Thần Hoàng

Chương 691: Chương 691: Vẫn là Thánh vương. (1)




Rõ ràng là đại thế đã thành, long thể tương tụ! Chỉ cần khai quốc tế thiên, lập tức chính là tổ tiên của một quốc gia.

Bất quá lúc này, khiến nàng cảm thấy mờ mịt không hiểu nhất chính là cái ‘Vương khí’ kia vẫn y nguyên như dĩ vãng, trắng noãn không tì vết, không có nửa phần tạp sắc, ngược lại càng thêm vài phần thuần túy.

Vẫn như cũ là ‘Thánh vương chi khí’!

Khổng Dao là trăm mối vẫn không có cách giải, cũng cảm thấy không cách nào tin.

Huyết Vân kỵ ở đây, đã tàn sát gần trăm vạn, ngay cả những quân tốt tán loạn kia cũng không chịu buông tha, làm việc thô bạo tàn nhẫn, không có dù chỉ là một điểm nhân niệm.

Nhưng vì sao vẫn là Thánh vương?

Lại nghĩ tới bệ hạ nhà mình, đối với nước chư hầu của hắn, đều là chiếu cố có thừa, làm việc đều có hậu lễ ban thưởng.

Nếu không có đại nghĩa, tuyệt sẽ không dễ dàng động binh, cũng không ưa thích việc giết chóc. Mỗi lần hai bên biên giới Nam Bắc khiến chiến, đều là tận lực khắc chế. Mặc dù ngẫu nhiên có con dân chết, cũng tối đa chỉ là chất vấn, cũng miễn phải nổi lên chiến sự, hao người tốn của, tử thương vô số.

Càng là cơ hồ cách mỗi mấy năm, đều đại xa thiên hạ, ân xá tội nhân. Được người đời xưng tán là một vị vua vì dân.

Như vậy vì sao lại không sánh bằng chỗ man di bên này?

Chẳng lẽ Nho gia nói, thật ra là sai? Đạo làm vua chân chính, là nội Vương ngoại Phách, mà không phải là nội Vương ngoại Thánh?

Điều này sao có thể?

Năm đó Tần đại đế chinh phạt vô số, không phải là một người đi đầu sao? Người này đi con đường bá đạo, nhưng rồi cũng chết.

Về sau còn có vài vị dùng chữ ‘Võ’ để làm tên hiệu đế vương, ai cũng bởi vì đi con đường bá đạo, dẫn đến quốc lực đại suy.

Con đường khó khăn như vậy, là thiên đạo có biến?

Trong đầu hôn mê một hồi, các loại ý niệm trong đầu đều liên tục dâng lên. Khổng Dao chỉ cảm giác được chính mình, quả là nhanh muốn nổi điên.

Không thể tưởng tượng nổi, thật sự là không thể tưởng tượng nổi! Nhất định là nghĩ sai ở đâu rồi.

- Quả nhiên là trong Vân Giới Lục Tuyệt Kiếm, không có kẻ yếu! Đồ đệ của Long Ảnh, xác thực rất cao minh!

Thủy Lăng Tiêu thổn thức một tiếng, phảng phất như là hồn nhiên không biết Tông Thủ chính là Đàm Thu, mà Đàm Thu mấy tháng trước, kiếm thuật đã thắng Lôi Động. Lúc này khẽ lắc đầu, lại mở miệng nói:

- Trận chiến này đến cuối cùng là Thất Linh Tông ta muốn chiếm tiện nghi, lại không thể để cho người khác nói chung ta ngay cả một điểm khí lực cũng không xuất ra. Chư vị đồng môn, mời tụ trận!

Theo tiếng nói của nàng, thân hình Thủy Lăng Tiêu cũng bay lên trời. Một tia linh lực khí lạc từ quanh người kéo dài ra.

Mà rất nhiều nữ tu sĩ Thất Linh Tông ở chung quanh cũng liên tục bay lên không, dựa theo tu vi cao thấp để sắp xếp, nhận lấy linh lạc của Thủy Lăng Tiêu, rồi sau đó đồng dạng đem càng nhiều linh lực khí lạc ra bên ngoài mở rộng.

Bất quá hơn mười tức, đã thấy một cái đại trận được kết lại. Lại có vô số linh văn, vô số phi phù cấm liên tục tạo ra.

Thủy Lăng Tiêu lúc này lại một chỉ ra xa, cũng không thấy nàng thi triển Linh pháp gì, niệm động chân ngôn gì, nhưng ở xa xa mấy vạn trượng, cái hộ sơn đại trận của Thượng Tiêu Sơn chợt uốn éo. Bị một cổ dị lực khổng lồ sinh sinh xé nát ước chừng một phần mười!

- Không tệ không tệ! Nên như vậy, Sát! Sát! Sát! Sát! Đồ đệ của Long Ảnh ta, nên có khí thế bá tuyệt thiên hạ bực này!

Trong hư không, Long Ảnh đạo nhân đúng là cười ha ha, vui sướng vô cùng, cũng lộ ra vẻ đắc ý.

- Tốt cho một cái Huyết Vân kỵ! Đã có hùng binh như thế, nên sảng khoái một chút mới đúng. Những gà đất chó sành này, diệt được là diệt, còn phải nói cái gì đại nghĩa danh phận.

Chợt trong lòng hơi động, Long Ảnh ‘Hắc’ cười một tiếng:

- Người kia, cuối cùng nhịn không được!

Ngao Khôn có chút nhíu mày:

- Là Vấn Hư?

- Còn có thể là ai? Tự nhiên là vị tổ tiên của Lăng Vân Tông này rồi !

Long Ảnh cười nhẹ một tiếng:

- Ta đi trước một bước, đi qua ngăn đón hắn! Ngươi tới sau đi, những thứ như Thần cảnh Tiên cảnh, có thể diệt bao nhiêu, liền diệt bấy nhiêu cho ta! Giết sạch cũng không sao!

Ngao Khôn cười híp mắt, không nói gì. Trong đôi mắt lại lộ ra vài phần hung quang. Liếm môi một cái, rất lâu rồi chưa có đại khai sát giới, nhưng đáng tiếc máu người thịt người, đều không phải là đồ ăn ngon.

Cũng thua chút ít đồng tộc trước đây của hắn, có khẩu vị tốt như vậy.

Long Ảnh lại không để ý tới hắn, biết người lão hữu này mặc dù là bị phong ấn vạn năm, hôm nay chỉ sợ tính tình cũng khó mà biến hóa.

Vạch mở hư không, trong khoảnh khắc cũng đã vượt qua mấy cái thế giới.

Rồi sau đó trong chốc lát, liền ở một nơi rất xa ‘trông thấy’ một vị thanh niên đạo nhân, cũng đồng dạng đang nhanh chóng xé rách hư không.

Kỳ thật lúc này, hai người thân đang ở trong hư không điệp tầng, không có cách nào nhìn đến. Bất quá linh giác của Long Ảnh lại có thể cảm ứng. Linh thức của tu giả, có đôi khi so với hai mắt còn phải càng thêm trọng yếu hơn.

Vừa mới đến đây, Long Ảnh chính là vui lên:

- Vấn Hư, ngươi đây là chuẩn bị đi nơi nào? Có muốn lão phu đi cùng với ngươi không?

Thanh niên đạo nhân kia tựa hồ cũng đã sớm đoán được, Long Ảnh tất sẽ tới. Thần sắc bình thản xoay người qua, cũng không giấu diếm nói:

- Long Ảnh đạo huynh, cần gì đã biết rõ rồi còn cố hỏi? Đồ nhi hiện nay của ngươi là người giỏi tính kế. Nếu không đi cứu, ta sợ lúc Thượng Tiêu Tông diệt vong, Lăng Vân Tông cũng nhất định tổn hao nguyên khí. Vấn Hư không thể ngồi xem!

Long Ảnh cười gật đầu, lại híp mắt hỏi:

- Như vậy Vấn Hư ngươi cảm thấy, Long Ảnh ta sẽ cứ như vậy thả ngươi đi sao?

- Sẽ không!

Vấn Hư quả quyết lắc đầu, ngữ khí vẫn là bình tĩnh không lay động:

- Cho nên lúc này đây, ta vốn cũng không có ý định tự mình đi Vân Giới.

Trong lúc hắn nói chuyện, lúc này bên trong thời không điệp tầng, bỗng nhiên có hai đạo khí tức không kém gì hắn, xuất hiện ở sau lưng Long Ảnh, ở bên ngoài mấy cái điệp tầng.

Long Ảnh cũng lập tức bốc lên một cổ kiếm ý, ý nhiệm quét về hai người phía sau một phen, liền đối với thực lực của bọn họ hiểu rõ trong lòng, tương tự là Thánh cảnh trung kỳ.

-Thực lực cũng không tệ lắm. Vấn Hư ngươi giao du quả nhiên là rộng lớn, cái nhóm cường giả này đều có thể kết bạn, mời giúp đỡ được. Chỉ là Vấn Hư ngươi cho rằng cỏn con ba người hợp lực, có thể dễ dàng thắng Long Ảnh ra sao?

- Thắng hay không thắng, cần đấu qua mới biết được!

Vấn Hư khẽ lắc đầu, một thanh kiếm đã nắm trong tay. Rồi sau đó thời không điệp tầng quanh người đã bị cưỡng ép vặn vẹo.

- Vô luận là có thể thắng hay không, đều không trọng yếu. Chỉ cần có thể đưa Long Ảnh ngươi giữ lại nhất thời nửa khắc là được. Người đồ đệ kia của ngươi đúng là hùng tài đại lược. Kế vị mấy năm, liền lặng yên không một tiếng động, phục hồi Huyết Vân kỵ lại như cũ. Nhưng chỉ tiếc lại không biết, chỉ cần chúng ta cam lòng trả một cái giá lớn, không cần cố kỵ mấy vị hộ giới tôn giả kia, muốn đem chi thiết kỵ này diệt sát, thật sự là dễ như trở bàn tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.