Thái sơ kiếm được hoàn thiện không ít, mà thu hoạch ở trên bốn môn bí thuật cũng đồng dạng có thể coi là khả quan.
Trước kia hắn chỉ có thể dựa vào hồn lực bàng bạc kia để cường hành thôi vận phù cấm.
Giờ phút này nhưng lại dùng Hắc Bạch nhị động pháp tướng để thúc dục, tuy
là cách một tầng, lại vẫn có thể điều khiển tự nhiên. Càng có thể tiết
kiệm gần khoảng ba phần mười hồn lực.
- Quả nhiên! Thế gian này, vô luận là chuyện gì, đều có ý tứ chính là có thực tế mới nhận thức được chính xác.
Nguyên nhân chính là đoạn thời gian kia, nhiều lần thi triển pháp tắc Nhân
quả, Thời không và Vận mệnh, mới có thể có những lĩnh ngộ này.
Đổi lại là dĩ vãng, là quả quyết sẽ không nghĩ tới, Hắc Bạch nhị động này sẽ cùng Vận mệnh, Nhân quả có liên quan gì.
Quả nhiên là thế gian này, tất cả đại đạo đều quy làm một, giữa lẫn nhau đều có tương quan, không thể tách ra.
Bất quá cái pháp tướng Hắc Bạch nhị động này của hắn lại tựa hồ có hơi kỳ quái.
Cùng Thái Sơ tương tự, lại cùng Chung Mạt tương liên.
Khởi đầu mới từ kết thúc, mà có kết thúc mới có khởi đầu. Cả hai chúng nó
giúp nhau tuần hoàn, vì vậy cũng liên kết với Hủy Diệt cùng Sáng Tạo
pháp tắc.
Mà vô luận là Vận Mệnh cũng tốt, Nhân Quả cũng được, đều là ở trong Chung Thủy!
Vô Lượng Chung Thủy.
Trong lòng Tông Thủ run lên, nhớ tới Triệu Yên Nhiên cung Phật môn. Tiếp đó
cũng chỉ nghe thấy trước người có một tiếng ‘Ông’ vang lên.
Thanh âm thanh liệt bén nhọn, cũng tạm thời cắt đứt suy nghĩ của hắn. Đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy đúng là cách trước mặt ba thước, một trong năm thanh Vân Diễm phi đao kia.
Từng tia tử quang phát ra, cùng tâm ý với hắn tương giao, rõ ràng là đã đến tình trạng thần niệm hợp nhất.
Tông Thủ thấy thế thì mỉm cười, ý niệm mở ra, cái phi đao này từ trên bầu trời bay đi, bay vào trong tay áo của hắn.
Rồi tiếp đó lại là một thanh Vân Diễm phi đao từ trong tay áo hắn bay ra,
lơ lửng ở trước người, tiếp tục dùng linh niệm rèn luyện.
Mấy năm thời gian này, Tông Thủ giờ khắc nào cũng đang đào tạo những thanh phi
đao này, khiến cho nó đạt đến yêu cầu của Lục Thần đao.
Đến bây giờ, đã là cái thứ 38!
Mà hiện nay linh thạch trong túi càn khôn của hắn, còn có thể chèo chống được ước chừng hai năm nữa!
Tông Thủ cũng không suy nghĩ thêm về chuyện Vô Lượng Chung Thủy kia nữa,
dùng một tia linh niệm thăm dò vào lòng đất của Càn Thiên Sơn.
Vốn là có một số ‘Long mạch’ hội tụ ở dưới chân núi thì bây giờ phần lớn
đều không thấy bóng dáng. Mấy cái còn lưu lại, cũng có xu thế dời đi.
Việc này xác nhận là tòa Đăng Thiên Thai kia, đã triệt để hoàn thành.
Nếu giống như trong dự đoán, khi đem linh trận ở nơi đó bố trí xong, liền
có thể đem tất cả long mạch ở Càn Thiên, toàn bộ đều mượn đi.
Mọi sự nơi này đã chuẩn bị xong, cũng chỉ còn có độ kiếp.
Không biết người của Đạo môn kia đã chuẩn bị xong chưa? Lại có thể cho hắn kinh hỉ như thế nào?
Mà một khi nhớ đến hai chữ ‘Chuẩn bị’ này, Tông Thủ lại là vạn phần uể oải, cả người rũ xuống.
Hắn đã chuẩn bị xong cho việc độ kiếp, lại duy chưa có chuẩn bị cho việc sau khi độ kiếp xong.
Nguyên âm chi khí trong thể nội vẫn là khuyết thiếu.
Lúc trước hắn ngược lại là nghĩ đến thật tốt, sau khi trở lại Càn Thiên,
liền muốn làm một cái quân vương hoang dâm vô đạo, nhưng vô luận là Y
Nhân hay là Nhược Thủy, đều là không thuận theo. Đối với Âm Dương Hám
Thế quyết của hắn là ghét cay ghét đắng.
Vốn là hương diễm ‘Tu luyện’ trong dự đoán, giờ cũng chỉ phải chuyển thành khổ tu thông thường.
Đáng tiếc Sơ Tuyết không ở đây, đối với con mèo nhỏ kia, hắn thèm thuồng đã lâu, đã cố nén mấy năm.
Kế sách hiện nay, thật chẳng lẽ chỉ có thể hướng ‘Dao phi’ kia ra tay hay sao?
Tự định giá trong chốc lát, Tông Thủ nhưng lại chợt lắc đầu.
Mà thôi! Hay vẫn là đi một bước xem một bước, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng. Cần gì suy nghĩ nhiều như vậy?
Ở ngoài tám vạn dặm, trong Hoàng Kinh thành của Đại Thương. Ở trong một
cái tứ tứ phương phòng của tiểu viện truyền ra một thanh âm ngâm nga già nua.
- Tăng Tử viết , ta ngày ba tỉnh thân ta , làm người mưu mà không trung ư? Cùng bằng hữu đóng mà không tin ư? Truyện không tập hồ?
Ngay ở bên cạnh cái cửa sổ của căn phòng kia, lại có một thiếu niên đang núp ở phía dưới, lẳng lặng lắng nghe.
16 tuổi, diện mạo là ngay ngắn, cũng không có chỗ thần kỳ, nhưng lông mi hiên ngang, lộ ra khí thế oai hùng.
Mà lúc này thanh âm của lão nhân kia, cũng là đang tiếp tục.
- Đây là Tăng Tử nói, đại ý là mỗi ngày tự đề tỉnh chính mình ba lần,
thay người khác làm việc thì đã tận tâm tận lực chưa? Cùng với bằng hữu
kết giao có thành thật hay không? Lão sư truyền thụ cho việc học đã ôn
tập qua chưa? Lời ấy các ngươi cần phải ghi nhớ!
- Khổng Tử nói,
ganh đua với người có tài sao? Thấy không có tài thì hãy tự xét lại
mình. Thánh nhân nói, trông thấy người có tài đứng sáng suốt, phải nhớ
lấy hắn làm chuẩn. Trông thấy người không có tài đức, chính là muốn xem
xét lại có chỗ tương tự với hắn hay không, phải chăng cần phải thay đổi. Tử Lượng hỏi rằng: Có một chữ nào mà có thể trọn đời mình làm theo
chăng? Thánh nhân viết, tha thứ ư! Mình không làm được, cũng đừng bày
cho người khác!
Thiếu niên nghe vào trong tai, là hơi nhướng mày lên, trên mặt hiện lên tiếu ý.
Cũng đúng lúc này, một vị thiếu niên mặc cẩm bào đang từ phía cửa sổ đột nhiên đem một ly nước ấm chợt đi qua.
Ma y thiếu niên dường như bất ngờ, tránh không kịp, bị nước dội lên người. Da thịt bị phỏng đỏ lên, lại có nén đau nhức, không nói một lời.
Thiếu niên cẩm bào ở trong phòng thấy thế là cười ra tiếng:
- Một nô bộc mà thôi, rõ ràng còn dám chạy tới nghe lén, còn không cút
cho ta! Nho gia kinh điển ta, như thế nào mà tư sinh tiện chủng như
ngươi có thể học tập?
Sắc mặt của ma y thiếu niên lúc này mới hơi đổi. Kỳ thật không cần người này nói, hắn đi nhanh chóng rời đi.
Bất quá lúc này ở cửa của cái tinh xá kia lại bị mở ra. Một lão nhân có khí độ trầm ngưng từ trong dạo bước đi ra.
Nhìn ma y thiếu niên một cái, rồi sau đó là lạnh lùng hừ nhẹ một tiếng:
- Thạch Nhị, sau ngày hôm nay, ngươi không cần tiếp tục đến nữa! Tiền công còn lại, có thể đi đến phòng thu để lĩnh.
Bước chân của thiếu niên kia dừng lại, sắc mặt là trắng bệch như tờ giấy. Là vô cùng gian nan quay người lại, cúi người thi lễ:
- Tiên sinh cho bẩm! Trong cái đình viện này, tất cả mọi việc, Thạch Nhị cũng đã hoàn thành.
Nho phục lão nhân kia, trong mắt nhưng lại càng lộ vẻ giận dữ:
- Đây là trừng phạt ngươi không tuân quy củ! Ta mướn ngươi là vì để làm
tạp sự, cũng không phải là để cho ngươi quấy rầy mấy vị thiếu gia nghe
giảng bài!
Lại không hiểu được mà lắc đầu:
- Ta cũng rất thích là ngươi chịu khó, lại duy nhất việc này, năm lần bảy lượt đều là không nghe, khiến cho người ta đau đầu! Ngươi là một cái tiện dịch, không thể khoa khảo, không thể thoát tịch, học những cái này để làm gì?