Đang dần dần nhập thần thì một tờ giấy ở bên trong Hàn Diễm Tấn Ảnh Thuật phiêu nhiên rơi xuống.
Tông Thủ nao nao cầm lên, chỉ thấy bên trên viết Hàn Diễm Long Huyền.
Tông Thủ liếc mắt đã biết đây là bút tích của Ngụy Húc. Chữ như người,
ôn hòa nội liễm, rồi lại ẩn ẩn lộ ra khốc nhiệt viêm ý, phảng phất muốn
thiêu cháy người ta.
- Hàn Diễm Long Huyền? Đây không phải một loại cửu giai tinh thú sinh
trưởng ở dưới Vân Hải sao? Truyền thuyết có long tộc huyết thống, vừa ra đời thì tương đương với thực lực thất giai. Một khi còn sống vượt qua
vạn năm bước vào thần thú. Sư huynh vì sao cố ý đem tờ giấy này để trong bí điển.
Trong lòng khó hiểu, Tông Thủ cũng không tìm hiểu Hàn Diễm Tấn Ảnh Thuật dần dần lâm vào suy ngẫm.
Chỉ nhìn hai chữ hàn diễm đã biết trước kia Ngụy Húc lưu lại nào có
nhiều cái trùng hợp như vậy? Lưu lại tờ giấy này cũng tuyệt không phải
là bắn tên không đích.
Hàn Diễm Long Huyền trước kia hắn dù chưa gặp qua cũng nghe nói con thú
này có hàn lực cùng khống dễm chiến lực viễn siêu cùng giai tinh thú vài lần.
Hám Thế Linh Quyết của mình nhất định có liên quan lớn lao con thú này,
nói không chừng ngày sau khi môn công pháp này tiếp tục hoàn thiện phải
tìm manh mối từ trên người cửu giai tinh thú đó.
Bất quá trước mắt nói việc này còn sớm, đừng nói là cửu giai trưởng
thành, chính là ấu thể thất giai hắn cũng không cách nào chiến thắng.
Tông Thủ lấy lại bình tĩnh lần nữa nâng bí điển lấy trong tay tĩnh tâm nghiên cứu.
Bất quá lúc này đây, mới nhìn hơn mười lần đã thấy cánh tay trái run rẩy hồi lâu.
Tông Thủ lập tức vui vẻ, biết được nhất định là Tiểu Kim tiến giai rồi.
Phía tây Đông Lâm Vân Giới khoảng cách Hồng Thành ước chừng bảy trăm
dặm. Sâu dưới Vân Hải, một đám vân kình (cá voi) đang chơi đùa, chúng
đều có thân hình khổng lồ, nhỏ nhất cũng hơn trăm trượng.
Cơ hồ mỗi lần xoay người đều du động khiến không khí chấn động mây mù quay cuồng.
Cách vân kình không xa, một cự thuyền với thân hình to gấp mấy lần vân kình đang thả neo.
Vân hạm có chiều dài 500 trượng, cao 30 trượng gồm ba mươi tầng, hai bên trái phải cửa sổ nhô ra nòng pháo, trên có những mũi tên lớn tùy thời
có thể bắn ra.
Mà giờ khắc này trong điện phủ của Thất Nha Cự Hạm, một vị trung niên
tóc bạc bỗng nhiên 'Bồng' một tiếng, đập lên trên án thư khiến mấy cây
đàn tử quý báu nát bấy, hóa thành bụi mù.
Trong mắt hắn bộc lộ vẻ tức giận, thần sắc âm hàn gắt gao chằm chằm một bóng người mặc hồng bào đang nửa quỳ:
- Lời mới vừa nói, ngươi lặp lại ta nghe!
Giờ phút này nếu như Tông Thủ ở đây, nhất định nhận ra người này chính là Lâm Cơ một ngày trước đó đã từng gặp.
Mọi người trong điện phủ ai cũng có thân phận bất phàm, đứng đầu là Đào
Vân Thành Vân Thành thành chủ Tây Hải Việt Quan Vân. Mà hai bên trái
phải người này một là Vân Hà Sơn Yêu Vương Phong Nộ, một là Liệt Diễm
Sơn Yêu Vương Hùng Bá.
Tuy là ngồi ở hai bên nhưng hai người cũng ngồi trên bảo tọa, thần sắc lạnh lùng.
Trong điện phủ đầy khí tức áp lực.
- Ba ngày trước đó, ta theo Nhâm Bác đi gặp Càn Thiên thành chủ. Vừa mới nói Càn Thiên Sơn nhượng xuất nửa tỉnh. Tông Thủ bỗng nhiên phát tác,
sai gia tướng lột sạch quần áo chúng ta ném ra khỏi Hồng Thành. Thần hết sức phản kháng, lại bị Tông Nguyên bắt, ở trước mặt mọi người trắng
trợn nhục nhã sau đó bị treo ở ngoài thành, nếu không có người cứu giúp
thì Lâm Cơ không cách nào trở về.
Trên mặt Lâm Cơ vừa đỏ vừa xanh, đầy vết thương. Thần sắc nổi giận,
nghiến răng nghiến lợi, ngữ khí như là hận không thể ăn sống nuốt tươi
Tông Thủ. Bất quá trước mặt Việt Quan Vân cùng nhị vị Yêu Vương cũng
không dám có nửa phần thêm mắm thêm muối. Chỉ là trong ngôn ngữ tràn
ngập ý tứ hàm xúc châm ngòi.
- Những sự tình xấu xa này cảm thấy khó xử, nói ra chỉ là bẩn tai các bị vương thượng. Chỉ là thân phận của thần khi đó là sứ giả Đào Vân Thành, là ta mặt mũi Đào Vân Thành là ta, không ngờ lại bị người của Càn Thiên Sơn làm nhục nhã như thế. Những người kia căn bản là không đem Đào Vân
Thành ta để ở trong mắt!
Thần sắc Việt Quan Vân quả nhiên âm tình bất định, lửa giận trong mắt cơ hồ muốn phun ra ngoài. Cuối cùng hắn cắn răng, cười lạnh:
- Tông Thủ hay lắm! Đúng là gan to như cờ hó, cho ba phần màu sắc lại
muốn mở phường nhuộm. Tính cách giống như phụ thân tử quỷ của hắn, cứng
mềm đều không ăn. Đáng tiếc kẻ này không có nửa thành bổn sự của Tông Vị Nhiên. Có muốn kiêu ngạo cũng phải có tiền vốn để kiêu ngạo.
Mắt nhìn bộ dáng chật vật vô cùng của Lâm Cơ, Việt Quan Vân vốn đang giận dữ, thần sắc lại chuyển thành hòa hoãn:
- Đồ vô dụng! Cút ra ngoài cho ta, chính mình đi tìm Linh Sư trị thương cho mình đi!
Lâm Cơ vui mừng không dám hiện lên mặt, hắn cúi người thi lễ, thì vội vàng lui ra ngoài cửa.
Mà Việt Quan Vân cũng hít sâu một hơi tạm thời bình phục tâm tình, hắn nhìn hai yêu vương đang yên lặng hỏi:
- Phong huynh! Hùng huynh! Không biết nhị vị nghĩ như thế nào?
Phong Nộ khoảng trên dưới bốn mươi, thân hình thon dài tương tự Phong
Dục. Giờ phút này nghe vậy, lập tức mí mắt khẽ nâng, hừ lạnh một tiếng
nói:
- Con ta chết dưới tay Lôi Thương Tông Nguyên, trừ phi Càn Thiên Sơn
chịu giao ra Tông Nguyên để cho ta phanh thây xé xác. Nếu không Vân Hà
Sơn ta không chết không ngớt với bọn chúng.
Hùng Bá cũng cười cười:
- Không có lợi ích gì phải muốn bắt người ta giao ra nửa tỉnh, ngay cả
chúng ta cũng sẽ không đáp ứng. Cũng khó trách người khác không tình
nguyện. Mục đích chính là Tông Nguyên tại Hải Hạp, dùng 3000 thiết kỵ
đại phá bốn mươi vạn liên quân Liệt Diễm Sơn cùng Phong lão đệ, khí diễm chính thịnh. Tông Thủ càng không khả năng đồng ý. Lúc này đây, Việt
huynh đã tự rước lấy nhục rồi.
Việt Quan Vân cũng không giận, gật nhẹ đầu nói:
- Lần này là ta kém rồi! Vốn là tiên lễ hậu binh, cũng không ngờ Tông
Thủ dám vô lễ như thế. Có thể chiến mới có thể hợp, xem ra cũng chỉ có áp khí diễm của Tông Thủ cùng Càn Thiên xuống mới có thể nói nữa.
- Đúng là đạo lý này!
Mày rậm của Hùng Bá phẫn nộ, hắn cười to một tiếng lộ ra ý cuồng vọng:
- Theo ta được biết, thú tinh Càn Thiên Sơn cất trong kho dĩ nhiên không nhiều lắm. Chỉ cần lúc này đây để bọn chúng tay không mà về, nhất định
có thể làm cho quốc khố chúng khô cạn. Mặc dù Tông Thủ lần trước kiếm
lớn một số, xuất ra thú tinh linh thạch đến chèo chống Càn Thiên Sơn,
dẹp loạn nhiều người tức giận nhưng không ngăn được các chư thành phụ
thuộc, nội bộ lục đục! Tông Vị Nhiên mười năm cơ nghiệp, trong vòng một
đêm sẽ sụp đổ.
Lời nói đến chỗ này, ngữ khí Hùng Bá biến đổi, trên mặt mặc dù mang theo vui vẻ nhưng trong ánh mắt lại tràn ra ý băng hàn:
- Bất quá hai vị ngàn vạn chớ coi thường kẻ này, Tông Thủ hoặc là không
cách nào tập võ mà vẫn có thể ngự cường địch, bên trong trừ thủ đoạn tà
ác thì còn là người thông minh tuyệt đỉnh. Tông Thế là người như thế
nào, ta và ngươi đều biết hiểu. Linh Pháp Không, từng cùng ta giao thủ
mấy lần, tuy bại nhiều thắng ít nhưng cũng là nhân vật quan trọng Đông
Lâm Vân Giới. Tông Minh, Tông Hạo còn có Tông Sư Nguyên cũng không phải
người tầm thường có thể sánh vai đã bị Tông Thủ trong một đêm giết bắt
hoặc bình sát. Thậm chí Thiên hồ Tông Bá, Tông Chính cũng bị bức ẩn cư,
có thể thấy được bản lĩnh của kẻ này.