Nói tới bộ kiếm thuật kia thì trong mắt Nghiêm Phàm còn hiện ra vài phần hồi hộp. Trong cả Vân Giới này làm sao có bộ kiếm thuật tà dị như vậy
được? Cũng không biết Tông Thủ rốt cuộc tìm được từ nơi nào nữa?
Thời điểm thân ảnh màu trắng kia múa kiếm giống như tử thần tới thế gian, thời điểm kiếm xuất ra là lúc người ta bỏ mạng.
Nếu bàn về kiếm đạo thì tự nhiên là một kiếm Thiên Ngoại Phi Tiên rung động nhân tâm của Tông Thủ rồi.
Nhưng muốn nói giết chóc, chém giết sinh tử thì cái môn này kiếm quyết
này tên là Minh Hà Cáo Tử Kiếm, đây mới là nhân tuyển số một.
Bỗng dưng nhắm mắt lại, ngữ khí của Nghiêm Phàm đã khôi phục bằng phẳng không rợn sóng:
- Cỏ cây trong thiên địa nếu có được lực tử khí thì có sức sát thương
cực lớn, tuy hơi tà dị nhưng không bàn mà hợp ý của thiên đạo, không đọa ma lưu. Chỉ cần không thường dùng thì không có việc gì cả.
Nhìn thấy bờ môi Thủy Lăng Ba đối diện giật nhẹ, lộ ra hiện ra ý khinh
thường. Nghiêm Phàm cười cười, biết được nếu cứ tranh cãi thế này cũng
không ra kết quả gì. Lắc lắc đầu nói:
- Đứa nhỏ này ta càng
nhìn càng vui vẻ! Không đành lòng buông tha cho. Nhưng mà ta và ngươi cứ giằng co thế này cũng không phải biện pháp.
Thủy Lăng Ba cười lạnh như cũ, nói:
- Ngươi còn muốn như thế nào? Hai mươi mấy ngày này ta và ngươi đánh
cược đi. Đấu kiếm ba ván, hai cục vẽ phù, bốn ván đấu cờ, kết quả đều là bất phân thắng bại! Lúc này ngươi lại muốn đánh cược cái gì đây? Nếu
như ngươi muốn thi họa thì Thủy Lăng Ba ta không có ngu xuẩn như vậy.
Nếu như nói muốn buông tay buông chân toàn lực đánh một trận thì ngươi
cũng không có khả năng đáp ứng.
Nghiêm Phàm tức cười một hồi, việc này đúng là có chút ít khó làm rồi. Kỳ thật cũng không thể thắng
được hắn, đấu cờ thì quá hạn chế, đấu kiếm vẽ phù cũng có nhiều hạn chế, như vậy không được thế khác không xong, làm cho người ta không biết nên khóc cười thế nào cả. Vì chuyện này mà hắn bị vây gần ba mươi ngày
không thể thoát thân ra được, cũng chẳng biết lúc nào mới kết thúc.
Chợt sinh ra linh cảm, Lôi Động è hèm một tiếng nói:
- Nhị vị, kỳ thật cũng không phải là nói không thông, nếu không hai tông cùng sở hữu, nhị vị cảm thấy thế nào?
Lời còn chưa dứt Nghiêm Phàm cùng Thủy Lăng Ba đã đằng đằng sát khí,
lạnh lùng nhìn sang. Người trước càng hừ lạnh một tiếng:
-
Nói hưu nói vượn! Nếu như hai tông cùng sở hữu thì ai chủ ai phó? Nếu
như đi học tà thuyết Thương Sinh Đạo gì đó ta làm sao bàn giao với tổ
tông Ngũ Trang Quan được đây? Nếu như vậy mà rơi vào tà đạo thì ta tình
nguyện tự tay lấy mạng của hắn.
Thủy Lăng Ba cũng mỉm cười nhẹ nhàng, nói:
- Ta càng sợ Tông Thủ này bị những thứ cổ hủ của các ngươi làm hư đầu.
Nếu như hắn muốn bái Ngũ Trang Quan thì Thủy Lăng Ba ta sẽ vì đạo thống
Thương Sinh Đạo, trước tiên tru giết tử địch này.
Lôi Động lúc này trợn trắng mắt, hai mắt vô thần nhìn lên trời, hắn hoàn toàn tuyệt vọng với hai người này rồi.
Lại nhìn qua một bên, chỉ thấy Triệu Yên Nhiên đang ung dung nhàn nhã,
cầm một đao một kiếm loay hoay ở đằng kia. Ánh mắt si mê hào hứng dạt
dào.
Nếu như nhìn kỹ có thể phát hiện quỹ tích của đao kiếm chính là Hổ Thiên Thu công thủ tương hợp với Tông Thủ, chỉ còn thiếu
hàm ý mà thôi. Hiển nhiên trong trận chiến vừa rồi nữ nhân điên kia được lợi không nhỏ.
Không khỏi âm thầm căm giận, nữ nhân này
ngược lại tự đắc vui vẻ. Đáng thương tiểu thư của hắn, đã nhiều ngày
không được gặp mình nhất định là vô cùng tịch mịch. Trên đỉnh thùng xe
nhìn qua Hiên Viên Y Nhâncũng trở về vân xa của mình, nàng phải rời đi
rồi, Tông Thủ khe khẽ thở dài.
Cảm giác thiếu vắng khó hiểu, giống như mất đi thứ gì đó, thì ra là nàng đã đi rồi.
Bởi vì thường xuyên qua lại nhưng bên người hắn chỉ còn lại bốn người.
Nhìn qua ánh mắt của Tông Thủ, ba gã Huyền Sơn Thành Tiên Thiên Võ sư
nhìn hắn quả thật cảm thấy rất khó chịu.
Khinh thường thì nhìn làm cái gì, hắn không quan tâm, nhưng mà thần sắc của hắn rất tức giận và chán ghét.
Sơ Tuyết cũng đầy vẻ không muốn, con mắt ửng đỏ nhìn qua, nói:
- Thật đáng tiếc, tại sao mẫu thân của tiểu tỷ lại ngã bệnh? Chẳng phải mới gặp mấy tháng trước sau? Trời xanh phù hộ, ngàn vạn lần không có gì mới tốt!
Tông Thủ trở mình mắt trợn trắng, nữ oa đơn thuần
này thật sự cho rằng là như vậy sao, cho rằng chủ mẫu Huyền Sơn Thành
thật sự bệnh nặng?
Nhưng mà chuyện này hắn không muốn bình
luận gì. Không cần phải lôi lỗ hỏng của người ta ra ngoài, hoặc là mình
lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, thật sự có bệnh cũng không biết
chừng.
Hắn lắc đầu, trong nháy mắt tiếp theo thấy Sơ Tuyết quay đầu lại, rất là chân thành nói:
- Thiếu chủ, Tuyết Nhi hiện tại làm sao có chút nhớ nhung nàng? Hay là
chúng ta dứt khoát đi tới Huyền Sơn Thành thăm nàng ta nhé?
Tông Thủ im lặng, bỗng dưng gõ vào đầu của Sơ Tuyết một cái, nói:
- Ta nhìn ra ngươi không phải muốn tới thăm bệnh, chỉ là muốn ăn những kẹo đường kia đúng không?
Sơ Tuyết ăn cả kinh, trong mắt bối rối một chút, con mắt hơi đổi nói:
- Thiếu chủ, hay là chúng ta không cần quay về Càn Thiên thành. Thiếu
chủ vài ngày trước không phải nói muốn kế thừa yêu vương sao?
- Trở về làm gì? Bị người ta chơi trong tay sao?
Tông Thủ lạnh lùng cười cười, ánh mắt của hắn lóe sáng. Lại không phát
giác lực chú ý của mình đã bị Sơ Tuyết thành công dẫn dắt rời đi.
Có Hổ Thiên Thu tương trợ, Càn Thiên Sơn có sáu thành rưỡi lực lượng
có thể bị hắn nắm giữ. Nhưng mà nếu như hắn quay về, nếu như cam lòng
làm con rối của người ta thì bỏ đi, một khi lộ ra quyết tâm muốn nắm
quyền hành. Vậy thì phản ứng của đám Tông Thế, Tông Dương rất khó đoán
được.
Đại địch ở bên ngoài, nếu như sau lưng còn có người cho thêm một đao, kết cục hơn phân nửa không ổn.
Nhưng mà chuyện này cũng là do thực lực của Hổ Thiên Thu trấn tràng, cho nên thay đổi thế cục của hắn.
Có định hải thần châm này, nhất định trợ hắn trấn trụ Càn Thiên Sơn.
Chẳng bằng hắn tiếp tục đi ra bên ngoài. Sau khi đột phá mới quay về
không thoải mái hơn sao?
Nếu như thực lực của hắn quá yếu,
nếu có được cảnh giới của Hổ Thiên Thu thì dưới thiên vị tự có thể
tung hoành vô địch. Thậm chí cũng có thể như Hổ Trung Nguyên thì ít nhất khi gặp Huyền Vũ tông cũng có lực chiến một trận.
Lại nghĩ
tới Bát Vĩ Thiên Hồ vương tộc Tuyết thị trong miệng Hổ Thiên Thu trong,
còn có mẫu tộc Lục gia hùng bá tám trăm thế giới thì hắn đau đầu một hồi
Quả nhiên chuyện gì cũng phải có thực lực cường hoành làm chỗ dựa mới
thỏa đáng, cho dù là Kiếm Tông sau lưng Ngũ Tuyệt Sơn Trang, Thái Nguyên tông Thương Sinh Đạo đều là thế lực chống trời. Chỉ tiếc nghĩ tơi
chuyện này Tông Thủ vô cùng xoắn xuýt. Nhất thời cảm thấy ác hàn, bỗng
dưng xoay người, liều lĩnh nhìn qua bầu trời hò hét:
- Này!
Ta nói hai người các ngươi đã có kết quả chưa vậy? Lại muốn phân thắng bại tới khi nào, không bằng để ta đi Thái Linh Tông bái sư nhé?
Hổ Trung Nguyên phía trước cảm thấy chung quanh mờ mịt, bốn bề vắng
lặng, cũng không biết Tông Thủ rôt cuộc đang nói chuyện với ai, lại phát điên vì cái gì, nhưng mà đi tới Thái Linh Tông cũng không sai. Người
khác không biết nhưng hắn đã nghe qua người ta nói rồi. Ở trong Vân Giới nó là đệ nhất thánh địa đấy.
Nếu như có tông môn này làm chỗ dựa. Kiền Thiên Sơn nhất định có thể an gối không lo, tất cả loạn cục đều được giải quyết.
Thời điểm cảm thấy kỳ quái thì ‘oạch’ một tiếng nổ vang. Bầu trời sáng
vạn dặm lại vang lên tiếng sấm cuồn cuộn. Điện quang to cỡ thùng nước cơ hồ xoẹt qua thân thể của Tông Thủ, bỗng nhiên bổ vào vân xa bên cạnh.
Lập tức trên mặt đất có hố sâu ba mươi trượng hiện ra..
Hơn
mười con thất ngự phong câu lập tức cùng kêu lên hoảng loạn, nhao nhao
cả kinh nhảy dựng lên. Cho dù xa phu Tông Nguyên phải đem hết toàn lực
mới miễn cưỡng làm chúng bình tĩnh lại.
Hổ Trung Nguyên cũng
rùng mình một cái, điện quang này không có chút dấu hiệu nào, nếu như bổ vào người thì cho dù hắn là Địa Luân ngũ mạch Võ Tông cũng phải biến
thành than cốc.
Người có thể phát ra một kích này ít nhất cũng phải mạnh hơn Dạ Du cảnh.
Cũng may mắn là đánh lên vân xa, mà những lôi điện kia cũng không ảnh hưởng tới ai cả.
Tông Thủ thở dài trong lòng, hắn đã biết kết quả sẽ là như thế. Rất là
lạnh nhạt nhìn qua lôi điện kia, tóc của hắn dựng đứng và lấy tay vuốt
bằng.Bỗng nhiên nội tâm của hắn khẽ nhúc nhích,hắn tiếp tục nhìn lên bầu trời,dừng ngữ khí thương lượng:
- Cái này cũng không được,
cái kia cũng không xong! Tông Thủ ta tiền đồ tốt như vậy đã bị các ngươi làm chậm trễ, cũng không thể không có một chút bồi thường tổn thất. Lại nói trước sau gì cũng bái sư, cần phải có chút lễ gặp mặt đúng không?
Lúc này trên bầu trời lại yên lặng. Sau nửa ngày trên tầng mây giữa
không trung bỗng dưng có một vàng sáng giáng xuống, vững vàng rơi vào
đỉnh thùng xe.
Nhìn kỹ thì phát hiện đó là mười bình rượu to
chừng nắm tay. Tuy miệng bình được phong kín nhưng lại có mùi hương thơm ngát bay vào mũi.
Tông Thủ liếc mắt nhìn, khóe môi lập tức
rung động không thôi. Đây không phải là mười bình tiên nhưỡng mà Lôi
Động đã đáp ứng cho mình sao? Hai người phía trên đúng là keo kiệt mà,
không thấy thỏ thì không thả ưng sao. Không có thu làm môn hạ thì không
cho chút chỗ tốt nào.
Trong nội tâm đã quyết định, quyết định thề sống chết chống lại, Tông Thủ hừ hừ, chỉ tay lên trời:
- Ý ta đã quyết, hôm nay các ngươi ai cho ta chỗ tốt trước tiên, Tông Thủ ta sẽ bái người đó làm sư, tuyệt không nuốt lời!
Lần này âm thanh của hắn còn chưa dứt thì mây trên không trung đã có
hai vầng sáng hạ xuống, bên trái là ánh sáng màu lam, trong trong là một thanh linh binh, nó không ngừng xoay tròn trên không trung trùng trùng
điệp điệp đính trên khối đã cạnh xe. mà chuôi kiếm sáng ngời không dứt,
hoàn toàn không bị bẽ gãy.
Bên phải là một bình thuốc nhỏ, cơ hồ cùng một thời gian rơi vào trước mặt Tông Thủ. Mùi thuốc ập tới còn
mạnh hơn mười bình tiên nhưỡng của Lôi Động, Tông Thủ có chút vui vẻ,
đang muốn không ngừng cố gắng hảo hảo xảo trá vơ vét tài sản một phen.
Chỉ thấy trên không trung bỗng nhiên có cuồng lôi lóe lên. Lại có một
đạo kiếm khí mênh mông ở trên không uốn lượn như rồng bay khắp nơi.
Mà cho dù là lôi quang hay kiếm khí đều là sát cơ ẩn thấu. Khí tức làm Tông Thủ cứng lại, tuyệt đối không dễ lấy đi.
Xem tình hình này lại dám mở miệng thì đoán chừng lôi mang kiếm khí sẽ giáng xuống ngay.
Trong bụng không ngừng oán thầm, Tông Thủ đang muốn lệnh cho Sơ Tuyết đem rượu và chai thuốc thụ lại toàn bộ.
Lúc hắn quay đầu nhìn lại thì trợn mắt há hốc mồm, chỉ thấy Sơ Tuyết
đang mở nắp bình rượu ra, hai gò má ửng đỏ, ánh mắt cũng mê ly không có
tiêu cự.
Tông Thủ nhíu mày vô ý thức nhảy dựng lên, đang đi
lên giật lại, chỉ thấy trên người Sơ Tuyết bỗng nhiên xuất hiện khí kình bừng bừng, Linh Năng bốn phía và không ngừng chấn động. Từ hô hấp của
nàng có quy luật như sóng triều.
Sơ Tuyết cũng mơ hồ mở to mắt ra nhìn, sau đó lại nấc rượu một cái.
- A? Thiếu chủ, Tuyết Nhi dường như đột phá Tiên Thiên!