Biết được đây là hai linh sủng của Tông Thủ, hộ giá như vậy hắn cũng có.
Nhưng linh thú mà hắn khống chế hoặc là trên thực lực càng hơn ra mấy phần, nhưng lại xa xa không nhanh bằng bọn hắn
Cũng không biết rốt cuộc là loại gì, tuy chỉ là một chỉ đầu bát giai cửu giai. Nhưng ngay cả hai loại thần thú á chủng thhif mặc tốc độ bên trên cũng là chỗ thua kém không ít.
Mà lúc này cái này hai đầu dị thú kia có thể nói là tả hữu ltham gia vào chiến cuộc của Càn Thiên Yêu Vương .
Mặt đất bên dưới, tđại quân dưới trướng hắn bốn phía giết chóc.
Sau đó không có quá 2 3 canh giờ, luôn sẽ mang theo hồn đồng tộc của hắn bay đến cạnh Tông Thủ.
Sau đó bỗng nhiên hồn lực vị Càn Thiên Yêu Vương này sẽ tăng vọt, uy năng linh pháp cũng thường thường tăng cường gần mấy lần!
Kịch chiến từ lúc nửa đêm, linh pháp của Tông Thủ cơ hồ là vô cùng vô tận.
Cũng không biết kẻ này, rốt cuộc lấy hồn lực khổng lồ như vậy từ chỗ nào? Thật sự là rút ra từ trong Nguyên Hồn của các đồng tộc kia sao? Đây rốt cục là bí thuật dạng gì chứ?
Quả nhiên vầng sáng một kim một ngân lớn chừng nắm tay kia nháy mắt rơi vào Tông Thủ.
Bỗng nhiên hắc diễm đầy trời cuốn khắp bầu trời, điện mang màu đen bỗng nhiên bạo rực. Đột ngột liền nổ tung Xích Cương Thần Lôi chung quanh, tán tràn ra bốn phía.
Trong nháy mắt, chiến cuộc đã bắt đầu nghịch chuyển!
Tông Thủ ánh mắt bỗng dưng mãnh liệt, sau lưng vang lên tiếng rồng ngâm, hiện ra một hình Thất Trảo Cự Long, kiếm quang màu xanh cũng mạnh mẽ xông lên, chỉ trông giấy lát liền tăng nhanh gấp mấy lần, đâm nhanh như mưa to gió lớn!
Già Minh La khuôn mặt, cũng lộ ra vẻ dữ tợn. Hắn trong cả đời không hề biết lui là gì! Nhưng lúc này đối mặt kiếm này lại có cảm giác kinh sợ theo bản năng, vô ý thích liền không muốn cùng tranh phong mang mới nó.!
Nhưng ngay lập tức sau lại đè xuống tia khiếp sợ kia. Trọng đao trong tay không chút nghĩ ngợi liền tụ lực khắp toàn thân, mạnh mẽ chém ngang!
Đại Nghiệp Linh Hoàn Đao!
Nếu là một đao kia, trảm không được, ngăn không được, vậy thì hắn phải chết.
Oanh!
Một tiếng nổ vang, giống như Thiên Băng Địa Liệt. Mây trôi trong vòng ngàn dặm trên không đều bị một cổ lực lượng vô hình mãnh liệt gạt ra bên ngoài.
Bóng kiếm ngàn trượng của Tông Thủ đều tập trung vào một điểm trên thân đao của Già Minh La.
Không ngớt vô tận, cự lực ngàn vạn cân kia cũng không bị tán ra mà bị trùng kích mài tán từng chút một.
Cuối cùng thân đao ngửa ra sau, cả thân ảnh. Cũng không khỏi không bạo lui hơn mấy trăm trượng.
Chỉ là Tông Thủ lúc này, thực sự cũng không sống khá giả, thương thanh âm hỏa trong hồn hải chỉ một kích này đã tiêu hao hơn phân nửa.
Già Minh La Vương chém tới 2000, cũng có bộ phận không cách nào hóa giải. Nhảy vào trong thể nội hắn, tán loạn khắp mọi nơi, khiến cho luân mạch hắn liên tục vài chỗ khí cơ hỗn loạn.
Mặc dù đánh cho Già Minh La bị vết thương nhẹ, nhưng bản thân lại bị hao tổn không nhỏ, vô lực truy kích.
Hắn không phải là người tiêu sái gì, một kích tuyệt sát trù tính đã lâu sắp thành lại bại, chung quy cũng có chút tiếc nuối.
Bất quá lập tức liền không thèm quan tâm. Cuộc chiến với Già Minh La thắng bại cũng không ở nhất thời nửa khắc này.
Chợt đuôi lông mày nhướng lên, Tông Thủ nhìn về phía phía đông. Chỉ thấy một đoàn mặt trời mới mọc vọt lên, một chùm ánh mặt trời chiếu xuống.
Không nhịn được cười một tiếng:
- Giờ dĩ nhiên đã đến bình minh, hẳn là Già Minh La Vương, còn muốn tái chiến?
Ban ngày đối với thực lực của Già Minh La Vương chung quy cũng có chút áp chế, nhất là vào lúc giữa trưa.
Nếu người này thực không chịu bỏ qua, Tông Thủ tự nhiên rất cam tâm tình nguyện phụng bồi.
Nói không chừng có thể còn có cơ hội chém giết người này. Khi đó tuy có trăm vạn Dạ Ma, cũng không có gì phải lo cả.
Trên mặt Già Minh La lại tái nhợt một mảnh. Nhìn về phía tay phải cầm đao của mình, chỉ thấy cánh tay vốn vô cùng ổn định này giờ lại đang khẽ run lấy.
Đây là do lực tẫn, dùng thực lực của hắn, chỉ cần hơn mười tức là đã có thể khôi phục lại.
Chỉ là lúc này tái chiến có làm được gì? Lúc trước dùng thời gian nửa đêm, tích lũy thế thắng dần dần dồn Tông Thủ đến tuyệt cảnh. Lại bị người này dùng một kiếm vừa rồi giữ vững kết quả hòa nhau.
Nếu giờ chiến tiếp, chỉ sợ cũng vô ích.
Hắn trước kia cũng thử qua, định dùng tốc độ khôi phục nhanh hơn Tông Thủ gần thập bội của hắn để tiêu hao hồn lực nội tức của đối phương.
Nhưng cuối cùng nhưng lại không có kết quả, kịch chiến liên tục mấy ngày, ngược lại chính bản thân hắn lại sắp đến cục diện dầu khô đèn cạn.
Người này không chỉ là hồn lực gần như vô cùng vô tận, mà ngay cả nội tức cũng thế.
Trân thân kiếm của Tông Thủ như phảng phất có một cái vòng xoáy. Mỗi lần giao thủ, cũng cảm giác khí lực của mình như bị hút đi, sau đó phản chấn mà quay về vậy.
Nhíu nhíu mày, Già Minh La nhìn kỹ Tông Thủ, cuối cùng phun ra một ngụm trọc khí, thần sắc dần dần bình thản.
- Đề nghị hôm trước, không biết quốc quân nghĩ như thế nào? Nếu chịu sẵn sàng góp sức tộc ta, chẳng những Càn Thiên Sơn Đông Lâm Vân Lục của ngươi có thể bảo toàn. Mà ngay cả Huy Châu Đảo này cũng có thể cho ngươi. Dùng thiên tư thực lực của ngươi, phụ hoàng nhất định sẽ trọng dụng, ngày sau thay tộc ta quản hạt giới này cũng không phải là không thể --
Tông Thủ lập tức nhếch môi, sao giờ lại làm trò khuyên hàng này chứ? Không chút nghĩ ngợi liền trực tiếp lắc đầu:
- Ngươi rất phiền!
Sắc mặt Già Minh La liền lần nữa xanh lại, tiếp theo lại cười lạnh:
- Ba tháng thời gian, ngươi từ Liên Vân thối lui đến đây, mười chiến mười bại. Không biết bằng vào hơn mười vạn người của ngươi, còn có thể chống được bao lâu nữa?
Ngữ khí sau đó lại dừng một chút, nhẹ nhàng nói:
- Nếu không chịu hiệu lực cho tộc ta cũng không sao cả. Chỉ cần quốc quân chịu nhường đường, lui về đông lâm. Già Minh La ta có thể đảm bảo, trong vòng ba mươi năm uyệt không động đến dù chút một cọng cây ngọn cỏ của đông lâm!
Lúc nói ra những người này lại vô cùng gian nan.
Ba tháng qua, hai người vô luận là trên chiến trường hay chỉ là chiến đấu của hai người đã trải qua vô số lần. Hắn là sợ sự cứng cỏi của người trước mắt này! Bại mà không nản, phảng phất như bàn thạch đập mãi không nát!
Tông Thủ lại im lặng, lúc trước trên Liên Vân Đảo mặc dù sau khi chia cũng đạt tới một trăm hai mươi vạn. Về sau ba tháng, lại lục tục bổ sung không ít.
Nhưng đến hôm nay, đã chỉ còn không đến bảy thành tổng số. Đây là vì những Dạ Ma này không muốn hao tổn quá lớn, cũng không thực đang toàn lực cường công.
Tự nhiên lúc này còn lại dưới trướng hắn, cũng đều là tinh tốt chính thức sống sót từ trong Tu La sa trường!
Có thể chống thêm bao lâu nữa, bản thân Tông Thủ cũng không có nắm chắc. Bất quá --
Trên mặt vẫn vui vẻ như cũ:
- Như vậy Tông Thủ xin hỏi, lúc này Già Minh La Vương còn lương thức mấy ngày nữa? Có muốn mượn một ít từ chỗ cô không?