Thân thể cứng rắn thừa nhận một kích của cường giả chí cảnh, ngay cả kim thân Vô Lượng Chung Thủy thiếu chút nữa sụp đổ.
Trước mắt là một đống bừa bộn, Tông Thủ đắng ý cầm ngọc tỷ trong tay,
linh niệm thăm dò vào. Chỉ một lát sau ánh mắt Tông Thủ lăng lệ ác liệt
nhu hòa và cười lên.
- Quả nhiên đúng là thứ này! Vậy tinh toán thế nào? Toàn bộ không hao phí công lao sao?
Mấy tháng khổ tâm mưu đồ, thậm chí đã chuẩn bị tốt phải đại chiến với Ân Ngự Thạch Việt.
Nhưng mà tranh đoạt còn chưa bắt đầu đã sớm có kết quả, hại hắn mấy tháng chuẩn bị đều trôi theo nước chảy.
Nhưng mà kỳ thật tính toán ra hắn vì vật trong tay đã trả giá quá
nhiều, cũng không tính là ít. Thương thế bản thân cần không biết bao lâu mới khôi phục lại.
Cửu Khiếu Sinh Nguyên Thạch đã bắt đầu dẫn phát sinh nguyên chi lực vào người của hắn, trợ Tông Thủ trị liệu thương thế.
Tông Thủ cười cười, tiện tay thu hồi ngọc tỷ, trong lồng ngực cảm thấy mỹ mãn.
Kỳ thật còn lại một viên châu và Đại Tần Thiên Tử Kiếm, đồng dạng cũng làm người ta thèm thuồng.
Nếu bàn về giá trị lại kém xa ngọc tỷ này.
Mười hai trấn quốc đồng nhân mới thật sự là thánh vật trấn áp chí cảnh!
Bất luận là chí cảnh này cũng có thể trấn áp người dưới chí cảnh!
Kế tiếp cầm làm là luyện hóa khống chế sau đó đem mười hai trấn quốc đồng nhân thu phục chiếm được.
Lần này đi tần hoàng mộ đã có thể thu quân.
Trong tích tắc này, sắc mặt của Tông Thủ bỗng nhiên kịch biến, mà thân
hình Sơ Tuyết giống như con mèo nhỏ cả kinh cong người lên.
Một âm thanh nữ nhân ung dung truyền tới.
- Bệ hạ, nửa ngày không thấy, vẫn còn mạnh khỏe? Ngọc tỷ trong tay của
ngài là hạch tâm không chế trấn quốc đồng nhân đúng không? Chắc hẳn bệ
hạ giờ phút này đúng là đường làm quan rộng mở, đắc chí vừa lòng a?
Đá vụn sụp xuống, thân ảnh Ma Liên phu nhân cũng hiện ra.
Sau lưng người này còn có một thanh niên đi theo, áo bào tử kim, tóc dài như thác nước.
Mà đồng tử Tông Thủ co rút lại.
- Liêu Vương?
- Liêu Vương?
Dù người trước mặt hắn chưa nhìn thấy, lại biết kỳ danh, cũng biết một
thân. Mà giờ này khắc này người này là thái tử của Đại Thương mới đúng.
- Đại Thương Ân Hàn, bái kiến Đại Càn hoàng đế bệ hạ! Sớm nghe nói qua
danh tiếng của bệ hạ, hôm nay nhìn thấy thực là tam sinh hữu hạnh!
Nói đến phần sau ‘ tam sinh hữu hạnh ’ bốn chữ, Ân Hàn tăng thêm ngữ
khí. Nhưng mà hình dạng tư thái vẫn tao nhã như tắm trong gió xuân.
Nhưng mà theo sát sau lưng là hai lão giả áo xanh, làm cho tâm tình của Tông Thủ lập tưc trầm xuống, chìm vào đáy cốc.
Khí cơ hai người này là Thánh Giai Tôn Giả.
- Bệ hạ anh tài ngút trời, nếu như một lần nữa cho bệ hạ thời gian mấy
năm thì không biết Vân Lục như thế nào, hoặc là Đại Thương bị diệt, Đại
Càn nhất thống Vân Giới cũng chưa biết chừng. Cho nên khi Ma Liên phu
nhân tìm cô, cô thậm chí cũng không do dự. Cho dù là dạng giá lớn nào,
có thể làm cho bệ hạ táng thân đều đáng giá, chắc hẳn phụ hoàng cũng có
suy nghĩ này. Hôm nay đúng là may mắn của Đại Thương --
Ân
Hàn nói xong, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào ngọc tỷ trong tay Tông Thủ. Giọng nói của hắn không ngừng vang lên, sau lưng Tông Thủ cũng có hai
người rời khỏi, đều ẩn chứa sát cơ lạnh lùng.
Người này chính là Xích Hồng Y, một thân huyết sắc trường bào. Mà đổi thành một chính
là Hàn Thanh. Trong mắt đầy hưng phấn khoái ý, sau đó cường lực áp chế.
Xích Hồng Y thần sắc bình thản:
- Hôm nay xác thực may mắn! Hai ngày trước chạy chối chết dưới kiếm của bệ hạ, thực sự là nhục nhã nhất đời này của Xích Hồng Y.
Sắc mặt Tô Tiểu Tiểu cùng Sơ Tuyết dần dần tái nhợt. Nếu chỉ có hai Thánh Giai Tôn Giả mà thôi, bọn họ đủ ứng phó.
Nhưng nếu tăng thêm Xích Hồng Y thì tình hình sẽ khác, người này thực
lực mặc dù không bằng Lâm Huyền Huyên cùng Nhật Hiên, thực sự kém không
quá xa. Giờ phút này cũng vừa lúc Tông Thủ bị trọng thương.
Mà mấy người này chặn đường thì chuẩn bị ở sau khẳng định không có ít.
Quả nhiên là thế, một cổ sóng tinh thần khiến người ta lâm vào hoảng hốt hiện ra.
Tô Tiểu Tiểu tâm chí kiên nghị, tinh tu Nguyên Ma Thất Tình Quyết, chỉ
hoảng hốt một chút là tỉnh táo lại, mà Sơ Tuyết tâm tính đơn thuần, cơ
hồ tinh khiết như giấy trắng, suy nghĩ đơn giản cho nên không bị ảnh
hưởng.
Nhưng mà ở phương hướng khác, hai tên tự tại thần ma đồng thời hiện ra, ắc mặt hai nữ biến đổi.
Ở đây có tới năm Thánh Giai Tôn Giả --
Dường như cũng cực kỳ kiêng kỵ với Tông Thủ, mấy người kia hiện thân
thì dùng tiên bảo hộ thân, đem thân hình bảo vệ bên trong.
Mắt của Tông Thủ có chút nhíu lại, nhưng mà vẫn cười rộ lên:
- Theo ý của thái tử thì bằng năm người này là có thể vây giết trẫm hay sao?
Ân Hàn lấy lại tinh thần, hơi lắc lắc đầu nói:
- Bệ hạ có Vô Lượng Chung Thủy pháp thân, thậm chí có thể đao trảm
Đạo Huyền. Đổi lại lúc bình thường trừ phi pháp thân của bệ hạ tiêu tán, nếu không chúng ta thực bất lực, thậm chí phải chạy xa. Chỉ là --
Vừa nói lại nhìn qua Ma Liên, Ân Hàn cười rộ lên:
- Ma Liên phu nhân lại nói với cô, Vô Thượng Nguyên Ma có thủ đoạn đem
bệ hạ đánh vào cảnh vạn kiếp bất phục! Cô cẩn thận tưởng tượng, Đại
Thương ta đã luân lạc tới mức này, nếu không phá cục tối đa ba mươi năm
là vong quốc. Khi đó Ân Hàn mặc dù kế vị cũng chỉ là quốc quân vong
quốc. Nếu đã như vậy không bằng thử một lần. Nếu như Thánh tôn nói như
vậy, vậy chắc không giả.
Tông Thủ nghe vậy trong lòng suy nghĩ nhanh, nội tâm chấn động, nghĩ đến cái Lý Biệt Tuyết rốt cuộc có chuẩn bị thủ pháp gì?
Chẳng lẽ còn có thể né qua Long Anh Huyền Sương mấy vị Thánh tôn cảm
ứng, tự mình ra tay với hắn sao? Hay hoặc giả là có thủ đoạn khác?
Trong tâm niệm có vô số nghi vấn, Tông Thủ cũng nhân lúc nói chuyện với Ân Hàn thì phất tay áo tế Ích Ma Thần Toa ra ngoài.
Thủ đoạn Thánh tôn là khó lòng phòng bị, hắn thật sự không dám mạo hiểm.
Chỉ cần sau một khắc, ba người tiến vào trong này có thể mượn nhờ Cửu U Ích Ma Thần Toa độn tốc nhanh chóng, bằng vào tiên bảo phòng ngự đỉnh
cấp này thoát đi nơi đây.
Thậm chí Tú Quan lưu lại khay ngọc, cũng đồng dạng thúc dục.
Một ý niệm có thể thôi phát. Nếu thật sự là Lý Biệt Tuyết ra tay, như
vậy hắn chỉ cần ngăn được ba mươi cái nháy mắt, Tú Quan sẽ xuất hiện ở
đây.
Vật ấy trân quý, mặc dù là không lâu bị Đạo Huyền bức vào tuyệt cảnh, Tông Thủ chưa từng lấy ra vận dụng.
Nhưng mà giờ này khắc này, Tông Thủ vẫn do dự mới lấy ra.
Nhưng mà trong tích tắc này đồng tử của Tông Thủ co rút lại thành châm. Trông thấy Ma Liên đối diện bỗng nhiên lấy ra một vật.
Đó là tiểu kính toàn thân huyết hồng, ánh sáng màu đỏ chiếu vào người Tô Tiểu Tiểu.
Thứ hai sắc mặt đại biến, sau đó thân thể của hắn dưới ánh sáng cua kính đúng là không thể động đậy.
Đồng thời một cổ ý niệm mạnh mẽ bỗng dưng thẳng xuyên vào trong ý niệm của Tông Thủ.