Người nói chuyện, cũng không dám dùng mắt nhìn thi thể Hải Hồng Chân. Chỉ là thanh âm khẽ run nói:
- Tông Thủ kia sao lại trở nên ngoan độc như thế chứ?
- Ngoan độc? Hắc, vị này bị Hồng Chân sư huynh ngày ngày khi dễ, hôm nay tay cầm quyền hành, bên người lại có cường giả như vậy đi theo, không tìm cơ hội trả thù mới là lạ! Hải sư huynh hắn, kỳ thật cũng quá không có ánh mắt.
- Bất quá vừa rồi, Tông sư đệ thật là khí phách! Trước kia mỗi người xem thường hắn, thật không nhìn ra hắn lại thông minh như vậy. Mấy tháng đã trở thành bá chục Vân Giới khống chế một phương rồi.
Lần này người mở miệng lại là một nữ tử mười sáu như tiểu muội nhà bên, lại kích khiến người chung quanh đều nhao nhao nhăn mày.
- Hắn quyền thế có lớn, có thông minh hơn nữa thì đã sao? Vẫn chỉ là một phàm nhân, phàm nhất nhiều nhất tám mươi năm thọ nguyên. Chúng ta ngày sau tiêu dao thì người này đã sớm hóa thành một nhúm đất vàng rồi. Kiếp nầy nếu có thể có duyên bạch nhật ngao du. Sớm muộn cũng có một ngày, ta sẽ thay Hải sư huynh báo mối huyết cừu này!
- Nghe nói trước trận, Càn Thiên Sơn còn truyền ra tin tức. Nói là Tông Thủ này còn nhỏ có thể chém giết lục giai yêu thú. Trước khi vào Lâm Hải thư viện ta càng bức lui Âm Giao. Chỉ là bởi vì muốn tránh Tuyết thị nhất tộc, mới đến thư viện chúng ta đọc sách, đây không phải là chuyện cười sao? Tông Thủ kia ba năm qua là dạng gì, ta là rõ ràng nhất. Hắn muốn thiếp vàng trên mặt mình, cũng không cần như vậy.
- Đều nói người này hùng tài đại lược, ta thấy cũng không hơn gì thế này. Nếu không phải có một ít thuộc hạ trung tâm mà phụ thân hắn lưu lại thì hắn đã sớm chết rồi. Ta thấy hắn cũng không đắc ý được quá lâu đâu, người Hải gia nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ như vậy.
Trong đám người nghị luận nhao nhao, những sư trưởng kia cũng đều đang giật mình, cũng không mở miệng ngăn cản.
Chung Ly Sương lấy lại tinh thần, lau đi máu trên mặt, cũng không có lòng tham dự nghị luận.
Nghe lời của những người chung quanh, lại chỉ cảm thấy trong nội tâm rét run. Hải Hồng Chân chết đi, nơi đây rất nhiều sư huynh đệ, nhìn như là vi hắn bênh vực kẻ yếu. Kỳ thật lại không có người nào để ý đến sinh tử của hắn cả.
Đám người cũng có mấy người lòng dạ thâm hậu, đều trầm mặc không nói. Chung Ly Sương lại nhìn về phía sau lưng, chỉ thấy một thiếu niên đang nhìn phương hướng Tông Thủ rời đi, tựa hồ đang suy nghĩ sâu xa gì đó
...
Giục ngựa đi hơn trăm trượng, Tông Thủ vẫn có thể nghe thấy những thanh âm nghị luận sau lưng.
Có lòng đầy căm phẫn, cũng có nhìn có chút hả hê, Tông Thủ một mực không để ý tới, triệt để bỏ ngoài tai.
Tòa Tụ Long Sơn này nam bắc có hơn năm trăm dặm, phạm vi cực lớn, cũng không có nhiều nhánh núi, vì vậy độ dốc cũng nhỏ nhất.
Bất quá khi hai người Tông Thủ xuyên qua rừng rậm, vừa đi được hơn mười dặm đường liền cảm giác một cỗ ý niệm như có như không bao trùm nơi đây.
Trên mặt vật lý thì không có chút dấu vết, chỉ có tác dụng lên tâm linh, liên tiếp trùng kích không ngừng .
- Đây là quyền ý!
Tông Nguyên nhắm mắt cảm thụ, khi phân biệt ra được nơi phát ra võ đạo ý niệm này thì lập tức ánh mắt kinh hãi nhìn về phía đỉnh núi.
Tông Thủ thì có chút gật đầu:
- Đoán không sai, cấm chế vị Võ Thánh Tôn Giả kia lưu lại không có gì khác, chỉ có võ đạo ý niệm này. Có thể chịu đựng được, tự nhiên có thể đi vào. Không chịu nổi, cũng chỉ có thể nửa đường mà dừng.
Võ giả bọn hắn phần lớn đều là như thế, bụng dạ thẳng thắn, không có nhiều tâm địa như Linh Sư.
Chợt Tông Thủ, lại một hồi xoắn xuýt. Hắn hôm nay cũng kiêm tu linh pháp, thậm chí tu vị linh pháp còn cao hơn cả võ đạo.
Lại đi được hơn mười dặm, hai thớt Long Giác Dực Mã kia bỗng hai người bọn họ có thúc thế nào, cũng không chịu tiến về trước một bước. Tựa hồ cực kỳ bất an, táo bạo vô cùng.
Tông Thủ trong nội tâm hơi kỳ, hai thớt Long Giác Dực Mã này tuy đã sớm mất dã tính. Nhưng thân là tứ giai tinh thú, cũng không nên sợ hãi đối với ý niệm Võ Thánh này như thế chứ, thật sự cũng quá mất mặt đi.
Ý niệm tuy là thánh nhân lưu lại nhưng cường độ lại không bằng một phần ngàn lúc hắn còn sống, mà lại còn cách khoảng cách xa như vậy. Nói đến hai thớt chiến mã này còn là chiến câu cố ý huấn luyện ra nữa.
Không làm sao được, hai người cũng đành phải tạm thời bỏ lại, đi bộ lên núi. Bất quá trong lòng Tông Thủ lại không còn tản mạn như trước, cẩn thận từng li từng tí.
Có thể làm Long Giác Dực Mã như thế, nói không chừng phía trước có tuyệt đại hung hiểm gì đó bị chúng cảm giác được, cho nên mới không chịu đi về trước.
Đổi thành đi bộ, động tác Tông Thủ liền trở nên cứng ngắc. Bất quá lại đi như gió, một bước tầm hơn mười trượng, không có chút phế lực nào cả.
Hắn hôm nay trên người đã đổi thành một bộ ngoại cốt mới. Danh tự đời sau gọi là, Lôi Tẩu Version 4.
Thú mộ ở Giới Phù Thành và dưới Vân Hải khiến cho hắn thu nhập được rất nhiều. Trang bị cũng tự nhiên vượt qua, trực tiếp từ Lôi Tẩu Version 1, nhảy tới Version 4.
Tất cả tài liệu đều là lấy tự lục giai Hóa Lôi Vân Kình, là một đoạn lưng tiếp cận bộ phận trái tim chế tác thành.
Chẳng những vô cùng chắc chắn, tương đương với Linh Khí cùng giai mà càng nhẹ như lông hồng, có thể mềm có thể cứng, mặc lên người, cơ hồ như mặc một kiện quần áo vậy, bên trong còn có thể dự tụ lôi điện chi lực.
Tông Thủ sau khi chế thành bản thân còn tự thử qua, không cần thúc dục chân lực, chỉ bằng vào lực lượng bộ ngoại cốt này đã có thể ép khiến cường giả Võ Tông khó có thể chống cự. Mà tốc độ lúc này vẫn chỉ là tốc độ bình thường mà thôi. Một khi dùng điện lực kích phát, càng có thể tăng gấp 10 lần! Rốt cục đã có chỗ để dùng!
Kỳ thật Lôi Tẩu ngoại cốt này, tổng cộng có mười hai loại, bảy mươi chín loại mở rộng ăn theo.
Đã đến đệ ngũ hình thì cần vận dụng đến tài liệu thất giai mới được.
Tông Thủ cũng không phải không muốn luyện chế những loại lực lựng càng mạnh hơn nữa, đáng tiếc bên cạnh hắn, thật sự tìm không thấy Luyện Khí Sư phù hợp .
Mà bộ ngoại cốt Lôi Tẩu Version 4 này cái gì cũng tốt, nhưng lại chỉ có một điểm khiến Tông Thủ có phần cảm thấy bất đắc dĩ.
Vẫn không đủ linh hoạt, lúc hành tẩu vẫn cứng nhắc như một cỗ khôi lỗi.
Một đường đi về phía trước, lộ trình ước chừng bảy mươi dặm, trong miệng Tông Thủ thỉnh thoảng truyền ra từng tiếng kêu nhỏ, bỗng nhiên trầm trọng hùng hồn, bỗng nhiên mát lạnh sắc nhọn, lan ra bốn phía.
Nhắc tới cũng kỳ, ở đây Long Mạch dày đặc, là nơi tinh thú cường hoành tụ hợp. Rõ ràng một đường thuận thuận lợi lợi, chưa từng gặp được nửa phần nguy hiểm.
Đây là một loại kĩ xảo hắn học được ở đời sau, mô phỏng thanh âm long ngâm phượng tê để chấn nhiếp tinh thú.
Dù những tinh thú kia đã mở linh trí, trong lòng còn có hoài nghi, nhưng cũng sẽ không tùy ý công kích. Thậm chí tuyệt đại đa số, còn có thể xa xa tránh đi.