Ngồi ở trên lưng ngũ giai ngân lân đạp phong thú, thân hình Tông Thủ
theo tọa kỵ lao nhanh tới trước, tiết tấu không chậm chút nào.
Hắn cầm cự kiếm màu đỏ to như tấm ván cửa và tâm pham Huyền Long Sĩ
trong cơ thể cũng bắt đầu thúc dục. Khí tức tràn ngập quanh người, lại
ẩn ẩn biến ảo thành khí lạc khó hiểu quanh người, lại có liên hệ với hơn hai trăm Thương Sinh Huyền Long Sĩ sau lưng, giống như mấy trăm người
hợp lại làm một.
Cái gọi là màu đen ý là trong đen có đỏ. Mà
cự long đỏ thẫm cũng là một loại Hỏa Long. Cách đó không lâu hắn đã
tương hợp được một loại Chân Long kiếm ý.
Tông Thủ giờ phút
này thi triển không có gặp nửa phần không lưu loát nào. Long ảnh sau
lưng của hắn gào thét lớn lên, khiến cho khí thế hai trăm bốn mươi
Thương Sinh Huyền Long Sĩ tăng lên mãnh liệt.
Sát niệm bay vút lên cao, Tông Thủ chỉ cảm thấy nhiệt huyets đã lâu trong người không sôi trào lại điên cuồng dậy sóng.
Thái Linh Tử Tiêu Kiếm? Đang muốn lĩnh giáo!
Cự kiếm trong tay vung lên liền đem những mũi tên băng từ linh pháp biến thành đánh tan đi.
Sau đó lại chém ra một kiếm, nội tức, khí huyết, thậm chí ý niệm của
hơn hai trăm người vào lúc này hỗn hợp rót vào người của hắn. Hóa thành
một thanh hỏa kiếm, xông thẳng về phía trước.
Khách quan mà nói kiếm màu đỏ này chẳng qua quá nhỏ yếu mà thôi.
Nhưng mà thời điểm vừa va chạm thì kiếm của Thái Linh tử lại sụp đổ trước tiên.
Âm thanh nổ mạnh chấn thiên động địa vang lên khắp nơi, Thái Linh Tử
Tiêu Kiếm ngưng tụ thành kiếm quang thế bị bóng kiếm đỏ rực kia cưỡng ép xé rách ra làm hai.
Mà Thái Linh tử ở trước đội ngũ đã cảm nhận được đầu tiên.
- Đây là kiếm ý cực kỳ? Không chỉ như vậy! Người này xông trận vô song, làm sao có thể.
Thế kiếm kia ngưng tụ và uyển chuyển du động càng hơn trước gấp mười
lần! Lựa chọn góc độ cũng là điểm yếu nhất của kỵ trận mà đánh vào.
Đặc biệt là những người cầm đầu Thương Sinh Huyền Long Sĩ thực lực
dường như chỉ là thất giai mà thôi, lại đem chân khí hơn hai trăm người
và kiếm thế điều động tự nhiên, lại thêm nắm giữ kiếm ý cực kỳ, dường
như là một cây kim đâm kích thẳng vào trận hình. Dường như không có gì
không phá được.
Người này rốt cuộc là ai? Vì sao trước kia chưa từng nghe nói?
Thoáng thất thần Thái Linh tử đã khôi phục lại, thấy tình hình này thì hiểm lại càng hiểm.
Cơ hồ là đem hết toàn lực, Thái Linh tử mới tụ tập ra một dạo Tử Tiêu kiếm thế quét ngang!
Càng cường hoành, cũng càng bá đạo, cũng mang theo tuyệt vọng.
Nhưng mà kiếm ảnh kia vừa mới đi được nửa đường thì chợt nghe thiếu niên kỵ sĩ đối diện kia quát lên.
- Viêm Long chi kiếm, trảm!
Bóng kiếm đỏ rực bỗng nhiên hóa rồng. Giống như một đầu hỏa long chân
chính đang uốn lượn, hời hợt đánh về phía trước và đánh nát kiếm quang
của Thái Linh tử đánh tới.
Cự kiếm đỏ thẫm lúc này đem tên đệ tử tinh anh thất giai của Thái Linh Tông đánh nát thành mười khối.
Bóng kiếm lại huy động, phối hợp với Tông Nguyên ở bên cạnh đem một
thống lĩnh khác của Tử Tiêu Kiếm Kỵ chém đầu thân hai đoạn.
Mà hai trăm bốn mươi Thương Sinh Huyền Long Sĩ gần như nguyên vẹn không
chút sứt mẻ gì, xông về phía trước khí thế trùng thiên.
Ngân lân đạp phong thú lao nhanh, vô số áo giáp và âm thanh kim loại vang lên thật lớn.
Hai trăm đại kiếm đỏ thẫm lúc này đang bay múa, giống như cắt lúa mạch
vậy đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, một khi quét ngang là đầu thân
một nẻo.
Hai trăm bốn mươi Thương Sinh Huyền Long Sĩ đem trận hình Tử Tiêu Kiếm Kỵ cùng Thanh Nguyên Lực Sĩ đánh thấu qua, trong sáu
trăm năm mươi người kia thì chỉ có ba mươi người ơ biên giới là may mắn
còn sống sót, mà trên mặt đất có hơn sáu trăm thi thể nằm lại, tất cả
đều là lục giai, đều là chết không nhắm mắt, tròn mắt ngạc nhiên, mà sau lưng Tông Thủ vẫn còn hai trăm bốn mươi kỵ không thiếu một ai, nhưng mà trên người thương thế lớn nhỏ không đồng nhất. Lại không một người để ý tới, thần sắc hưng phấn và chiến ý trùng thiên.
Mà kiếm của Tông Thủ chỉ lên trời và hét lớn một câu.
- Huyền Long vô địch, Sát!
Khí thế trùng thiên này trong nháy mắt giống như bành trương hơn mười
lần, người trong phạm vi mười dặm lúc này đang ngạc nhiên nhìn qua một
màn này.
Tông Thủ tiện tay hất cự kiếm lên trời, lại chém qua một cái. Rồi sau đó hắn kẹp mạnh vào bụng của ngân lân đạp phong thú,
khiến cho ngũ giai ngân lân đạp phong thú bỗng nhiên có cuồng phong bao
phủ.
- Đạp phong!
Theo thân hình Tông Thủ vọt lên, hai trăm bốn mươi Thương Sinh Huyền Long Sĩ cùng ngự không bay lên, phóng lên không trung.
Linh Sư theo đội lần nữa niệm linh quyết. Một linh pháp đánh ra cũng gia trì lên người của đám linh thú.
Đôi cánh khí trong suốt hiện ra khiến cho thân hình những ngân lân đạp phong thú càng nhẹ nhàng hơn.
Tuy là trên không trung nhưng mà gót sắt của chúng lại đạp vỡ phong vân, lao nhanh về phía trước như sấm.
Chỉ hơn hai trăm kỵ lại có xu thế giống như thiên quân vạn mã, xa xa
phóng thẳng về hướng của Huyền Diệp mà đi. Chỉ qua mấy hô hấp là tới gần hai người đang vây công Huyền Diệp, một người là Long Linh tử Thái Linh Tông, một người chính là cường giả thất giai của Tử Tiêu kỵ binh.
Hai người này trước tiên liền liên thủ một kích. Một đao một kiếm từ
trên cao đánh xuống như muốn ngăn cản thế công của kỵ binh.
Tông Thủ hừ lạnh một tiếng, lúc này bóng kiếm xích hồng lại hiện ra phía chân trời, bàng bạc mênh mông cuồn cuộn.
Trong hư không lại có tiếng nổ vang mạnh mẽ. Trong nháy mắt đạo đao kính kiếm cương chấn vỡ núi sông kia toàn bộ nát bấy!
Kiếm quang lần nữa hóa thành rồng, nó bay thẳng lên bầu trời.
mà tên thất giai Huyền Vũ tông sư lại không hề có lực chống cự, đã bị mấy trăm đạo kiếm quang đỏ thẫm trảm thành phấn vụn.
Mà sắc mặt Long Linh tử lại tái nhợt, vô ý thức muốn chạy trốn. Toàn
lực một kiếm chỉ cuốn lấy Huyền Diệp và chạy ra thật xa.
Hai
mắt Tông Thủ nhắm lại, kiếm trong tay mạnh mà chém một cái. Kiếm quang
đỏ thẫm trong một phần sáu hô hấp đã vượt qua mấy trăm trượng đem thân
hình Long Linh tử triệt để xuyên thủng! Thân hình của địch thủ không
xông tới nửa mà rơi xuống dưới.
Tông Thủ lại lần nữa quát lạnh một tiếng.
- Bắt lại cho ta!
Huyền Thuật cười hắc hắc một tiếng, tiện tay ném ra một mạng lưới khổng lồ, đem Long Linh tử ở xa xa bao lại và kéo về.
Mà Huyền Diệp lúc này đang giật mình ở chỗ cũ, sững sờ nhìn qua một màn này. Tông Thủ lại hoàn toàn chưa quan tâm tới nàng, đã đem ánh mắt nhìn thẳng qua Quý Linh Tử bên kia.
Lúc này trên không trung chỉ
còn lại ba cường giả thất giai, cũng không ai dám truy kích nữa, đều
nhao nhao vội vàng thối lui. Nhao nhao chạy vào trong mấy vạn thiết kỵ
trong Nhạc Vũ thành đang lao ra.
Mà lúc này chỉ còn lại đám Tử Tiêu Kiếm Kỵ lạc đang đang hoảng sợ tụ tập lại một chỗ.
Giờ phút này không chỉ có Huyền Diệp, cơ hồ tất cả mọi người cả chiến
trường đều dùng ánh mắt không dám tin nhìn qua chi thiết kỵ toàn thân đỏ sẫm này.