Lúc này Tiểu Kim cũng từ trong tay áo hắn bay ra, hóa thành ‘Yêu Quân Huyết Kiếm’ thu nhỏ, đứng trên vai Tông Thủ, vẻ mặt phức tạp nhìn chằm chằm vào hư không. Sau nửa khắc, khi kiếp lực toàn bộ biến mất, cũng khinh thường bĩu môi, trở về trong ống tay áo của hắn. Tông Thủ cảm thấy buồn cười, hắn biết tiểu từ này lại muốn tranh đưa rồi. Đây là chuyện tốt, cho nên Tông Thủ cũng không can thiệp để ý, tùy ý hắn. Mà trong hai mắt càng lộ ra mất phần kỳ dị.
Hàm Hi năng dễ dàng ứng kiếp, việc này vốn là nằm trong suy nghĩ của hắn. Thiên địa dị chủng, vốn là có thể so ngang với thần thú. Sauk hi vào Tử Ngục Cửu Tuyệt lại liên tục cắn nuốt đồng loại, cũng bù đắp được điếm yếu do truyền thừa thần thông không đủ. Kiếp lực lần này cũng không bằng một phần mưới kiếp Tiên Cảnh của hắn ngày đó. Nếu ứng phó không nổi mới là chuyện lạ.
Làm hắn cảm thấy hơi kinh ngạc chính là cách Hàm Hi xử lý các sát lực của lệ khí tụ hợp tới đây. Hắn cố gắng hết sứa ngăn cản chúng ra ngoài thân thể mình. Không tính là bài trừ, mà là sau khi hoàn toàn ‘Đè ép xuống’,‘nắm giữ trong tay’ thậm chí ‘Đề thuần’(làm cho thuần khiết sạch sẽ), mới từng chút từng chút một, cẩn thận dung nhập vào thân thể.
Tông Thủ trong lòng lúc này vừa vui mừng, vừa âm thầm cảm thán. Nhanh như vậy đã biết cách khống chế sát lực của lệ khí (loại khí hung ác). Này được sinh ra nhưng không thể kiểm soát được.Hàm Hi rõ ràng đã thoát khỏi bản năng mình, có ý thức suy nghĩ của riêng mình. Tỷ lệ có thể cắn nuốt lại chủ đả giảm tới cực thấp. Không biết Hàm Hi trời sinh như vậy, hay là mình biết cách dạy dỗ. Bất quả, Hàm Hi bây giờ thức tỉnh thăng cấp, thật sự là tốt quá.
Cùng với Hàm Hi bắt đầu ngưng đan, các Ngân Nghĩ (kiến bạc) Thánh Hỏa cũng đều bắt đầu tại kệt kiển trong không trung. Biết rõ không còn gì đột biến ngoài ý muốn nữa, chỉ là cần một đoạn thời gian nữa Hàm Hi mới ngưng đan xong. Tông Thủ liền nhắm mắt lại nhập định.
Đợi hơn một ngày, cấm thuật cũng liên tục phát tác ba lần. Khí huyết nghịch lưu (chảy ngược) cũng tương ứng xảy ra, nhưng lần này hắn dùng các loại bí pháp trong truyền thừa của Lục gia. Quả nhiên dễ chịu hơn nhiều, thậm chí lực linh chú Nhiên Tủy Huyết cũng có chút bị đè nén lại. Tuy thông khổ rất kịch liệt, nhưng hắn có thể chịu được. Đợi qua hai mươi can giờ, Hàm Hi rốt cuộc thành công tụ thành thú đan. Hàm Hi chậm rãi đáp trên vai hắn, sáu đôi cánh bạc giương lên, sang loáng, hơn nữa xuất hiện thêm vài tia màu vàng. Hình thái cũng có biến hóa, rất giống hình người.
Tông thủ có thể cảm giác được, hình người nhỏ bé đứng trên vai mình, lực lượng hàm chứa trong cơ thể hắn có bao nhiêu kinh khủng.
Tông thủ ‘cười, quăng ra mấy viên đan của thú biến dị. Hàm Hi chớp mắt, cũng vô cùng kén chọn chọn ra hai viên. Giương cánh bạc lên đem dấu vào trong cánh. Còn mấy viên còn lại, từ trong hồn niềm của Hàm Hi truyền đến kháng cự.
Tông Thủ không khỏi ngạc nhiên, hắn tự hỏi mấy linh thú biến dị mà hắn lựa chọn, nên có ích cho Hàm Hi. Nhưng con kiến chúa Thánh Hỏa này cũng không chịu nhận. Ngay sau đó, thần niệm của Hàm Hi truyền đến. Trong mắt Tông Thủ cuối cùng lộ ra vẻ giật mình.
- Quả nhiên, nếu có thể tiếp tục cắn nuốt tiến hóa như vậy, thiên địa dị chủng, chẳng lẽ thành vô địch?
Linh thú biến dị mỗi lần tăng một giai, quy định những gì có thể cắn nuốt dung luyện là có giới hạn. Hàm Hi bây giờ mặc dù còn dư không ít, nhưng vô cùng quý giá, không thể dễ dàng dùng dể dung hợp tiếp. Yêu đan mà hắn lấy được, mặc dù cũng có ích, nhưng không thể làm cho thực lực của Hàm Hi xảy ra biến hóa về chất, cho nên Hàm Hi cũng không để tâm.
Con kiến chúa này cực kỳ thông minh, cũng không tham nhiều, chỉ ra tay với hai pháp tắc ‘quang’ và ‘hỏa’, dung nhập tất cả đủ loại phương pháp diễn sinh. Lúc này đã tăng cường đại đạo của hai môn thần thông tới lớn nhất.
Theo Tông Thủ quan sát, tất cả các dị chủng trời sinh mà hắn gặp trong Ngục Cửu Tuyệt, không có con vật nào bằng nó. Lục Vô Bệnh và Lâm Huyền Sương đều khen ngợi con kiến chúa này, cho dù là trong tất cả đồng loại của nó, cũng thuộc loại vương giả, xem ra không chỏ là thần thông mà nó nắm giữ, còn có khả năng ấp ra kiến binh.
- Quả nhiên, vạn vật trên thế gian, cho dù do trời đất sinh ra, cũng không thể thoát khỏi đạo lý quân bình. Chỉ là, lúc trước Hàn sư huynh từng nói, nếu là sư phụ Hi Tử năm đó có được một trời sanh dị chủng, nhất định sẽ không chết. Lời này cũng không đúng, chỉ là có thể trợ giúp chủ nhân nắm giữ các pháp tắc đại đạo thôi - - .
Tông Thủ đang nghĩ vậy, đã thấy Hàm Hi không có quăng mấy viên nội đan của dị thú mà giương cánh bạc lạc, đưa nội đan cho mấy con kiến dưới tay sinh ra sớm nhất của nàng. Tông Thủ cảm thấy choáng, chẳng lẽ các binh nghĩ do Hàm Hi phân ra cũng có khả năng đây đủ của linh thú biến dị. Hơn nữa, nhìn tình hình này, chỉ là pháp tắc của một viên thú đan tiên giai là đã khiến chúng gánh nổi rồi. Tuyệt không thể dung hợp nhiều hơn nữa. Nhưng cho dù là vậy, lục chiến đấu của mấy con binh nghĩ này cũng tăng nhiều.
Một lát sau, Tông Thủ thờ nhẹ, trong lòng vừa thư giản vừa tiếc nuối.
Trong lòng Tông Thủ cũng cảm thấy lạnh lạnh, nhìn qua đám binh nghĩ này một chút rồi mới thu hồi ánh mắt.
Rời khỏi chỗ đặt chân tạm thời này, Tông Thủ tiếp tục độn không mà đi. Lần này cũng không dùng thần niệm tìm tòi chung quanh, mà phân chia đám binh nghĩ dưới tay Hàm Hi ra các hướng. Trên trời dưới đất đều bao trùm. Hàm Hi sau khi bước vào Linh Cảnh, hồn thức có thể bao trùm chung quang hai ngàn lý. Cho dù trong thế giới đầy lửa này cũng không bị hạn chế. Hơn nữa nó có thể liên thông tâm niệm với các binh nghĩ, có thể nắm rõ địa hình trong vòng tám ngàn dậm, cho dù chỉ động tĩnh rất nhỏ cũng không thoát khỏi, toàn bộ ghi vào hồn hải của Tông Thủ.
Dựa vào đám binh nghĩ thánh hỏa này, tầng thứ năm tử ngục với địa vực ngàn dặm này thật chẳng là gì cả. Chỉ cần hai canh giờ, Tông Thủ đã tìm được một trong bốn cửa vào tầng thứ sau theo như lời Lục Vô Bệnh. Cũng là vực sâu, nhưng nơi đây không có linh thú dị chủng, mà là hơn một trăm đài cao, mỗi đài cao đều có một người. Những người này hoặc là người đầy cơ bắp, hoặc là những cô gái xinh đẹp, những người nhỏ gầy. Trong đó có mười mấy người, nhìn bề ngoài không phải là loài người, là loại dị tộc ở ngoại vực mà Tông Thủ cũng chưa từng gặp. Nhưng tất cả đều bị mười mấy cọng dây xích dầy như bắp tay xích chặt lại, không có ngoại lệ. Xuyên da thịt khóa xương cốt, làm cho thân thể mấy người này đều không thể rời khỏi đài cao hơn một trăm dặm.
Cách đó không xa, có một tòa tháp cao, có linh trận bảo vệ, tình hình trong đó ra sao, Tông Thủ không thể biết được.
Nhìn tình hình trước mắt, Tông Thủ lâm vào suy tư. Lục Vô Bệnh đứng bên cạnh mở miệng trước:
- Đây là những người Lục gia bắt khi đi chinh phục ngoại vực. Trong Tử Ngục Cửu Tuyệt, không phải chỉ giam cầm tội nhân trong tộc mà thôi, còn có không ít tù binh.