Tông Thủ lặng lẽ cười, đáp không chút nào nghiêm túc
Mình sẽ không là con chó nhỏ, không chỉ là kỳ lân mà còn là kỳ lân vương tộc máu.
- Tự nhiên là trốn!
Tông Thủ cười đắc ý, lúc trả lời là không có chút nào nghiêm túc.
Hắn mới sẽ không nói con tiểu thổ cẩu kia của mình, chẳng những là Kỳ Lân, càng là có huyết mạch Kỳ Lân vương tộc.
Nhưng phàm là lục giai đạo binh, nguyên bộ công pháp cùng giáp trụ tọa
kỵ tương quan với nhau, thiếu một thứ cũng không được.
Nếu thật sự là có thể khiến cho Tử Lân Diễm Thương kỵ đi ra, như vậy lần này việc vui của Đạo Linh Khung Cảnh có thể to lắm.
- Ngươi người này.
Mặc dù Thủy Lăng Ba đối với việc này sớm có dự kiến, nhưng thấy Tông
Thủ đáp dứt khoát như thế, không có một chút do dự xấu hổ nào, lại không khỏi là không nói nên lời.
Cuối cùng chỉ có thể thở dài một tiếng, trán hơi lắc lắc nói:
- Nếu ta là Nguyên Mộng Tử kia, vô luận là trả giá cao bao nhiêu. Cho
dù là phải chịu nguy hiểm liều mạng bỏ mình, cũng nhất định đưa ngươi
chém ở Trung thổ, tuyệt không cho phép ngươi còn sống trở về!
- Đáng tiếc sư muội không phải!
Tông Thủ cũng không để ý, hai mắt nheo lại, lần nữa nhìn về phương vị phía Đạo Linh Khung Cảnh:
- Hôm nay liền nhìn vị Nguyên Mộng Tử kia, đến cùng là sẽ lựa chọn như thế nào?
Lúc này mặt trời đã đi về phía tây, tựa hồ không có kiên nhẫn chờ, Tông Thủ khẽ cười một tiếng, lên tiếng lần nữa, âm truyền ngàn dặm.
- Từ trưa đến bây giờ đã là nửa ngày! Ngươi của Đạo Linh Khung Cảnh,
chẳng lẽ đều đã chết hết? Có phải muốn làm con rùa rụt đầu, không dám
ứng chiến?
Âm thanh thanh lãng xa xa truyền đi. Nhưng cảm ứng được ở hư không ngoại giới cách đây hơi mười dặm, lại là một hồi khí cơ bạo loạn.
Nhưng chỉ một lát sau, liền lại bình phục xuống.
Tông Thủ cũng lần nữa thong thả thở dài, Đạo Linh Khung Cảnh này xem ra là hạ quyết tâm không chịu đi ra.
Mấy vạn môn nhân bên trong khung cảnh, xem ra đều là không có trứng
chim đấy. Ở trong Đạo Linh Khung Cảnh không có chút động tĩnh. Bất quá
một lúc sau, ở chung quanh đó không xa, lại truyền đến vài âm thanh hô
ứng.
- Quốc quân hảo khí phách! Một người đơn độc chống lại
khung cảnh, khiến cho tổng sơn của đạo môn chỉ có thể đóng cửa tự thủ.
Đây là từ vạn năm đến nay, là duy nhất một người làm được!
- Huyết kiếm yêu quân, danh tiếng vô địch cái thế, quân thượng quàn toàn xứng đáng!
- Người của đạo gia, xưa này đều là vô sỉ như thế. Hôm nay thể diện đều mất, có thể làm được gì?
- Sợ mạnh lấn yếu, huyết tính cũng không có! Nếu mấy vị chí cảnh huyền
tôn của đạo môn mà biết được hậu nhân của bọn hắn vô năng như thế, lại
không biết sẽ có cảm tưởng như thế nào?
- Quốc quân khoái ý
ân cừu. Bản nhân bội phục! Hành động vĩ đại như thế, nên uống cạn một
chén lớn! Nhưng tiếc là ngày giờ không đúng, nếu không nhất định phải
tìm quốc quân khoác vai nói chuyện, nâng ly một hồi!
Vài đạo thanh âm hùng hồn chấn động khắp chân trời, tiếng vọng không ngừng, ẩn chứa đầy ý trào phúng.
Tông Thủ lại nhếch miệng, chẳng muốn cùng những người này nói chuyện.
Thời điểm lúc này lại liều mạng chê bai Đạo Linh Khung Cảnh, lửa đổ thêm dầu, rõ ràng là có ý đồ khó lường.
Hắn không muốn đi quản, lại cũng không muốn để ý tới.
Khung cảnh ở bên ngoài hơn vài chục dặm, lúc này cũng có người không
chịu được những lời kích thích này, nhịn không được, mạnh mẽ vọt ra.
Hơn bốn mươi người, trong đó còn có hai vị tiên cảnh, độn tốc là cực nhanh.
Mà ở bên ngoài cái bích lũy kia cũng ẩn ẩn cảm nhận được cái khí cơ kia xao động, là càng ngày càng nhiều.
Lông mày Tông Thủ nhíu lại, cười lạnh một tiếng. Bỗng dưng một kiếm, huy trảm mà ra.
Đem không gian ở trước người cường hành phá vỡ. Khiến huyết hồng kiếm
quang xuyên thẳng trong sát na, mà mười mấy đạo ngân điểm, cũng đi kèm
trên đó.
Ở ngoài mấy chục dặm, kiếm khí màu đỏ ngòm chỉ là
thoáng lóe lên. Thân hình của một tu sĩ tiên cảnh ngay tại giữa không
trung bị đoạn rơi!
Mười mấy điểm ngân quang thì tản ra bốn
phương tám hướng. Trong đó có năm con Thánh Hỏa Ngân Nghĩ lấy tốc độ mà
mắt thường khó có thể nhìn thấy, vây quanh một tên tiên cảnh khác, uốn
lượn một cái. Bỗng dưng tứ chi và đầu lâu người kia chia lìa ra khỏi
thân hình. Vừa mới đó chính là năm đao, nhanh đến mức cực hạn!
Mà mười mấy đạo ngân sắc lưu quang còn lại lướt qua, cũng là huyết nhục tung tóe. Hơn mười tên đệ tử của khung cảnh, vô luận là tu vi cao thấp, đều là lập tức bỏ mình.
Rồi sau đó tất cả các ngân điểm đều chợt rút về, bám vào trên cái huyết sắc kiếm ảnh kia, lần nữa xuyên không quay về.
Lúc này ở trong khung cảnh mới có mấy trăm loại linh pháp bay ra, lăng
không oanh kích đến. Bất quá cũng đã tới chậm rồi, mười tám con ngân
nghĩ lúc này cũng đã trở lại bên cạnh Tông Thủ, bay lượn xung quanh.
Trong toàn bộ phạm vi mấy trăm dặm, lập tức là một hồi tĩnh mịch.
Người ở nơi này, đa số đã đoán được kết cục của những người này, nhưng
lại không nghĩ tới, cách xa đến mấy chục dặm như thế, Tông Thủ cũng y
nguyên có thể chỉ một trong một tức, đem hơn bốn mươi người trong nhay
mắt giết chết, vẫn lạc nhanh như vậy.
Mà ở trong khung cảnh, cái khí tức gần như bạo động kia cũng lại một lần nữa bình tĩnh lại.
Tông Thủ tức thì như cũ đem vô danh kiếm cắm ở trước người, thương hại nhìn hơn mười cỗ thi thể ở phía xa xa.
Những người này thực sự là đáng thương. Bị người thoáng châm ngòi mọt chút, liền chạy đến chịu chết.
Thủy Lăng Ba ở bên cạnh, lúc này thì là thở dài một tiếng.
Biết rõ người giống như Tông Thủ, nếu không có chuẩn bị đầy đủ, không
có ít nhất tám mươi vị tiên cảnh đồng tâm hợp lực, như vậy thì người đi
ra ngoài có nhiều hơn nữa, cũng là chịu chết. Lại cứ như vậy mà chạy ra, thật không hiểu nên nói bọn họ là vô mưu, hay là lỗ mãng nữa.
Càng thêm vì tình hình của Đạo Linh Khung Cảnh mà lo lắng, ngay cả môn
nhân đệ tử cũng không khống chế nổi, mới thấy cục diện lúc này, đã
chuyển biến xấu đến trình độ nào.
Lúc này đây, chỉ sợ thật sự là cũng bị Tông Thủ thực hiện được.
Mà mấy trăm dặm chung quanh cũng không tiếp tục có âm thanh mỉa mai.
Chỉ là thỉnh thoảng có mấy đạo âm dương quái khí vang lên, cũng không có người tới để ý đến hưởng ứng.
Tựa hồ những người vừa mở
miệng kia cũng không nguyện lại tiếp tục dùng ngôn ngữ đi kích thích,
khiến cho càng nhiều tinh anh của đạo môn lại táng thân dưới kiếm của
Tông Thủ.
Vì vậy mảnh không gian này lại lần nữa yên lặng vô thanh.
Ngoài trăm dặm, Nguyên Mộng Tử chẳng biết từ lúc nào đã một lần nữa đi lên cao nhai.
Đồng dạng là nhìn xuống hơn mười cái thi hài đang nằm trên mặt đất, trong con người tất cả đều là vẻ đau lòng.
Những người này vốn nên là tinh ảnh của Đạo Linh Khung Cảnh, cũng là
trụ cột chính thức có thể dựa vào trong tương lai của đạo môn.
Nhưng mà lúc này lại không một tiếng động nằm ở nơi đó. Thi thể lạnh
như băng, rất nhiều người ngay cả một chiếc hồn đăng đều không thể lưu
lại.