Nhưng này khi chiếc xe chở Tông Thủ lướt qua thì thân hình đều hơi chấn động, mắt hiện ra vẻ nghi hoặc.
Rồi sau đó tất cả ánh mắt đều tập trung ở trên người Tông Thủ, trên mặt đều lộ ý cuồng nhiệt, trong đôi mắt đều là tôn sùng kinh hỉ không thể đè nén.
Cũng đều không ngoại lệ, khí tức càng thêm trầm tĩnh. Chỉ là lúc này đã không còn tuyệt vọng nôn nóng như trước kia nữa.
Phía tổ trạch lúc này cũng có một đội người nghênh đón. Người dẫn đầu chỉ hơn Tông Thủ vài tuổi, tướng mạo cũng lờ mờ có chút quen thuộc.
Tông Thủ liếc nhìn người này, rồi sau đó liền hơi kinh ngạc.
- Tông Dương?
Nhớ rõ mấy năm trước, trong Càn Thiên Sơn chi biến, phụ thân người này đã chết trong tay hắn, chỉ có Tông Dương một mình bỏ chạy. Lại nói tiếp, trong mấy năm này, đều tìm không thể tìm thấy tông tích người này, vẫn là khúc mắc của Tông Nguyên--
- Nguyên lai đường đệ, rõ ràng còn nhớ rõ ta! Đoán chừng vài năm trước kia, thủ đệ tuyệt đối không nghĩ tới mình cũng có hôm nay a?
Tông Dương giục ngựa bên bên cạnh ‘ xa giá ’ nhìn thật sâu Tông Thủ, ánh mắt oán độc, tiếp theo cười khẽ một tiếng:
- Bất quá sau ngày hôm nay, ta cũng không còn là họ Tông nữa. Ngươi nên gọi ta là Tuyết Dương, Mông điện hạ ân chuẩn, đồng ý để mấy người chúng ta thành bàng mạch Tuyết thị rồi!
Sau lưng Tông Dương còn đứng thẳng mấy người, thần sắc hoặc là lạnh lùng, hoặc là mỉm cười.
Tông Thủ đều nhận ra, mấy vị này đều không ngoại lệ, đều là người vốn là đích mạch của Tông thị.
- Tuyết thị? Tuyết Dương, tên thật êm tai. Nói như vậy, mấy người các ngươi, đã thay đổi huyết mạch Tuyết gia rồi sao?
Thấy Tông Dương cười cười, thần sắc lại lộ ra vài phần đắc ý mơ hồ. Tông Thủ lập tức giật mình, hắn đã nói Càn Thiên Sơn của mình vốn là không nên dễ dàng bị Tuyết gia xâm nhập như vậy mới phải.
Quả nhiên là bên trong tộc mình có sơ hở.
Bất quá ước chừng cũng vì thay huyết nên mấy người kia mới không vì hắn thượng tố mà xuất hiện huyết mạch thăng hoa.
Đối với Tuyết gia mà nói, thực không biết là phúc hay là họa --
‘ Tuyết Dương ’ vốn còn muốn mỉa mai vài câu, đã thấy Tuyết Mạc Phi âm lãnh nhìn ra.
Lúc này mới nhớ tới, ý của Tuyết gia là trước khi bất đắc dĩ vẫn muốn bức hàng Tông Thủ.
Lập tức vội mỉm cười, thu hồi hận ý lại nói:
- Kỳ thật đường đệ cũng không cần lo lắng, điện hạ lòng dạ rộng lớn, chỉ cần đường đệ chịu cúi đầu hàng phục, để hắn cấm chế làm nô, chẳng những có thể giữ được tánh mạng mà Hiên Viên Vương Hậu, cũng có thể không việc gì --
Tông Thủ nhịn không được cười lên, cũng lười nói chuyện
‘ Tuyết Dương ’ cũng không nói nhiều nữa, mấy người còn lại sau lưng đã bắt đầu một bộ lễ tiết.
Đây là lễ tiết cung nghênh quân vương tế tổ, rõ ràng còn giống như khuôn đúc.
Xe này cũng tiếp tục đi về phía trước, bất quá một lát, đã đến trước tổ trạch.
Đại môn đã rộng mở, cách mấy trăm trượng cũng có thể thấy tình hình bên trong.
Tông Thủ ngồi trên xe, ngưng mắt nhìn lại.
Rồi sau đó chỉ thấy một nữ tử xinh đẹp, thần thái nghiêm túc ngồi ở chủ vị trung ương.
Bên cạnh còn dùng khóa sắt cột một người, đúng là Tông Lam. Sau khi trông thấy Tông Thủ vốn là sững sờ, tiếp theo khẩn trương, lập tức phá lên cười ha ha, Tông Thủ cười cười, nhìn kỹ nữ nhân trong nội đường.
-- thật không hỗ là bát vĩ Tuyết thị, dung mạo phong tình này, so với Triệu Yên Nhiên, còn hơn vài phần.
Trên thế gian này, người có thể vượt trên nữ nhân điên kia về tướng mạo, hắn vẫn là lần đầu gặp.
Tuyết thị chi chủ, cuối cùng cũng gặp được. Trò cười này, cũng nên đến lúc kết thúc.
Ý niệm này vừa nổi lên, tiếp theo chợt nghe Tuyết Mạc Phi, không chút tình cảm nói:
- Kính xin quân thượng xuống xe, thăm viếng điện hạ!
Lời vừa rơi xuống, đã thấy Tông Thủ cười vô cùng sáng lạn.- Ngươi chính là Tuyết thị Chi Chủ? Thì ra là một mỹ nhân, không hổ là xuất thân Tuyết gia, có tư thế khuynh quốc khuynh thành. Như vậy, không bằng cô thu ngươi làm tiểu thiếp có được không? Nếu như thế, cô có thể lưu cho Tuyết gia ngươi lại một mạch truyền thừa --
Không chỉ ngữ khí ngả ngớn, thần thái Tông Thủ nhìn vị Tuyết thị Chi Chủ thì cũng giống như mang theo miệt thị, từ trên cao nhìn xuống vậy!
Toàn bộ tổ từ, lập tức đều yên tĩnh. Tất cả tộc nhân Tông thị đều mang theo vẻ mỉm cười.
Đây mới là Càn Thiên Chi Chủ, hồ bộ quân vương của bọn hắn! Nói chuyện khí phách như thế.
Cũng không thấy có gì không ổn, Tuyết thị nhất tộc này, vốn nên tru diệt cả nhà mới phải!
Lại nghĩ quân thượng của bọn hắn, quả nhiên tham hoa háo sắc ah. Chứng kiến mỹ nhân liền không nghĩ đến hậu quả.
Bất quá tướng mạo nữ nhân này quả thật không tệ a, cũng khó trách quân thượng lại động tâm. Làm tiểu thiếp cho quân thượng bọn hắn, miễn miễn cưỡng cưỡng coi như được.
Chỉ là tiện nghi Tuyết thị, rõ ràng lại lưu lại một đường sinh cơ.
Người Tuyết thị thì sắc mặt đều tái nhợt. Vị "điện hạ" kia ánh mắt tối sầm, mà thần sắc của Tuyết Mạc Phi cũng vô cùng khó coi, thanh âm cũng càng hàn mạc thêm vài phần, lần nữa nói:
- Thỉnh quân thượng xuống xe, thăm viếng điện hạ!
Tiếng nói mới rơi xuống, mấy vạn tướng sĩTuyết gia hai bên đường đều ngay ngắn phát ra một hồi tiếng vang do thiết giáp va chạm.
Đều dùng tay đè đao, mấy vạn người cùng một động tác, thanh âm kia hội tụ, giống như sét đánh vậy.
Mà tầm mắt của mấy vạn người này cũng đều lạnh lùng chú mục tới.
- Thăm viếng?
Tông Thủ vẫn cười cười, không thèm để ý:
- Cô đang nói... Muốn vị điện hạ này của Tuyết gia các ngươi làm tiểu thiếp cho cô. Bọn ngươi chẳng lẽ không nghe thấy?
Hào khí trong tổ từ càng thêm ngưng trọng
Tuyết Dương cười lạnh, mắt mang thương cảm nhìn Tông Thủ. Vị từng là đường đệ này của hắn, quả thật chính là tự tìm đường chết.
Đến lúc này còn không bỏ xuống được mặt mũi thân là một quốc gia Chi Chủ. Nhưng càng như thế thì Tuyết gia lại càng không lưu tánh mạng hắn lại!
Mặc dù lưu lại, ước chừng cũngsẽ luyện thành khôi lỗi không có thần trí --
Nữ tử Tuyết thị trong tổ từ ánh mắt lóe lóe, hơi vung tay áo, đã ngăn cản sự xao động của bộ hạ. Rồi sau đó cuối cùng mở miệng, du du thở dài nói:
- Huyết mạch có khác, tôn ti loạn xa. Quy nghị của tổ tông thời Thượng Cổ Vân Hoang, Tông thị các ngươi đã quên nhanh như vậy sao? Thần uy nô tài, rõ ràng dám nói chuyện với chủ nhân như vậy? Xem ra thật đúng là phải phí chút công phu, dạy dỗ một hai, cho các ngươi nhớ kỹ quy củ mới được!
Chỉ thấy một đạo ánh sáng màu xanh, bỗng nhiên hơi lóng lánh trên đầu nàng, cách xa trăm trượng chiếu tới Tông Thủ.
Cũng lúc ánh sáng màu xanh này đánh xuống, Tông Thủ chỉ cảm thấy toàn thân tựa như đặt mình trong hầm băng, lạnh thấu xương, thiếu chút nữa đã đống cứng hắn lại.
Mặc dù biết rõ đây là ảo cảnh, hắn cũng không khỏi thổn thức.
Tuyết thị, quả nhiên hạ đủ công phu đối với hắn. Nếu không phải trong Âm Long Cốc có được huyết mạch Thủy Kỳ Lân thì Huyễn Tâm Kính chiếu xuống một cái thổi đã có thể dẫn phát huyết mạch của hắn xung đột, gắt gao khắc chế hắn rồi.