Lời còn chưa dứt, đã bị tiếng cười khẽ của Tông Thủ cắt đứt.
Thật không hổ là vị danh soái không đâu địch nổi tại vài chục năm sau. Món sinh ý này quả nhiên là kiếm được.
Triệu Yên Nhiên nghe được lại là không hiểu ra sao, nhăn mày liễu lại:- Tông Thủ ngươi đang phát điên cái gì? Mạc danh kỳ diệu....
Ngay cả Hiên Vận Lan, lúc này cũng thấy vị thái thái thái thái sư thúc tổ này có chút kỳ quái.
Đã thấy Tông Thủ bỗng nhiên duỗi duỗi người:- Nếu đạo lý giảng không thông, vậy thì không giảng đạo lý tốt hơn! Cô không đành lòng để con dân Huy Châu này chết thảm dưới dao mổ, cũng chỉ đành tiêu diệt kẻ ác, giúp dân khỏi khốn khổ...
Lại là một câu nói ra khiến người ta khó hiểu. Triệu Yên Nhiên cũng là một trận kinh dị, người này, chẳng lẽ là đến thật?
Nghe được câu cuối cùng, lúc này mới bừng tỉnh. Đây chẳng phải là mượn cớ tuyệt hảo để chiếm Huy Châu đảo này sao?
Chỉ là người này, lẽ nào không nhìn xem thời gian? Mặc dù có thể chiếm hạ Huy Châu, cũng làm sao có thể chống đỡ được đám Dạ Ma kia?
- Đại cục cái gì, nhỏ không nhẫn tất loạn đại mưu cái gì, đều là chó má! Ngụy Hải không ngăn cản được đám Dạ Ma kia, vậy liền do cô tới nghênh đón...
Những lời này nói ra, trên mặt Khổng Dao nhất thời đỏ bừng, lại cảm thấy tức giận. Nàng đúng là toàn tâm toàn ý suy nghĩ vì Tông Thủ.
Trung Ương Vân Lục có câu, lấy chồng theo chống, gả chó theo chó. Từ một khắc phụ thân đuổi tới Kiền Thiên Sơn kia tới giờ, nàng cũng đã nhận mệnh.
Một đường đi theo, lên tiếng hiến kế. Đều là đang tận lực suy tính vì Tông Thủ.
Nhưng người này lại không hiểu chuyện như vậy.
Bỏ đi, thực sự là lười quản hắn!
Tông Thủ hồn nhiên chưa phát giác ra, vẫn hào khí can vân như cũ, mỉm cười một tiếng:- Lần này hơn phân nửa cũng bị người ta nói thành lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, không để ý đại cục, bị người nghi kỵ rất nhiều. Bất quá cũng chẳng sao cả. Tông Thủ ta sao lại cần cùng với người khác giảng đạo lý? Vốn là vô địch hậu thế, há lại sợ chúng nhân dòm ngó? Loạn thế sắp lâm đầu, nhân đạo này vốn dĩ không thể thực hiện được. Đã như vậy, liền đi bá đạo cho rồi. Hắc! Đạo lý này, vốn dĩ nên sớm hiểu rõ một chút mới đúng. Chút sóng gió nhỏ chỉ cần nhấc tay là có thể ổn định. Nhớ kỹ, các ngươi sau này có thể gọi cô là Tông Phách Thiên....
Hậu thế Vân Giới có một vị được xưng là Nam Phách Thiên Thổ Hào. Hành sự bá đạo, cũng không cùng người giảng đạo lý, khi nam phách nữ, không việc ác nào không làm. Tông Thủ đã xem qua truyện ký của người này, vẫn rất là hâm mộ.
Đại trượng phu chính nên như vậy....
Khi vừa nói dứt lời, bên trong Phi Toa cũng tĩnh lặng đến mức có thể nghe được tính kim rơi.
Tông Thủ khí phách bốn phía, thấy chư nữ thần tình ngây ngốc, thật lâu không nói được gì. Nhất thời không nhịn được, dùng cước đá Triệu Yên Nhiên vẫn đang phát ngốc, ngang ngược vô lý nói:- Thuyền gỗ này, nhớ kỹ giúp cô đưa về Kiền Thiên. Thiếu chút nào, cô sẽ chỉ tìm ngươi hỏi tội!
Sau khi nói xong, đã một mình một người đi ra ngoài Phi Toa.
Triệu Yên Nhiên qua nửa ngày, lúc này mới tỉnh lại. Sau đó xoa xoa mông của mình, rồi chợt cả kinh.
Nhất thời lại nghiến răng nghiến lợi, tức hận không ngớt. Tông Thủ này cư nhiên dám chiếm tiện nghi của nàng. Thực không muốn sống!
Rời khỏi Phi Toa, Tông Thủ liền lấy ra mai truyền tống ngọc giản kia, linh pháp dẫn động, cảnh vật chung quanh dần dần hư huyễn.
Vô số không gian, vô số cảnh trí kỳ dị, không ngừng ở gần đó chợt hiện giao thác.
Có thể là do tu vi cao thâm hơn không ít, lúc này đây lại không có cảm giác chán ghét buồn nôn kia nữa.Khi tình cảnh trước mắt rốt cục dừng lại, cũng đã đến Thương Sinh Khung Cảnh, bên trong tòa Tàng Thư Các kia.
Vẫn giống như ngày trước, nơi này tịch liêu thanh lãnh. Giữa thần tình của Tông Thủ lại ẩn hàm vài phần lo lắng.
Ở trước mặt mấy người Triệu Yên Nhiên tuy là chuyện trò vui vẻ, cười mắng tự nhiên. Trong lòng cũng đã bị quân đoàn Dạ Ma đang đóng ở ngoại vực kia ép tới không thể hít thở được.
Từ từ nhắm hai mắt lại, Tông Thủ điều chỉnh tâm tình một phen, lúc này mới hướng phía dưới lầu bước đi.
Khi bước xuống mấy bậc cầu thang cuối cùng, trên mặt đã đổi thành hình dạng Đàm Thu.
Ngoài dự liệu, hai người Hàn Phương và Nhược Lan cư nhiên cũng không ở đây.
Tông Thủ nhếch nhếch mi, đi ra khỏi tàng thư lâu này. Hướng phía xung quanh đi lại, lúc này chính là buổi sáng sớm, đệ tử Thương Sinh Đạo đại thể đều ở hành lang du tẩu.
Trông thấy Tông Thủ đi đến, hầu như tất cả mọi người đều cả kinh, sau đó liền bước tới hành lễ.
Lúc này Đàm Thu ở trong Thương Sinh Khung Cảnh đã là nhân vật không ai không biết, càng không ai dám bất kính.
Không chỉ là vì bối phận cao đến dọa người kia, còn có kiếm thuật tuyệt cường nữa.
Chỉ là khi linh niệm của Tông Thủ mở ra thăm dò xung quanh, lại vẫn là không suy đoán ra được tung tích của Hàn Phương và Nhược Lan.
Chẳng lẽ là ở bên ngoài học cung?
Tông Thủ cũng không chần chừ chút nào, khống chế một ngụm kiếm hướng bên ngoài cung thành bay ra.
Ngay lúc hắn khó khăn lắm mới đi ra đến cửa thành kia, ở trong không trung, lại đột nhiên truyền ra một tiếng "ông" vang lên.
Tông Thủ ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn, sau đó chỉ thấy một đạo quang ảnh lao tới. Cuối cùng xoay tròn, hạ xuống trước người hắn, mạnh mẽ đóng vào trong đá lót dưới chân.
Đây là một ngụm kiếm, kiếm dài khoảng chừng hơn năm thước, hình thức bình thường, bình bình vô cùng.
Trên thân kiếm, lại tản ra một tầng thanh quang yếu ớt.
Tông Thủ kinh ngạc nhìn xung quanh một cái, lại hướng lên trên nhìn ra xa, nhưng vẫn hoàn toàn không thấy gì hết.
Kiếm này rơi xuống, tuy là cách hắn gần trong gang tấc, lại không giống như là ám toán.
Vươn tay ra, Tông Thủ không hiểu ra sao đem ngụm kiếm này nhổ lên, sau đó lại là cả kinh.
...đây không ngờ là tứ giai pháp bảo!
Theo tay vung lên, chưa cần dụng kình thế nào, chính là một đạo kiếm khí bộc phát. Lập tức ở trên mặt đất vẽ ra một vết tích rất sâu và dài.
Ngụm kiếm này quả nhiên là rất phong duệ...
- Kiếm tốt!
Tông Thủ đôi mắt sáng ngời. Mặc dù hắn còn không biết linh trận trong thanh kiếm này ra sao, lại có loại thần thông nào. Nhưng chỉ luận phong duệ của nó cũng đã là khiến người yêu thích rồi.
Khiến người kinh dị nhất là, kiếm này tuy là trung giai pháp bảo. Lấy tu vi của hắn, lại có thể sử dụng như thường, toàn bộ không hề trở ngại.
Binh khí theo bên người hắn cho tới bây giờ đều là chưa vượt lên trước một năm. Hôm nay tuy có mấy món dự bị, lại không hề thuận tay.
Vị Đàm Thu kia tặng cho Thanh Long Trâm Kiếm mặc dù cũng không tệ, nhưng khi dùng chung quy vẫn cảm giác có chút không phóng khoáng.
Trái lại thanh kiếm này khiến hắn có chút yêu thích.
Chỉ là kiếm này từ chỗ nào mà đến?
Khi đó linh niệm của hắn, vốn là tản ra khắp nơi, cảm ứng hình bóng của hai người kia.
Nhưng kiếm này lại đột ngột xuất hiện, hoàn toàn không biết đến từ phương nào?
Lẽ nào nói là vị trưởng bối Giới Sinh Đạo nào đó tặng cho?