Tông Thủ khe khẽ thở dài,
hắn biết điều Tô Tiểu Tiểu nói chính là tình hình thực tế. Nguyên Ma
Thất Tình, chỉ có thể trong tình hình kẻ cố tình ám toán người vô tâm
mới phát huy tác dụng lớn nhất. Thừa thế mà không một tiếng động gây ảnh hưởng lên ý niệm của người khác.
Lúc này có vẻ đã bại lộ nên tác dụng liền nhỏ đi. Với một hai tên Thánh
Giai Thi Tướng thì còn có thể làm được. Nhưng ở phạm vi lớn như thế thì
lại vượt quá xa ra khỏi năng lực của Tô Tiểu Tiểu.
Không chút do dự, Tông Thủ liền sử dụng Ích Ma Thần Toa kia, đồng loạt
thu năm người vào rồi để mặc Thần Toa nhằm hướng xa xa mà gia tốc đến
cực hạn.
Thỉnh thoảng hắn còn mượn lực lượng của Thuấn Không Long Đan để na di, nhằm thoát khỏi những ý niệm này dò xét phong toả.
Một hơi đi ngàn dặm, di chuyển tự nhiên mà xuyên qua không gian trong những phố lớn ngõ nhỏ này.
May mà là Luyện Thần Kiếm cuối cùng chưa từng làm cho người ta thất
vọng. Mặc dù sau khi gia tốc thì nó cũng có thể để cho Thủ phi toa,
tránh né được đại bộ phận cấm vân.
Có điều bởi vì nguyên nhân Lưỡng Nghi Tụ Long Trận nên cũng không cách
nào hoàn toàn loại trừ những linh thức ý niệm của các Thi Tướng này.
Thêm vào đó những con hung cầm trên bầu trời lao xuống, ba phen bốn bận
đều không tìm được tung tích vị trí cuối cùng đích thực của Tông Thủ nên liền hoàn toàn từ bỏ. Chúng bay trở lại rồi lượn vòng vòng trên trời
cao.
Còn với những Thi Tướng này, Tông Thủ liền hoàn toàn vô phương . Hắn
dứt khoát đánh liều tiếp tục chạy về hướng Thiên Đàn. Hắn cấp tốc độn
đi, nếu vô phương tránh thoát được thì đành mạnh mẽ chống lại cũng được. Trước khi những Thi Tướng này chạy tới thì cứ đến bên kia để xem kết
cục sẽ thế nào.
Chỉ là khi dần dần tới chỗ Thiên Đàn, Tông Thủ lại phát giác vài đạo thi sát khí truy kích theo phía sau đang dần dần ngừng lại.
Tựa hồ chúng kiêng nể cái gì đó nên không dám tới gần.
Tông Thủ trong lòng cả kinh, ở trong Thiên Đàn này chẳng lẽ có món gì đó cổ quái sao?
Vừa kịp suy nghĩ thì đã đến chỗ Thiên Đàn. Bên trong thành Hàm Dương nhà cửa dày đặc san sát nối tiếp nhau. Lại duy độc chỉ có nơi này là một
mảnh trống trải.
Mà Thiên Đàn cũng là cực kỳ to lớn. Chín trăm chín mươi chín bậc thềm
đá, mà bề mặt của tầng trên cùng cũng rộng chừng mười vạn trượng. Nó
giống như là một quả núi hùng vĩ.
Tông Thủ điều khiển Ích Ma Thần Toa vừa mới đứng ổn định trên đài, chỉ
thấy nơi này rõ ràng có một bóng người đang lúc cau mày ngửa đầu nhìn
trời.
Đầu đội Cửu Tích Tinh Quan, người mặc Xích Hà Vũ Y, hắn đang chắp tay đứng thẳng.
Sừng sững ở nơi này, liền như vĩnh hằng, cũng không hề có Thi Sát Tử Khí quấn thân.
Tông Thủ trong lòng kinh hãi liền ngừng Ích Ma Phi Toa lại. Theo bản
năng hắn có cảm giác, người trên Thiên Đàn này là cực kì nguy hiểm. Ông
ta lẳng lặng đứng ở nơi này, tuy nhiên phảng phất chỉ cần một cái giơ
tay, một lần nhấc chân là có uy lực có thể đảo lộn sơn hà, hủy thiên
diệt địa. Lại còn cùng với những vì sao trên bầu trời có được một mối
liên hệ khó hiểu.
Nhưng mà sau khi tới gần, hắn mới phát giác người trước mắt này chỉ là
do một hồn niệm hóa thành hư ảnh mà thôi. Tương tự Nguyên Nhất Hồn Kiếm
của hắn, chỉ có tính chất thân ngoại hóa thân.
Trong lòng Tông Thủ lại không những không cảm thấy nhẹ nhõm, ngược lại
càng thận trọng hơn. Chỉ là một cái phân thân hóa thân mà thôi, nhưng
vẫn còn có uy thế như thế. Nói vậy bản thể của người này cũng sẽ còn
mạnh mẽ ra sao?
Luyện Thần Kiếm kia vào giờ phút này cũng là kêu 'Ông' một tiếng chấn
động. Thân kiếm rung động, mấy lần như muốn thoát ly khỏi sự ràng buộc
của hắn , định hướng tới bên trong Thiên Đàn rồi biến mất.
Tông Thủ chỉ có thể tạm thời đè nén xuống, còn trong lòng kinh ngạc không hiểu ra sao cả.
Người trước mắt này rốt cuộc là ai? Khí tức toàn thân tuy là còn chưa
đến ngôi bậc Chí Cảnh. Tuy nhiên ở bên trong thành Hàm Dương này, cho dù là Chí Cảnh tu sĩ thì cũng tạm thời bị chèn ép xuống một cảnh giới. Khó nói đó là vị Thánh Tôn nào dùng phép hóa thân thành tướng lĩnh ở chỗ
này.
Lúc này người đó đã cười như có như không mà nhìn lại đây.
Tông Thủ sau khi hơi hơi nghĩ ngợi, cuối cùng dứt khoát thu hồi Ích Ma Phi Toa rồi hiện ra bóng dáng.
Có thể dự cảm, mặc dù là Thiên Độn Tử Mẫu Kiếm của Cung Nguyên cũng chưa chắc có thể chạy thoát ở trước mắt này người này. Liền càng không cần
phải nói tới Ích Ma Thần Toa còn chưa hoàn chỉnh của chính mình.
Mà ở trong Lưỡng Nghi Tụ Long Trận này, mặc dù đã có gần hai trăm Tinh
Thần Long Đan, nhưng cũng không thể nào thực hiện thuấn không na di ở cự ly xa.
Huống chi người trước mắt này trong trang phục của phương sĩ ( đạo sĩ), đối với hắn tựa hồ cũng không có nhiều địch ý.
- Không biết tiền bối chính là Từ Phúc?
Một thân mặc bộ trang phục kiểu phương sĩ Thượng Cổ hao hao giống như
Đạo trang, mà là người có thể đội mũ Cửu Tích Tinh Quan. Vậy theo ghi
chép trong Vân Hoang điển tịch thì hẳn sẽ là người có thành tựu cao nhất trong các phương sĩ.
- Từ Phúc? Ta không phải Từ Phúc, nhưng mà vào hoàn cảnh lúc này cũng khó trách bệ hạ suy nghĩ như vậy.
Người kia cười một tiếng, còn mắt lại đang nhìn Tông Thủ từ trên xuống
dưới. Vẻ khác thường trong đôi mắt kia cũng dần dần trở nên đậm đặc.
- Vận mệnh thế gian này thật là kỳ diệu. Năm xưa ta và bằng hữu cùng
nhau kết luận, Vân Hoang thế giới tiếp sau vạn năm tất có thần hoàng
xuất thế, ngưng tụ khí vận Nhất Giới để quét ngang hàng ngàn thế giới,
trở thành thần triều. Rồi lại nhìn ra được một tia biến số, việc của
tương lai có thể phát sinh biến hóa. Vì vậy bên trong Lăng Vân Tông có
lưu lại bức thần phù chữ 'Vận'. Nay nói cùng bệ hạ, cũng coi như có một
đường thiện duyên vậy.
Ánh mắt Tông Thủ biến đổi, hắn kinh ngạc liếc mắt nhìn người trước mặt này..
- Ngài chính là Minh Nhật Hiên cư sĩ?
Năm đó người này lưu lại ý nghĩa thực sự của thần phù, bởi ông ta có thể nắm giữ một phần của vận mệnh.
Tông Thủ cũng một mực cảm kích trong lòng. Mấy lần đại chiến, nếu như
không có bùa chú vận mệnh thêm vào thì chính mình đã sớm bỏ mạng dưới
tay người khác.
Người này có một vị bằng hữu tốt khác, tên là Minh Sách Thượng Nhân, nửa Phật nửa Đạo. Ông ta đã từng phê vận mệnh cho Ngao Khôn : nếu như không hàng Thanh Huyền, cuộc đời này nhất định không thể trước sau vẹn toàn
vị nào.
Hiện nay hắn mới đọc hiểu non nửa quyển sách Thương Sinh Đạo Kinh nên
cũng giống như trước kia, không biết rõ lắm về các nhân vật và sự tích ở thời đại trước của Vân Hoang.
- Đúng là Minh Nhật Hiên!
Người kia cảm thấy tức cười, tuy nhiên sau đó lại liên tục nhìn trời mà
nói: - Cái bản Trụ Cực Mệnh Thế Thư của ngươi, quả nhiên không hổ là
thần khí đạo điển danh truyền các giới , lại đích thật là có uy lực
nghịch chuyển vận mệnh, thực là khiến người ta phải kinh dị! Ngươi vốn
là kẻ nên sớm bỏ mạng, nhưng hiện nay cũng là thời kì phong vân hội tụ,
một bước hóa rồng.