Thần Hoàng

Chương 1648: Chương 1648: Vô thượng tử kiếm




Vốn chỉ cần tám mươi hô hấp, bây giờ xem ra cần nhiều thời gian hơn rồi.

Thật sự là xem nhẹ Nguyên Thần hoàng đế --

Như vậy lúc này phải thế nào mới có thể trì hoãn thời gian?

Tông Thủ nhíu mày, hắn không chờ được muốn lộ sát ý ra ngoài, nhưng tạm thời áp xuống.

Hắn tiếp tục đi tới trước, trên môi cười lạnh.

- Thật sự thật có lỗi! Trong mắt trẫm xem ra trong Đại Thương trừ một Thạch Việt, một Thạch gia. Thật sự không còn người khác có thể lọt vào mắt trẫm! Về phần nho gia, trẫm cũng từng nói qua, sớm muộn một ngày sẽ đốt sách chôn thư sinh, chôn cất đám ngụy nho tai họa thế gina! Bọn nho môn các ngươi gọi là đại nho ngôn luận, đã không thể cầm chính luận nói thì giữ lại làm ích gì?

Khi đang nói chuyện thì đi vào cửa cung, cánh cửa bị kiếm áp đánh vỡ.

Mà lúc này giữa không trung có tiếng hừ lạnh vang lên.

- Đốt sách chôn thư sinh? Không biết Chu Hi ta có được liệt kê trong hố của Tông Thủ ngươi không? Ngươi nói Đại Thương không người, như vậy lão phu trong mắt ngươi cũng là con sâu cai kiến đúng không?

Âm thanh truyền tới từ hướng đông, thình lình một cổ bạch khí trùng thiên bay lên trời.

Mà trong Hoàng Kinh Thành lúc này càng ngày càng nhiều bạch khí, lập tức tiến vào mây xanh.

Lớn nhỏ không đều, phương vị cũng khác nhau, trường thái học, Hàn Lâm Viện, Ngự Sử đài --

Thình lình ngàn vạn khí thế bàng bạc.

- Thiên địa quân thân sư! Quân quân thần thần, đây là thiên địa chí lý! Kim Bất Hối gây họa nên chém ngang lưng!

Âm thanh của Chu Hi quanh quẩn trời cao, đường hoành chính chính.

Trong ngự thư phòng, ánh mắt Tả Tín lập tức sáng ngời, nhìn qua Ân Ngự cười nói:

- Đây là Chu tử ra tay! Không hỗ là thành nhân nho gia, đây là hạo nhiên chính khí, làm cho hậu bối ảm đạm thất sắc. Từ xưa có lời tà bất thắng chính, hôm nay đúng là như vậy! Có Chu tử Thánh tôn tại, nhất định sẽ đẩy lùi tà ma! Khiến ma quân đền tội.

Cũng vào lúc này, hơn mười tên Thánh Giai phân bố trên hư không cũng co động tác.

Vừa ra tay là lôi đình vạn quân, hơn mười đạo lực lượng nguy hiểm mạnh mẽ từ bốn phương tám hướng, nghiền áp tới.

Khiến cho Tông Thủ trong nháy mắt này lâm vào tuyệt cảnh. Nguyên thần bị áp chế, mà hơn mười Thánh Giai liên thủ cũng khóa chặt sinh cơ của hắn lại.

Tông Thủ ý niệm giãy dụa, trên mặt thần trí thất thường.

- Tốt một câu có thể đẩy lùi tà ma! Khiến cho ma quân đền tội! Chẳng phải các ngươi nghe qua câu đạo cao một thước, ma cao một trượng?

Tăng Huyền Trì Pháp Dực đổi gia trì, gia trì lên sinh tử đàm hoa.

Sinh nguyên lực khổng lồ bộc phát, đem những tử khí tạm thời không thể trung hòa và linh quang trong hồn hải bức ra ngoài..

Tiếp theo là Minh Hà Cáo Tử Kiếm thúc dục, thân ảnh của Tông Thủ gần như hư hóa.

Từ khí khuếch tám, kiếm quang tái nhợt như máu chém ngang hư không. Gần như vô ảnh vô tích, chỉ một thoáng hiện ra rồi biến mất,

Người ở gần đó đột nhiên thấy đầy của mình bay lên, sau đó thân hình tiêu tán thành bụi.

Mà Tông Thủ lúc này đứng nguyên tại chỗ, giống như bất động. dưới cây công hơn mười Thánh Giai đúng là lông tóc không tổn thương gì,.

Kiếm quang đã hết, nhưng lại tiến vào trong ngự thư phòng, hai mắt Ân Ngự lập tức có chút nheo lại, mười hai trấn quốc đồng nhân cũng ‘ trống trơn ’ rung động.

Một khi tình thế nguy hiểm sẽ có biến.

Mà Tả Tín ở bên cạnh thì hơi hơi cười lạnh. Hắn tin tưởng vững chắc chính mình mới là chính đạo, hợp nho gia lễ phép. Vì biện hộ mà chết, chết có ý nghĩa, sợ cái gì chứ?

Trong tích tắc này một bóng người màu đen bỗng nhiên hiện thân trước người của Ân Ngự. Tuổi chừng ba mươi, một đầu thương đánh ra ngoài, chính là Lý Biệt Tuyết. Cong ngón tay búng ra, vừa vặn va chạm vào kiếm quang tái nhợt này.

Tông Thủ lập tức cả người mang kiếm giống như phi đạn trượt ra xa vạn trượng, cơ hồ bay ra ngoài cung.

Thật vất vả ngừng lại, trong miệng có máu chảy ra ngoài, phun mạnh ra ngoài, hình dạng thê thảm đáng sợ.

Mà lúc này ngón tay Lý Biệt Tuyết xuất hiện vết máu.

Đầu ngón tay của hắn bắt đầu hoại tử, dùng Lý Biệt Tuyết chí cảnh Thánh tôn thì nhất thời cũng không khôi phục được.

Chỉ có thể khẽ nhíu mày, tạm thời buông đó. Tông Thủ dùng Minh Hà Cáo Tử Kiếm là vận dụng tử vong thần quyết.

Xác định ngón tay của hắn đã ‘ tử vong', mặc dù là Đoạn Chi Trọng Sinh cũng là vô dụng.

Người bên ngoài cũng khác thường, Ân Ngự thì kinh dị, ngạc nhiên nhìn kỹ Lý Biệt Tuyết cất tay trái ra sau lưng.

Có thể bỏ qua vị giai, khiến cho chí cảnh bị thương. Cho dù là nửa bước chí cảnh cũng tuyệt đối không thể làm được.

Mà Vô Thượng Nguyên Ma Lý Biệt Tuyết cho dù là chí cảnh Thánh tôn cũng là nhân vật đứng đầu.

Một cổ hàn ý hiện ra trong lòng, xông thẳng lên đầu. Trên mặt Ân Ngự lộ ra vài phần cảm kích.

- Đa tạ quốc sư! Nếu không có quốc sư kịp thời ra tay, hôm nay Ân Ngự nói không chừng chết dưới kiếm của tiểu tử kia rồi!

- Chuyện nên làm!

Lý Biệt Tuyết không thèm quan tâm, phát ống tay áo lên:

- Mặc dù không có lão phu. Tiểu tử yêu quân kia cũng không tổn thương được bệ hạ.

Ân Ngự cười mà không nói, tuy hắn có đồng nhân hộ thân. Nhưng mà có thể ngăn kiếm kia hay không khó mà nắm chắc.

Tông Thủ chật vật không chịu nổi, trước kia mượn nhờ sinh tử đàm hoa mới khôi phục thương thế, giờ phút này lại lần nữa bộc phát. Toàn thân có trăm ngàn vết thương.

Thể nội khí huyết bạo loạn, nguyên hồn chấn động. Sinh tử huyền cơ biến chuyển hóa sinh nguyên chi lực cũng không còn.

Chỉ một kích này thiếu chút nữa khiến cho hắn hồn phi phách tán, chết tại chỗ.

Đây là chí cảnh uy năng! Lĩnh giáo trước đó Từ Phúc ra tay. Quả nhiên cũng không dư thừa.

Nếu như như Ngụy Húc cùng Nguyên Tĩnh hai người đúng là chưa hẳn ngăn cản Lý Biệt Tuyết chạy trốn.

Thương thế tuy nặng nhưng không đáng ngại. Luyện Thần Kiếm ở trên hư không chém xuống, bện ra một tầng tầng võng kiếm, cưỡng ép ngăn cản xu thế truy kích của Lý Biệt Tuyết.

Khiến cho Tông Thủ có cơ hội thở dốc, trong mấy hô hấp khôi phục khí mạch.

Mà lúc này sau lưng bỗng nhiên truyền tới tiếng thở dài.

- Thắng bại kỳ thật đã không lo lắng! Lão phu Dương Dạ Ngân, thẹn với danh Đại Thương Vũ Anh điện đại học sĩ, Hoàng Kinh Dương thị gia chủ! Nếu hiện giờ Càn hoàng đế chịu thối lui, như vậy chỉ cần bàn giao với hoàng của ta, lui về Giang Nam chi địa. Chúng ta sẽ thỉnh ngô hoàng lưu tình, khiến cho bệ hạ có thể toàn thân trở ra --

Ân Ngự y nguyên ngồi ngay ngắn, lẳng lặng nghe, mặt đầy ý cười, đối với Dương Dạ Ngân nói như vậy đã không ngăn cản, cũng từ chối cho ý kiến.

Tông Thủ thì khẽ lắc đầu, đối với Dương Dạ Ngân mấy đại thế gia môn phiệt tâm tư thế nào còn không rõ? Nhưng mà --

- Om sòm!

Bỗng nhiên một đạo ngân quang hiện ra trong tay áo. Tử mẫu lạ diệp dùng tốc độ gấp mười lần xuyên thẳng qua hư không. Lập tức hiện ra trên cổ Dương Dạ Ngân.

Một tia huyết dịch từ vết thương bay ra ngoài. Dương Dạ Ngân dùng tay che cổ họng, trên mặt hiện ra thần sắc không dám tín.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.