Có thể thông qua Luyện Hồn kiếm kia điều khiển kiếm trận tuần hoàn, điều tiết âm dương, chải vuốt khí mạch.
Khiến cho trọn vẹn Thương Sinh kiếm trận cũng dần dần vững chắc, dân dần có xu thế hợp làm một thể, thậm chí càng vượt qua thời điểm của Luyện Hồn ngụy kiếm kia!
Càng rõ ràng có thể cảm ứng khí cơ mà Tông Thủ dẫn đạo lúc này khiến cho lực lượng của kiếm trận lại phản hồi vào Quang Huyền kiếm chủ là Ngụy Húc.
Vì người kia mà khôi phục khí tức, mạnh mẽ quán thông chỗ trầm tích bế tắc ở trong thể nội của hắn.
Dưới lực lượng quán chú, thậm chí có thể khiến cho Ngụy Húc trong lúc độ kiếp còn có lực lượng chống lại Huyết Nguyệt đao!
Kim tháp kia lại đi lên chín tầng, đến thập bát trọng thiên cảnh mới lần nữa vững chắc.
Mà lúc này những người ở trên tam thập nhất trọng thiên cảnh kia, trong lòng đã chìm vào đáy cốc.
Kim tháp thì cũng thôi đi, chỉ là đại thế hư huyễn kim tháp, thành đầu mối của Vạn Tiên Huyễn Không Tam Thập Tam Thiên trận mà thôi. Chỉ là càng kiên cố thêm một ít, lực phong ấn càng mạnh hơn một chút.
Trước đó có thể trấn áp ba thành lực lượng của bọn hắn, hiện tại tức thì nhiều thêm nửa thành, còn chưa đủ để khiến cho bọn hắn có được cảm giác uy hiếp.
Nhưng thanh Luyện Hồn kiếm kia dĩ nhiên có khả năng khống ngự kiếm trận lại không thể không làm cho bọn hắn kinh hãi.
Kiếm này chưa xuất, nhưng trọn bộ Thương Sinh kiếm trận lại đã có hạch tâm của mình.
Chỉ là nửa bộ kiếm trận mà thôi liền đã có thần uy như thế. Như vậy trọn bộ kiếm trận hoàn thành lại sẽ là như thế nào?
Thanh Huyền khe khẽ thở dài, lần nữa nhìn Tú Quan, cũng đã không đắc chí vừa lòng như trước nữa, ngược lại trong mắt tất cả đều là vẻ tối nghĩa khó hiểu.
- Tú Quan đạo huynh, không bằng hai phe ta và ngươi hôm nay cứ như vậy giảng hòa được không? Ta và ngươi cùng mọi người sẽ định hồn thệ. Chỉ cần Thương Sinh Đạo các ngươi trước hết thu Tam Thập Tam Thiên trận này, như vậy mấy người chúng ta cũng tuyệt không lại ra tay đả thương người, lập tức rời đi.
Lúc này chỉ có những người quen thuộc với Thanh Huyền nhất mới có thể từ bên trong ngôn ngữ của hắn nghe ra được cảm giác tiếc nuối cùng không cam lòng cực kỳ.
Chờ đợi mấy ngàn năm, dụ cho Ngụy Húc độ kiếp, lại dùng tình thế bức bách Tú Quan không thể không dựa vào Tam Thập Tam Thiên trận chính diện chống cự. Càng là trả giá vô số tâm lực, hợp tung liên hoành, mời đến rất nhiều Chí cảnh tu sĩ liên thủ. Nhưng ở một khắc cuối cùng lại bởi vì đột nhiên có biến cố này mà thất bại trong gang tấc.
Mà sau khi không cam lòng thì là bất đắc dĩ.
Chiến đấu đến lúc này, song phương đã thành cục diện giằng co. Giống như hai vị võ đạo cường giả đang so đấu nội tức, mà vốn lại tương xứng nhau.
Người đầu tiên buông tay, đều sẽ phải nghênh đón bất trắc sau đó, sẽ triệt để bị đối phương đụng thành phấn vụn.
Vì vậy mặc dù muốn lui, cũng cần trước tiên được Tú Quan đồng ý mới tốt.
Thái Thủy nghe vậy, mặc dù sắc mặt không thay đổi, nhưng trên cổ lại nổi gân xanh.
Chu Tử nhíu mày, im lặng không nói, mà Nguyên Giang tức thì bất mãn hừ lạnh một tiếng.
Trong lúc này mọi người tuy không nói gì, nhưng đều nhận ra một trận chiến hôm nay, mặc dù ‘Đàm Thu’ kia không thể chân chính khống chế Luyện Hồn kiếm, cũng là cục diện thế lực ngang nhau.
Mặc dù có thể thắng, cũng nhất định là tổn thương thảm trọng.
Thực lực tứ phương liên thủ, như trước vẫn là hơn xa Thương Sinh Đạo, thật sự không cần phải ở chỗ này mà liều mạng một lần.
Cẩn thận trù tính, ngày sau chưa hẳn sẽ không có cơ hội. Bây giờ ở trong Thương Sinh khung cảnh, thật sự là quá không có lợi nhất.
Có thể bắt tay giảng hòa, như vậy dù là hôm nay đầu đầy bụi đất, rất mất mặt rời khỏi Thương Sinh khung cảnh, bọn hắn cũng có thể tiếp nhận.
Tú Quan tức thì im lặng một hồi, ánh mắt quét qua toàn bộ khung cảnh, cuối cùng lại rơi vào trên người Tông Thủ.
Bình tĩnh nhìn trong chốc lát, rồi sau đó Tú Quan lại thất thanh cười khẽ:
- Vốn muốn nói Thanh Huyền đạo hữu ngươi là si tâm vọng tưởng. Về sau cẩn thận suy nghĩ vẫn cảm thấy hay là lưu lại chút ít lời nói mới thỏa đáng. Giảng hòa không phải là không thể, bất quá còn thỉnh đạo hữu cấp cho ta một cái lý do --- đã có cơ hội hôm nay, lúc này lưu lại ba, năm người trong các ngươi, như vậy Tú Quan ta vì sao phải buông tha?
Phía trên toàn bộ tam thập nhất trọng thiên cảnh, không khí là áp bức đến cực hạn.
Tất cả mọi người yên tĩnh không nói, chưa từng lên tiếng, sắc mặt cũng đều là khó nhìn cực kỳ.
Thẳng đến liên tiếp vang lên hai tiếng trầm đục, phá vỡ bình tĩnh. Nhưng lại là Côn Minh kia rốt cục không chống cự nổi cái thiên địa chi tuy kia nghiền ép tới, từ tam thập nhất trọng thiên chợt rơi thẳng xuống.
Mà theo sát phía sau thì là Đổng Trọng Thư, cũng đồng dạng là lại chống đỡ không được, lại bị lực lượng kia nghiền áp, lần nữa rơi xuống đệ nhị thập trọng thiên cảnh.
- Lưu lại ba, năm người chúng ta, lúc nào Tú Quan huynh lại học được cái tật xấu nói khoác mà không biết ngượng vậy?
Thanh Huyền kia cuối cùng cũng mở miệng, thần tình lạnh nhạt tự nhiên:
- Xem vị sư điệt kia của ngươi có thể hay không khống chế được Luyện Hồn vẫn là chưa biết. Mặc dù chính thức thành Luyện Hồn kiếm chủ, nếu chúng ta liều mạng một lần, thì cũng là lưỡng bại câu thương.
Lời hắn còn chauw dứt, cách đó không xa liền truyền tới một tiếng cười khẽ, tiếng như chuông bạc, lại tràn ngập hàn ý trào phúng:
- Liều mạng một lần? Lưỡng bại câu thương? Vậy cũng phải chiến qua mới biết được, nếu có thể lưu lại Thanh Huyền đạo nhân ngươi, như vậy dù là Thương Sinh khung cảnh toàn bộ hủy đi cũng là cam tâm tình nguyện.
Ánh mắt Thanh Huyền ngưng tụ, nghiêng mắt nhìn sang, chỉ thấy đúng là Nguyên Tĩnh tán nhân Lâm Nguyên Tĩnh.
Đã có trụ cột mới của trận pháp, nàng này cũng từ trong hư huyễn kim tháp kia đi ra, mà giờ khắc này trong mắt đúng là sát cơ tràn đầy, lạnh lùng nhìn sang.
Chẳng những không phản bác được, xa xa trước đó có mối hạn Hi Tử bị phục sát, gần đây lại có mối thù hai lần đánh Thương Sinh khung cảnh.
Nói hiện giờ trên dưới Thương Sinh khung cảnh đối với hắn có mối hận thấu xương cũng tuyệt là không quá đáng.
Nếu có thể có cơ hội đưa Thanh Huyền hắn kích sát phong ấn, Thương Sinh Đạo hơn phân nửa là sẽ chịu trả giả đại giới.
Liều mạng một lần, chỉ sợ người chết đầu tiên chính là hắn, người đứng đầu Đạo môn.
Thấy Thanh Huyền đạo nhân im lặng không nói, Nguyên Tĩnh khinh thường cười nhạo một tiếng, rồi sau đó lại nhìn những người còn lại.
- Không phải là muốn sửa sử thư Vân Giới,, từ nay về sau, không tiếp tục có Thương Sinh Đạo, không tiếp tục có Hi Tử, không tiếp tục có Tú Quan sao? Sao bây giờ lại không nói gì?
Những lời này nói ra, càng là không ai lên tiếng. Mà Nguyên Tĩnh vẫn là cười lạnh không dứt, chỉ cảm thấy trong lồng ngực là khoan khoái dễ chịu trước nay chưa từng có.
Trước đó bị mấy vị Chí cảnh này liên thủ áp bách, cơ hồ đã đến biên giới tông diệt nhân vong, nộ hận tích trong lồng ngực đã đến cực hạn.