Cố tình phòng bị thì không tin là không bắt được cái đuôi của tên này.
Nhưng thực ra Vân Giới kia bản thân cũng phải quan tâm thêm một chút, rời đi có mấy tháng thôi, không biết có biến gì không?
Chẳng lẽ là Vũ Thư tranh đoạt đã có kết quả rồi sao? Hay là Ngụy Húc độ Chí cảnh có chuyện gì?
Trăm ngàn ý niệm cứ lục tục kéo đến, rồi Tông Thủ lại lặng lẽ mà cười.
Tuy chỗ then chốt thì tên Lữ Trí kia chưa có nói tới.
Nhưng chỉ càn mấy câu phía trước thôi đã làm cho hắn mỹ mãn vô cùng.
- Lại nhận được thỉnh cầu của cửu đô tiên đình, thiên phương tu hội, rồi còn được Mộ Phương của huyền linh tu hội, Phục Việt của cực tuyệt tiên đình tán thành, nhất định tham gia....
Hai tay vỗ mạnh, quanh thân nổ ra tiếng khí bạo.
Trong mắt Tông Thủ chỉ còn lại băng lãnh chi ý.
Cửu Đô tiên đình, Huyền Linh tu hội, Cực Tuyệt tiên đình thì cũng xong rồi.
Tâm của Hồng Cửu Trần không nguôi được, vẫn luôn có ý nghĩ rằng Cửu Đô tiền đình đủ thực lực để lại một lần nữa ngoi lên sao.
Dám người Mộ Phương, Phục Việt cũng dám làm địch của hắn là chuyện đương nhiên.
Nhưng Thiên Phương tu hội là còn dám tham dự thực sự là muốn tìm chết mà!
Hư không phía sau một trận dị động, một hương thơm khí tức quen thuộc xuất hiện sau lưng hắn. Yên lặng không tiếng động, một bàn tay nhỏ bé, không để ý đến người khác, từ phía sau ôm chặt lấy hắn, tuy không nói lời nào nhưng cảm giác không muốn rời xa kia lại có thể cảm nhận được rõ ràng.
Trong lòng Tông Thủ ấm áp, sát khí trong mắt dần thu liễm lại.
Lúc này đám người Phong Thái Cực đều đã giải quyết hết đối thủ của mình, rồi đi tới, thần tình quái dị nhìn hắn.
Tông Thủ cũng chẳng để tâm đám người này, quay người, ôm chặt lấy thân thể mềm mại của Nhược Thủy và trong lòng.
Đầu tiên là hung hăng trừng mắt nhìn Triệu Yên Nhiên, sau đó hướng mọi người tạ lỗi:
- Tông Thủ tới chậm, làm chư vị khổ cực rồi! Lần này các vị cũng ra sức nên Đại kiền tiên triều của cô mới có thể an ổn, sóng to gió dữ mà vẫn bình an, Tông Thủ vô cùng cảm kích! Ngày sau ắt có cảm tạ.
Nếu như là bộ hạ của mình thì làm gì có chuyện này, nhưng đám người trước mắt là Kiếm tông Phật môn cùng với môn nhân Thương Sinh đạo.
Mọi người ở đây kể cả Phong Thái Cực đều có cảm giác thụ sủng nhược kinh.
Trước khi Tông Thủ quay về, có mấy Tiên Cảnh tu sĩ cũng phê bình kín đáo chuyện Tông Thủ để bọn họ phải đau khổ chống đỡ các thế lực lớn, nhưng lại không hề có một phần oán hận nào.
Bởi vì bọn họ mới thấy được cảnh Tông Thủ trảm năm vị Vô Tướng thần ma.
Trái tim bọn họ cũng không thể nào bình tĩnh được đến như vậy.
Cho dù là năm vị thần cảnh kia bị huyễn tâm kính áp chế, thực lực chân chinh cùng chiến lực đều kém hơn Thần cảnh.
Nhưng vừa rồi Tông Thủ nhẹ nhàng tự nhiên như vậy cũng đủ để thấy được hắn còn dư lực nhiều.
Chỉ cảm thấy người này thâm bất khả chắc, hùng kiệt này chẳng lẽ không đạp Nguyên Liên giới xuống chân được sao.
Bọn họ muốn theo Tông Thủ đặt chân ở Nguyên Liên giới thì làm sao có thể không chịu ra sức ứng phó đây?
Lần tổn thất này tuy khá nghiêm trọng nhưng so với thu hoạch thì không đáng kể.
Tông Thủ nhìn về phía Phong Thái cực, lộ vẻ kinh ngạc, sau đó chăm chú quan sát.
Chỉ cảm thấy trước mắt vị này đã biến thành một người, tựa như là một người tài vài tháng không gặp thì càng thêm xuất chúng hơn vậy.
- Không biết Phong huynh có nguyện ý đi làm sứ giả thay ta tới găp đám người Hồng Cửu Trần, Mộ Phương kia không? Chuyện tình lần này không thể nào kết thúc ở đó, bọn họ phải cho Đại Kiền ta một lời giải thích.
Phong Thái Cực cảm thấy khó hiểu, đưa mắt nhìn thật kỹ vào đối phương.
Từ thần tình Tông Thủ thực không nhìn ra cái gì. Chẳng qua chuyện này cũng không cần phải do dự gì cả.
- Có gì mà không thể? Chỉ là không biết Quân thượng muốn làm ra sao?
Nếu như đồng ý làm sứ giả thì hẳn phải biết được cách nhìn của Tông Thủ.
- Cho bọn họ mười ngày, rời khỏi Nguyên Liên giới! Lần này phàm là kẻ nào động tới con dân tu sĩ của Đại Kiền ta, đều cần phải đền mạng, còn có đám người Hồng Cửu Trần, Đàm Kính kia nữa.
Nghe tới đó Phong Thái Cực cũng không nhận ra điều gì, bởi điều kiện này cũng không được coi là quá đáng.
Chỉ là hai điều sau có chút khó nghe, nhưng đúng với đạo nghĩa, bằng không thì người khác khó mà phục tùng được.
Chẳng qua nếu chân chính muốn đàm phán thì chỉ sợ đám người này chăc chắn sẽ muốn có chút nhượng bộ.
Một khắc sau lại thấy Tông Thủ nói tiếp:
- Ngoài ra bốn thế lực đó, mỗi nhà phải để lại cho Đại Kiền ta bốn Tiểu Thiên thế giới, đây là điểm mấu chuốt của Cô, không thể nào nhượng bộ dù chỉ nửa phần.
Không chỉ Phong Thái Cực bị làm cho kinh ngạc, mà tất cả mọi người ở đây đều ngạc nhiên đến mức khó hiểu.
Bốn tiểu thiên thế giới, đối với Lục gia, kẻ có tới tám trăm Trung thiên thế giới thì không tính là cái gì.
Hay như là Huyền Linh tu hội hay Cực Tuyệt Thánh đình, cũng chỉ là miếng thịt không nhỏ.
Chứ chưa cần nhắc tới Thiên Phương tu hội vẫn luôn đau khổ giãy dụa cầu sinh.
Mà muốn mấy thế lực này đáp ứng thì chả khác gì người si nói mộng, căn bản là chuyện không có khả năng.
Mấy người bọn họ cũng nhìn ra được vị Đại Kiền Quốc quân này căn bản không có ý tứ muốn đàm hòa gì hết.
Phong Thái Cực cũng bất đắc dĩ mà nói:
- Quân thượng làm như thế thì đâu có khác gì trực tiếp đấu võ cho nhanh!
Tông Thủ cười mà như không cười:
- Cũng cần phải tiên lễ hâu binh chứ, bọn họ khổ tâm chuẩn bị lấy tính mạng của Cô, thì Cô muốn bọn họ trả Tiểu thiên thế giới thì có gì mà quá lớn, cứ bảo là Cô lửa giận công tâm, tuyệt không thỏa hiệp.
Phng Thái Cực muốn nói tiếp cái gì nhưng lại tựa như đã tỉnh ngộ, khom người:
- Ý tứ của Quân thượng, Thái Cực đã hiểu rồi!
Đám người Hồng Cửu Trần muốn lấy tính mệnh của Đại Kiền chi chủ, thế thì cho dù Đại Kiền có phản ứng ra sao thì cũng không tính là quá mức.
Điều hắn cần làm chỉ là đem ý tứ này thông báo cho đám người kia là được rồi.
Tốt nhất là khiến cho chuyện này được tất cả mọi người biết.
Hắn lại cảm thấy kỳ quái, Tông Thủ tại sao lại có cái ý tức khiêu khích khiến cho mọi người tức giận, thậm chí là khiến cho bốn nhà này chống lại, còn có thể liên thủ nữa.
Nhưng rốt cuộc là Tông Thủ có nắm chặt hay không, chả lẽ hắn đối với những thế lực có nhiều Thánh cảnh như vậy mà không có phần kiêng kỵ nào hay sao?
Với tình hình hiện tại của Tông Thủ, chẳng lẽ lại ước đám Cửu Đô tiên đình cự tuyệt, để danh chính ngôn thuận mà động thủ sao?
Phong Thái Cực cảm thấy, lần này hắn muốn lấy toàn bộ Nguyên Liên giới rồi.
Chỉ là lúc này, Vân giới tam giáo ở đây chỉ có sáu bảy tên Tiên giai, chỉ còn Tông Thủ và Nhược Thủy.
Nếu muốn làm cho bốn nhà này nhượng bộ, là điều không thể nào.
Mà trên chiến trường cho dù có tướng tài như là Sư Nhược Lan, thì cũng khó có thể bảo đảm toàn thắng.