Thần Hoàng

Chương 243: Chương 243: Trước trấn sơn quan




Phía trên xích sắt kia phủ lên từng khối thép tấm chừng trăm trượng vô cùng dày đặc, hai bên cự kiều có hai cái tượng Bạch Hổ Bạch Hổ hình thái dữ tợn, như ẩn như hiện một tầng bạch sắc quang hoa khiến cho âm khí chung quanh cùng một ít chúng quỷ mị tà vật đều không có cách nào tới gần.

Cự kiều xích sắt lộ ra khí tức tang thương bao la hùng vĩ, không biết tồn tại bao lâu, là do ai kiến trúc nên.

Nơi này là tối trọng yếu nhất của bản kiều mà bốn đầu Bạch Hổ trấn tà áp mị, những tà vật lén lút tới gần đều bị tịch diệt.

Đời sau Tông Thủ cũng đã được nghe nói nơi này. Khi đó nơi này sớm đã không có người ở, chỉ có một mảnh phế tích, cây cầu và Bạch Hổ còn tồn tại.

Nghe nói là một vị thượng cổ thánh nhân tạo thành mục đích cũng không phải là câu thông hai nơi mà là cắt đứt âm mạch tại đây. Bản thân nó chính là dị bảo, vì vậy mặc dù Thiên Vị cường giả nghe nói cũng khó lòng làm tổn thương.

Về phần tòa trấn sơn quan xa xa bởi vì cách quá xa, ngoại trừ tường thành bên ngoài hơn mười trượng thì lờ mờ và nhìn không rõ lắm.

Tông Lam cau mày đi theo ở phía sau, thấy Tông Thủ một mực trông về tòa hùng quan phía xa thì yên lặng không nói, cuối cùng nhịn không được, mở miệng lần nữa nói:

- Trấn sơn quan chiều cao bốn mươi lăm trượng, được xưng chỉ cần 3000 người đóng ở thì có thể kháng cự mười vạn đại quân. Nơi này địa thế cực hiểm, là một cửa ra vào duy nhất phía đông Càn Thiên Sơn, đóng một vạn năm ngàn quân, Tông Sư Nguyên lại điền vào trọn vẹn một vạn đại quân. Quan này do Vưu Vô Sinh trấn thủ , không chỉ là binh pháp cao minh, bản thân hắn cũng có Huyền Võ thất mạch cảnh giới. Nghe nói vũ lực mạnh không dưới Dương Hiên, cường giả mà Tông Sư Nguyên hao hết tâm tư mới lung lạc tới. Hai vạn năm ngàn người, kỳ thật phá không khó, chỉ là hùng quan hiểm trở, còn có linh trận bên trong, dù có thiên đại bổn sự ở chỗ này cũng vô dụng. Tốt nhất vẫn nên lách qua cho thỏa đáng, ta biết hơn bốn trăm bảy mươi dặm chỗ địa phương Si Mị cực nhỏ. Tốc độ nhanh chút ít là có thể bình yên vượt qua Tà Linh Câu này.

Tiếng nói của hắn vừa dứt thì Hổ Trung Nguyên bên cạnh thân cũng gật nhẹ đầu chấp nhận, tiếp theo lại có chút ít không cam lòng hừ lạnh nói:

- Đáng tiếc 500 Thiết Hổ kích sĩ bộ hạ ta không có thể đuổi kịp, bằng không thì chưa hẳn công không được trấn sơn quan này. Thiếu chủ, địa phương kia ta biết rõ, tuy là xa một chút nhưng chỉ cần mười hai canh giờ, có thể đến Càn Thiên Sơn thành.

Tông Thủ không đáp hồi lâu sau, mới quay đầu hỏi:

- Vậy theo ngươi Hổ thúc cùng Khâu Đình Trụ tại Càn Thiên Sơn nội thành còn có thể chống lại thời gian một ngày?

Khí tức Tông Lam tại Hổ Trung Nguyên lập tức cứng lại, thời điểm đám người nhận được tin tức đã là hai ngày trước đó.

Ai có thể biết nội thành Càn Thiên Sơn hiện giờ có tình hình ra sao? Biến cố như thế nào?

Họ cũng không phải không biết, giờ phút này thời gian quý giá, đạo lý tranh thủ thời gian. Nếu là có khả năng không chống đỡ được Càn Thiên Sơn thì như vậy hai người họ bên ngoài chậm nửa khắc cũng không được, hận không thể chắp cánh, trực tiếp bay qua mới tốt.

Nhưng vấn đề là vô luận là Huyền Hồ Thiết Kỵ hay là Huyền Giáp phong long kỵ, đều là kỵ quân. Xuống ngựa bộ chiến, thực lực ít nhất giảm ba thành.

Hơn nữa một khi công không được mà ở chỗ này kéo dài quá lâu, ngược lại còn không bằng đi đường vòng sẽ thỏa đáng hơn.

Chỉ có Tông Nguyên yên lặng lấy ra Tử Lôi thương, buông mặt nạ như lệ quỷ trước mặt xuống che lại khuôn mặt tuấn mỹ. Hắn đi theo Tông Thủ đã mấy tháng, có hiểu biết sơ về tính cách của vị thế tử này.

Hắn nhìn như ôn hòa, thật ra thà bị gãy chứ không chịu cong. Trong mắt người bên cạnh việc này việc không có khả năng nhưng trong tay hắn thì hoàn toàn bất đồng, hơn nữa là chuyên quyền độc đoán, một khi lòng có quyết ý, dù là người bên ngoài ngăn cản như thế nào cũng sẽ không thay đổi chủ ý.

Quả nhiên tiếp theo trong nháy mắt, chỉ thấy Tông Thủ bỗng dưng rút kiếm ra cầm Lôi Dực Kiếm trong tay.

- Nhiều lời vô ích, thử một lần cũng không sao. Lúc này sương mù lớn, vừa vặn lấy quan! Tác kiều quá chật, nhiều người vô dụng, chỉ cần ta và mấy người là dược, những người khác nửa khắc sau mới bắt đầu tiến lên.

Nói xong câu này, hắn thúc dục tứ giai Ngự Phong Chiến Câu dưới hông bước vào trong sương mù dày đặc, hướng cự kiều xích sắt chạy đi.

Tông Nguyên lập tức theo sát ở phía sau, mà Hổ Trung Nguyên và mấy người Đàm Đào hai mặt nhìn nhau, sau đó bất đắc dĩ đuổi theo. Tông Lam sầu khổ rên rỉ, mấy người nơi này đều là cường giả tung hoành một phương nhưng muốn đạp trấn sơn quan, hắn là người thứ nhất không tin.

Ở trong Trấn sơn quan không chỉ là một Vưu Vô Sinh, chỉ Huyền Võ tông sư đã có hai vị. Mà Võ Tông cảnh còn trên mười vị, đều là thân tín của Tông Sư Nguyên chịu vì hắn liều mình tử chiến.

Bất quá trong nội tâm hắn cũng chỉ âm thầm do dự một chút thì bỏ đi tất cả tạp niệm, dùng tốc độ cao nhất đuổi kịp.

Trong lồng ngực là hào khí xông ra, hắn thích người bụng dạ thẳng thắn, không phải kẻ thích suy nghĩ. Hay bị Tông Vị Nhiên ra roi đã quen, bình thường cũng không sử dụng đầu óc, chỉ bởi vì đang mang trọng đại, lại muốn bận tâm an nguy Tông Thủ cùng với thương vong Huyền Hồ Thiết Kỵ. Lúc này mới lựa chọn phương pháp đường vòng là thích hợp nhất.

Nếu không dùng tính tình của hắn trực tiếp không quan tâm giết đến tận tường thành, đây mới gọi là sảng khoái.

Dùng sáu kỵ vượt qua ải, mặc dù là có chút vũ phu nhưng cùng thế tử điên cuồng một hồi thì như thế nào?

Ý niệm vừa xuất hiện, Tông Lam cường hành rót một tia chân khí vào trong cơ thể Long Giác Dực Mã. Lần nữa gia tốc lập tức vượt qua Tông Thủ, trước tất cả mọi người đạp lên cầu treo. Thân hình to lớn cao ngạo của hắn che chắn Tông Thủ rồi phát động linh pháp, quanh người tả hữu lập tức là tràn ngập sương mù, kỵ sĩ bên cạnh cũng ẩn mình vào trong. Thanh âm bó ngựa đều bị che lấp toàn bộ.

Bất quá mới chạy băng băng trên cầu treo này một ngàn trượng. Xa xa phía trên hùng quan truyền đến một tiếng cười to.

- Người tới là Tông Lam? Ngày hôm nay Vụ Ẩn Huyễn Thuật của ngươi có vẻ không được tốt lắm, dấu đầu lộ đuôi như thế hơn phân nửa là muốn ý đồ bất chính rồi. Chính ngươi muốn chết thì đừng trách ra ác.

Tông Lam nghe thì cắn răng một cái, cao giọng mắng:

- Vưu Vô Sinh ta nhớ kỹ những lời này, ngày hôm nay trước không so đo với ngươi. Tông Thủ thế tử đã tới, các ngươi còn không ra quan? Là muốn chết sao?

Đàm Đào nghe vậy thì lông mày nhíu lại, bộ hạ Tông Thủ đều là ngu xuẩn thật không có sai. Nếu không phải đề cập hai chữ thế tử còn có mấy phần khả năng lừa gạt quan. Giờ phút này nói ra, người trong quan chẳng phải phòng bị toàn bộ tinh thần? Càng sẽ làm cho Tông Thủ thêm vài phần hung hiểm.

Xa xa Vưu Vô Sinh quả nhiên tuyền tới một tiếng cười cuồng hỉ:

- Quả nhiên đây là hộ tống thế tử trở về núi! Ha ha, lúc trước còn có người nói dùng tính tình của Tông Lam ngươi nói không chừng sẽ thực ngu xuẩn đến mạnh mẽ xông vào trấn sơn quan. Không ngờ đúng là đến thật! Quả nhiên là nổi danh là ngu xuẩn làm việc không suy nghĩ, Vưu Vô Sinh ta thật sự bội phục! Bội phục!

Trong lồng ngực Tông Lam tràn ngập lửa giận, 3000 sợi tóc trên đầu toàn bộ dựng thẳng lên. Sau đó lại cố nén nộ khí:

- Tông Thủ thế tử chính là đích mạch của quân thượng, Càn Thiên Sơn chính chủ! Vưu Vô Sinh ngươi dám vô lễ?

- Ta nhổ vào! Một phế nhân không thể tập võ mà thôi. Sức trói gà không chặt mà có tư cách gì là chủ Vưu Vô Sinh ta?

Dưới tường thành, Vưu Vô Sinh cười lạnh một tiếng, hung hăng nhổ một bãi nước miếng, giờ phút này Tông Lam đã chạy băng băng đến trung ương cầu treo bằng dây cáp, khoảng cách cửa thành vẻn vẹn không đến bốn ngàn trượng. Tuy là sương mù dày đặc bao phủ nhưng cả hai đã có thể nhìn thấy nhau.

Nhìn trước mắt, rõ ràng thật sự là chỉ có rải rác mấy người mà thôi. Vưu Vô Sinh vốn là thoáng ngoài ý muốn, ngay sau đó ánh mắt liền trực tiếp chú mục liền trực tiếp Tông Thủ, phân biệt thêm chút lập tức hơi hơi kinh hỉ. Tiếp theo lại hơi do dự, lúc này mới lộ ra vẻ hung lệ tàn nhẫn.

- Tất cả cung nỗ thủ lên dây cung, mục tiêu thằng nhãi con sau lưng Tông Lam, bắn một lượt cho ta! Hắc, một phế nhân ngay cả nửa điểm chân khí đều không có cũng dám trở về tranh giành Yêu Vương. Nhắm chuẩn một chút cho ta bắn chết vị thế tử này, Vưu Vô Sinh ta tự mình đến trước mặt Yêu Vương tân nhiệm cho các ngươi phần thưởng! Sợ cái gì? Tông Thế công tử xưa nay thưởng phạt phân minh, anh minh quả quyết, tuyệt sẽ không bạc đãi các ngươi! Còn chưa động thủ!

Trên tường thành giờ phút này còn chỉ có 2000 thủ giáp sĩ, một ngàn cung nỗ thủ. Sĩ tốt còn lại đều ở trong binh doanh dưới tường thành vừa mới bị đánh thức.

Mà những cung thủ mặc dù đều là nhao nhao giương cung lắp tên, trên tường thành cự nỏ dài 150 trượng hướng giữa cầu nhưng thần sắc do dự, vô luận Vưu Vô Sinh khuyên như thế nào nói, cũng không dám bắn phát tiễn đầu tiên.

Vưu Vô Sinh cũng hơi hơi ngưng lông mày, mắt thấy một đoàn người Tông Lam đã tiếp cận đến dưới tường thành ngàn trượng, chỉ cần hơn mười tức thời gian sẽ tới nơi. Cuối cùng kiên nhẫn của hắn hoàn toàn biến mất. Quay người vung một đao lên, lưỡi đao lóe lên trực tiếp vút hơn mười trượng, chém đầu gần trăm người, huyết quang rơi vãi như mưa, đầy trời là một màu đỏ.

Vưu Vô Sinh lại mang theo đao thần sắc âm lãnh ở trên tường thành lưu động, thanh âm giống như Cửu U vực sâu âm lãnh vô cùng:

- Các ngươi là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt! Ngày hôm nay người dám không tử chiến, ta liền tự tay kết thúc tính mạng hắn! Bắn cho ta!

Ngàn tên cung thủ không dám chần chờ, dây cung búng ra âm thanh 'Bồng bồng' lập tức vang lên từng cơn, mũi tên ra như mưa rơi xuống cầu treo xích sắt.

Trong đó có hơn mười người động tác chậm một chút cũng không cần Vưu Vô Sinh động thủ đã có thân quân dưới trướng hắn búa đao trong tay nhao nhao chém rụng đầu, lập tức có hơn năm mươi thi hài ngã xuống tường thành.

Mấy ngàn giáp sĩ cung thủ phát lạnh trong lòng.

Mà khi ngàn cùng mũi tên nhọn mới vừa vặn xuyên ra bên ngoài tường thành, linh ở trong thành tự phát khởi động. Một tia phong lực gia trì trên tên khiến cho mũi tên nhanh chóng tăng vọt, 150 tên nỏ hợp thành trong chớp mắt đã ngàn trượng nhao nhao xuyên kích xuống.

Mà mấy người phía dưới cũng bỗng dưng gia tốc, trực tiếp tránh đi hơn phân nửa mũi tên.

Còn lại bộ phận, vốn là Thi Đan thúc dục linh pháp lăng không dẫn động cuồng phong khai mở hơn phân nửa. Tiếp theo là Ly Lạc bay lên trời, song đao vũ động trong nháy mắt chém ra hơn một trăm đao. Đao khí lợi hại đánh bay mũi tên còn lại, bất quá có mấy mũi tên lọt lưới, bản thân Ly Lạc trúng ba mũi tên, khuôn mặt tím vàng. Hổ Trung Nguyên cùng Đàm Đào tức thì phát ra tiếng kêu đau đớn, hai người vận khí không tốt, đều bị bắn trúng. Cũng may thiết giáp rắn chắc, thương thế không nặng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.