Thần Hoàng

Chương 1512: Chương 1512: Tự tiến chẩm tịch.




Xà ngang thân xe trăm trượng chính là bốn cây Bất Tử hỏa Tang Mộc.

Mỗi một cây đều bị luyện chế thành một tiên binh phẩm chất không giống nhau, cũng bởi vì tình huống ngày ấy đặc thù. Nếu không chiếc xe này triển khai linh trận, mặc dù bên ngoài có mười vạn hùng binh, trong mười ngày mười đêm cũng không làm gì được chiếc xe này.

Xe này nhìn như mộc mạc nhưng bên trong rất xa hoa.

Tông Thủ cũng thật sự mừng rỡ, cơ hồ xem chiếc xe này làm xa giá của mình. Đem những đồ vật đơn giản quét sạch, hắn thỉnh thoảng lên đầy nghỉ ngơi và khôi phục, lộ ra nét tinh xảo và đại khí.

Trên chiếc xe này giờ phút này đang lơ lửng trên vân hải, chung quanh có hai trăm chiếc không hạm. Mà ở phía trước có mấy hòn đảo đang phiêu phù. Đây là một trong các tông phái của ma đạo, căn cơ Diễm Huyết Môn.

Đây không phải là nơi bình thường, Đây là linh đảo, hoàn cảnh thực sự không kém đi nơi nào. Linh triều chưa mạnh thì đã có thể dung nạp Thánh cảnh Tôn Giả tu hành bên trong.

Nhưng mà lúc này hòn đảo này có thể dung nạp mấy vạn tu giả, nhưng mà bây giờ người không nhà trống. Trong đảo yên tĩnh không một bóng người.

- Đều bỏ trốn rồi? Lại là buông tha sơn môn của mình a.

Tông Thủ cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, hai mươi ba ngày trước diệt Ma Linh Tông, ngày hai mươi mốt trước diệt Thương Hải Ma Môn, mười chín ngày trước lại đem toàn bộ Thiên Địch Tông chém tận giết tuyệt!

Thời gian hai mươi ba ngày cơ hồ đem toàn bộ ma đạo trong Nam Cương chi địa cùng Nam Phong Vân Lục quét ngang toàn bộ!

Những thế lực ma đạo này ban đầu đều ngoan cố chống cự. Nhưng sau đó mấy chục vạn đệ tử ma môn chết thảm dưới đồ đao của mười vạn thiết kỵ thì những tiểu ma môn chỉ dám cố thủ trên núi. Nhưng mà giống như Diễm Huyết Môn chuyển sạch sơn môn là lần đầu tiên.

Tông Thủ cũng không cảm thấy thất vọng, dù sao hắn cũng không phải vì tàn sát mà tới.

Mấy vạn đạo linh quang từ các nơi linh hạm bay lên. Cách hơn mười dặm nhắm thẳng vào sơn môn Diễm Huyết Môn bắn tới.

Chỉ qua một lát Diễm Huyết không đảo đã bị vô số linh pháp bao trùm trùng kích.

Tức núi đá bay tán loạn, sơn môn sụp đổ.

Những tên Linh Sư trên không hạm cũng không dừng lại. Lúc này đều thành thạo tiếp tục tụ tập linh năng, ngưng tụ pháp thuật phát tiết ra ngoài.

Sau nửa ngày mới dừng lại. Lúc này hòn đảo xa xa tất cả gò núi bị đánh nát toàn bộ, toàn bộ hòn đảo bị sanb ằng, chỉ còn lại cảnh hoang tàn khắp nơi.

Mấy vạn Linh Sư dùng đạo pháp oanh kích, đây cơ hồ là 'Nghi thức' cố định khi đi tới trước sơn môn của ma đạo. Cho dù những tông môn này phản kháng hay đào tẩu.

Sau khi bụi mù tiêu tán, Tông Thủ lại lắc mình đi vào xa giá.

Sau một khắc đã bay tới trên không Huyết Diễm đảo.

Tốc độ của hỏa nghĩ cực nhanh, am hiểu tàn sát người. Giáp xác bản thân vô cùng cứng rắn, toàn thân có hỏa diễm màu bạc bao phủ.

Tông Thủ nhíu mày, hắn muốn cho đám kiến này xếp thành trận đồ, nhưng mà không phải chuyện dễ dàng gì.

Vì vậy hắn bắt đầu suy tư.

Tòa Huyết Diễm Đảo này tuy bị thuộc hạ của hắn cưỡng ép san bằng, nhưng mà linh mạch của nó vẫn tồn tại.

Linh năng nồng đậm cơ hồ không kém sơn môn các môn phái bậc trung.

Nếu không mang đi đúng là đáng tiếc. Chẳng lẽ đợi Ma Đạo Huyết Diễm Môn ngày sau quay lại đây thành lập sơn môn nữa sao?

- Minh Ngọc sư huynh, chỗ này cho Thương Sinh Đạo tiếp nhận được không?

Minh Ngọc dường như sớm biết Tông Thủ sẽ nói như vậy, lắc đầu, nói:

- Thương Sinh Đạo chúng ta không dùng được! Nhờ phúc của sư đệ. Hôm nay sáu môn đều có đệ tử bản môn, tam tông cũng có nhiều phân viện các nơi. Nhưng mà hăng quá hoá dở, đệ tử Thương Sinh Đạo quá ít, linh địa quá nhiều cũng không phải là chuyện tốt. Chẳng những thủ không được, ngược lại phân người quá nhiều sẽ cho địch nhân cơ hội.

Tông Thủ nhíu mày, cũng không ngoài ý muốn. Đệ tử Thương Sinh Đạo đúng là ít một chút, nếu như chiếm cứ sơn môn của hai mươi môn phái ma đạo đúng là quá sức.

Trọng bố linh trận, phân đệ tử trông coi, đều khiến thực lực tông môn gánh vác không nổi.

Hắn cũng không mở miệng khuyên nửa, Tông Thủ ngửa đầu nhìn qua bầu trời.

Không đợi hắn nói thì thân ảnh thiếu niên đứng cách ba ngàn trượng đã nói trước.

- Quân thượng thứ lỗi, Kiếm Tông chúng ta cũng giống như vậy, tình trạng thậm chí còn không bằng Thương Sinh Đạo. Có thể chiếm cứ sáu chỗ linh địa đã là cực hạn của giáo ta. Thật sự không cách nào nữa.

Tông Thủ có cảm giác dở khóc dở cười, thắng địa tu hành như vậy vô số tu sĩ cầu còn không được.

Nhưng mà hôm nay Thương Sinh Đạo cùng Kiếm Tông đều tránh như tránh quỷ.

Rốt cuộc là nội tình nông cạn a, cho dù là nhất thời chiếm cứ ưu thế của Vân Giới nhưng cũng không cách nào mở rộng quá nhiều.

Chênh lệch với ma đạo và đạo môn không phải một hai lần bình thường.

Kiếm Tông cùng Thương Sinh Đạo không được, nhưng mà phật môn lại có thể. Phật đạo cùng tồn tại hậu thế, tại Vân Giới mặc dù vẫn bị đạo môn áp chế, nhưng mà có một thế giới, phật môn vẫn mạnh hơn đạo môn nhiều.

Linh sơn này vẫn tiếp được.

Nhưng ý niệm này vừa lóe lên có phật hiệu vang lên trong đầu.

- Vô lượng chung thủy! Ý tốt của phật chủ, lão nạp nên tiếp nhận mới đúng, nhưng mà tôn chỉ của phật đồ là dưỡng dục tín đồ, độ hóa chúng sinh đến thế giới cực lạc. Mặc dù Huyết Diễm đảo này rất tốt, nhưng đây là nơi thiêu dấu chân người. Đối với phật môn mà nói chính là gân gà.

Nói ngắn gọn chính là ghét bỏ nơi vắng vẻ quá ít người a, không cách nào ngoắc tín đồ. Phật môn lấy cũng vô dụng, chỉ có thể bỏ qua.

Nhưng mà nó như vậy các chùa miếu của phật môn đều thành lập ở nơi đông người và phố xác sầm uát, chỉ những nơi như vậy mới tụ tập đông đảo hương khói.

Mà những nơi sơn dã cổ tháp thì hơi ít.

Tông Thủ lại cảm thấy đau đầu, Đại Can muốn cung phụng đại lượng linh sư, bản thân cũng cần đầy đủ linh địa.

Nhưng mà chỗ này cũng không dùng được. Trước kia hắn lựa chọn mấy nơi linh địa tốt đã đủ rồi.

Mặc dù cần nhiều hơn nhưng mà nơi này cách quốc thổ khá xa, không thể tùy thời hoàn thành điều động linh địa, cũng không thể hợp mắt của hắn. Vấn đề là những tông phái ma đạo đều thành lập ở nơi cách xa Vân Lục a.

Không thể cứ nơi nào cũng có thể chiếm cứ, nhưng nếu vừa đánh hạ thì sau đó bị ma đạo chiếm cứ cũng không phải ý của hắn, trầm tư một hồi, Tông Thủ nói:

- Cô nhớ rõ ở gần đây có mấy môn phái tán tu...

Cái gọi là tông phái tán tu là chỉ do tán tu sở kiến, không thuộc về đại giáo phái của Vân Giới, cũng không phục thuộc vào nhà nào cả, cách xa mấy thế lực lớn và tồn tại trong khe hẹp.

Nhưng mà những tông phái này bình thường khó đạt được các nơi tu hành tốt, thường thường là đối tượng bị các phái chén ép.

Đối với thắng địa tu hành này nhất định vô cùng khát vọng.

- Nếu bọn họ muốn chiếm cứ Huyết Diễm Đảo này có thể dời tới. Một nhà nuốt không nổi vậy thì mấy nhà liên thủ. Nhưng mà vẫn phải phụ thuộc Đại Càn, hiệu lực cho cô. Phái ra đầy đủ Linh tu Võ sư tới hiệu lực cho ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.