Vân Nương tỷ tỷ, ta biết ngươi không thích hắn. Bất quá người nọ dù không tốt thế nào, cũng là hôn phu của Hiên Viên Y Nhân ta!
Lý Vân Nương trong lồng ngực lập tức một hồi bị đè nén, chỉ cảm thấy có chút không thở nổi:
- Tiểu thư, ngươi thật sự coi hắn là hôn phu? Muốn vì hắn chậm trễ cả đời sao? Trong Vân Giới tài tuấn ngàn vạn. Cho dù là đệ tử bình thường nhất của Đan Tuyền Tông cũng mạnh hơn hắn không ít. Tiểu thư sở tu môn Huyền Nguyệt Mộc Hoàng quyết này càng cần điều hòa Âm Dương. Ngươi gả cho tên phế nhân này, môn công pháp này không muốn luyện nữa sao? Ngươi bình
thường thích nhất luyện đan, nhưng nếu tu vị trì trệ không tiến, thì làm sao luyện ra được những linh đan mà mình muốn luyện đây?
Hiên Viên Y Nhân giật mình, tiếp theo lại kiên định lắc đầu:
- Vân Nương, ta biết rõ ngươi là tốt với ta. Bất quá trên đời này, tính
tình mọi người đều vô cùng giống nhau. Có lẽ nử tử khác sẽ không chút do dự, vì mình buông tha cho hôn sự này. Nhưng Hiên Viên Y Nhân ta, lại
chỉ duy với hai chữ tín nghĩa rất là xem trọng. Những người kia tuấn tú
tài giỏi ta cũng ưa thích, trước kia cũng từng mộng tưởng sẽ có người có thể người mặc kim giáp thánh y, chân đạp Thất Thải tường vân, đến rước
ta về nhà chồng. Càng muốn luyện ra tất cả linh đan ghi lại trong tông
môn, nhìn lại chư giới chi đỉnh, phong quang cỡ nào? Nhưng ta lại là
người trọng nhân nghĩa! Nhớ rõ phụ thân thuở nhỏ đã ân cần dạy bảo, muốn ta không nên làm trái tín nghĩa chi đạo, Hiên Viên Y Nhân ta vẫn một
mực ghi nhớ trong lòng, không dám quên --
Lý Vân Nương đã không
chỉ đau đầu, trên mặt càng rút gân. Thầm nghĩ lão gia ah lão gia, không
biết lúc trước khi ngươi chỉ dạy con gái những điều này, có nghĩ tới vài năm sau sẽ xuất hiện tình hình như vậy không? Lại có thể vì những lời
kia của mình mà hối hận cả đời không?
- Tiểu thư, làm người phải
xem trọng tín nghĩa không sai. Bất quá ngươi lại không nợ Tông Thủ kia
gì cả, cần gì phải hy sinh cả đời?
- Sao lại không nợ? Cha ta có
thể quật khởi ở Đông Lâm Vân Giới, đều là bởi vì Vị Nhiên thúc phụ trước đây ít năm làm ra thế chân vạc tương trợ. Nếu không phải phụ thân có
địa vị như vậy, Hiên Viên Y Nhân ta sao có thể sớm bái nhập vào Đan
Tuyền Tông? Mặc dù thực không nợ, trong lúc hắn thân ở hiểm cảnh lại từ
hôn, cũng là bỏ đá xuống giếng!
Hiên Viên Y Nhân nói đến đây lông mày lại có chút nhíu lại:
- Phụ thân dạy bảo ta làm người phải, nên biết nhân nghĩa, chính hắn lại
quên, đã quên ân đức của Vị Nhiên thúc phụ mười lăm năm trước. Nói đến
Huyền Sơn Thành chúng ta, cũng là bởi vì Tông Vị Nhiên thúc phụ mà có
trong mắt hắn, chẳng lẽ trọng yếu như vậy? Trọng yếu đến biết rõ ái tử
của hảo hữu đang nguy cơ sớm tối, cũng làm như không thấy?
Lý Vân Nương trong miệng một hồi phát khổ, chỉ cảm thấy toàn thân vô lực.
Huyền Sơn Thành trăm vạn con dân, nhất tộc sinh tử, cùng tính mệnh của
con hảo hữu, đến cùng bên nào nặng nhẹ, kỳ thật ngẫm lại liền hiểu rõ.
Nếu vì cái gọi là "nghĩa khí" cá nhân hư vô phiêu miểu liền đanh cuộc tánh
mạng trăm vạn con dân, cũng không phù hợp với nhân nghĩa chi đạo lắm.
Bo bo giữ mình, biết được lấy hay bỏ, thuận theo thời thế, mới là một vị thành chủ tốt chính thức.
- Kỳ thật ta cũng biết khó xử của phụ thân, cũng không định buộc hắn. Bất quá phụ thân đã quên lời thề ân tình trước kia thì cứ để con gái như ta nhớ kĩ. Vị hôn phu của ta, sẽ do tự Hiên Viên Y Nhân ta chiếu cố!
Ngữ khí của Hiên Viên Y Nhân tiếp theo lại biến đổi, trong thần sắc lộ ra vẻ chăm chú:
- Hắn là song mạch chi thân không sai, bất quá hôm nay luyện chế ra Mạch
Linh Đan, đã có vài phần hi vọng đến trị hết. Ta tinh luyện đan thuật,
cuối cùng cũng có một ngày có thể tìm được cho hắn phương pháp tập võ!
- Như vậy là mười năm hay là hai mươi năm?
Lý Vân Nương cười lạnh một tiếng:
- Mặc dù có một ngày ngươi thật sự thành công, ta thấy Tông Thủ, hơn phân nửa vẫn sẽ hận ngươi. Những nam nhân kia là vô tình nhất, được bao che
dưới cánh chim của nữ tử, chỉ sợ chẳng những sẽ không vì thế cảm kích,
nói không chừng còn sẽ lấy làm hổ thẹn, xem ngươi là cừu nhân. Mặc dù
bản thân hắn không thế nhưng làm sao ngăn được miệng mọi người? Mặc dù
tính tình hắn tốt thế nào, bị người dèm pha nói chung trong lòng vẫn sẽ
khuất mắc.
Hiên Viên Y Nhân lại nghi hoặc trừng mắt nhìn, sau đó trong con ngươi long lanh nhìn Lý Vân Nương:
- Vân Nương tỷ tỷ, trước khi ngươi tốt với người khác, cũng phải đi cân
nhắc người khác sẽ nghĩ như thế nào, sẽ hồi báo thế nào sao? Ta mặc kệ
người khác, sẽ thấy ta thế nào, đối đãi ta thế nào. Chuyện gì đến sẽ
đến!
Lý Vân Nương lập tức chỉ cảm thấy hoàn toàn vô lực, nhìn
thần sắc thiếu nữ cũng có một loại xấu hổ không hiểu. Biết được lúc này
khuyên nữa cũng vô dụng, chỉ có chút thở dài một tiếng:
- Được
rồi! Tiểu thư nhất định phải như thế, vậy Vân Nương cũng không cách nào. Ta trước kia từng lập lời thề, cả đời đều sẽ đi the tiểu thư, lần này
cứ theo ngươi điên một lần là được rồi. Chỉ mong tiểu thư ngày sau sẽ
không hối hận?
- Đường đường là tự mình chọn, sao lại hối hận? Kỳ thật hắn cũng không tệ như Vân Nương tỷ tỷ ngươi nói đâu, hôm nay sau
khi bị ta mắng một trận lại còn có thể nhịn xuống thành tâm thỉnh giáo,
có thể thấy tính tình tất nhiên rất trầm ổn khiêm tốn, thông minh hiếu
học.
Hiên Viên Y Nhân hai tay niết một cái Ấn Quyết, chín tòa mộc tháp màu đỏ kia đã bay lên trời. Hóa thành chừng đầu ngón tay lục tục
phi đến trong tay nàng.
Tiếp theo lại nghĩ tới sau khi nàng bắt
đầu luyện đan, Tông Thủ lại chậm chạp không vào phòng xem, trong mắt
hiện lên một tia bất đắc dĩ. Trầm ổn khiêm tốn đã có, nhưng hiếu học thì chưa hẳn.
Bất quá trong nội tâm lại không khỏi có chút tò mò:
- Vân Nương tỷ tỷ, ngươi nói Tông Thủ hắn không chịu đến chỗ ngươi, vậy trưa nay hắn đến cùng đi nơi nào?
Trong mắt Lý Vân Nương, lập tức lộ ra vài phần âm trầm, chợt lóe lên, lại lập tức nhạt nhòa:
- Ta cũng không biết rõ, chỉ nghe nói thế tử hắn đi vào một trà lâu trong thành, dùng một vạn thú tinh tam giai, mua một thanh linh kiếm nhất
giai, tình hình lúc sau ta cũng không rõ nữa. Bất quá nghe nói Tông Linh đệ đệ của Tông Thế kia đã bị tức không nhẹ.
- Một vạn thú tinh tam giai? Chỉ vì mua một thanh linh kiếm nhất giai?
Tay Hiên Viên Y Nhân khẽ run lên, ngược lại hít một hơi hàn khí, chín đóa
linh diễm đang kiềm chế kia thiếu chút nữa đã không thể khống chế bạo
liệt.
...
Phục dụng Mạch Linh Đan, lại dùng huyết tế kiếm, Tông Thủ trọn vẹn dùng hai ngày, lúc này mới dần dần khôi phục nguyên khí.
Đây cũng là bởi vì trên người hắn có tinh hoa của trứng lôi loan, lúc này
mới có thể khôi phục lại nhanh như vậy. Nếu đổi lại người khác, không có mười ngày nửa tháng, tuyệt đối sẽ không xuống giường được.
Liên tục hai ngày, Tông Thủ không phải vẽ linh phù thì cũng là ở trong phòng vẽ phù trận.
Thứ nhất là ôn lại phù thuật, càng vẽ thêm một ít phù lục làm dự bị. Thứ hai lại không phải vì luyện đan, mà có tác dụng khác.
Về phần lò đan kia, sau khi Mạch Linh Đan luyện thành, đã bị hắn tiện tay ném vào trong đống rác.
Hôm nay trôi qua rất nhàn nhã, không người nào tới quấy rầy, cũng tạm thời
ngăn tất cả sóng cả hiểm ác ở ngoài, khiến cho Tông Thủ thường xuyên có
loại ảo giác, phảng phất như về tới thời gian binh thản yên tĩnh kiếp
trước.
Có đôi khi cũng sẽ cảm khái, nếu có thể một mực ở lại trong viện tử này kỳ thật cũng rất không tệ.
Bất quá đây cũng chỉ là ảo tưởng thôi, nếu thật có tâm tư như vậy, vậy thì mình cách chết cũng không xa nữa.
Ngoài vẽ phù cấu trận ra, hắn cũng chỉ điểm Tuyết Nhi một chút, cái này cũng
đơn giản, trực tiếp đuổi nha đầu kia đi bắt chim sẻ là được.
Tận lực bồi dưỡng kiếm, mỗi ngày trng phòng Tông Thủ đều là từng đoàn từng đoàn kiếm quang màu đen nhảy múa cuồng loạn.
Không chỉ là có thể tăng cường linh tính của kiếm và năng lực khống chế đối
với Hắc Lãng Kiếm mà còn có thể thông qua đó quen thuộc ngự khí chi pháp của Linh Sư nữa.
Trên thân kiếm, đã có vết máu hắn lưu lại, mặc
dù cách xa ngàn trượng, cũng có thể ngự khống tự nhiên, chỉ trng mấy
canh giờ, Tông Thủ đã có thể ngự khống như ý, thậm chí có thể phân ra
tâm thần đi luyện phù rồi.
Bất quá liên tục luyện hai ngày, Tông Thủ lại không có cảm giác thõa mản.
- Ngự kiếm trên không, cố nhiên là linh động khó lường, mau lẹ hay thay
đổi, có thể sát nhân ngoài ngàn dặm. Nhưng uy lực lại có chút yếu đi,
không thể gia trì võ đạo ý niệm lên, chỉ có thể bằng vào phù pháp của
bản thân Linh kiếm đả thương người. Khi dễ những Võ sư cấp thấp còn có
thể, nếu gặp được Tiên Thiên, nhiều nhất chỉ có thể làm trò một hồi.
Trách không được những Linh Sư trên Xuất Khiếu cảnh càng coi trọng thuẫn chùy, roi, thừng các loại Linh Khí, hoặc là lực công kích kinh người, hoặc là có diệu dụng khác.
Tiếp theo lại nghĩ đến trong Linh Sư, những tu sĩ ngự kiếm làm chủ kia, trong nội tâm Tông Thủ lại cực kỳ hâm mộ.
- Những kiếm tu kia dùng kiếm bản thân làm nguyên thần thứ hai. Kiếm
giống như là thân thể mình vậy, cũng có thể thôi phát kiếm ý. Chỉ
tiếc, nguyên thần đệ nhị chi thuật, ta lại không biết. Nếu không tìm một kiếm phôi tuyệt thế, đợi đến sau khi dưỡng thành liền có thể ngạo khiếu Vân giới rồi!
Bất quá dùng tình hinh hắn lúc này, muốn tìm kiếm
phôi tốt tự nhiên không thể nào. Mà Hắc Lãng Kiếm với tư cách nguyên
thần thứ hai lại càng là tự tìm đường chết.
Muốn dùng Hắc Lãng Kiếm gia trì ý niệm võ đạo, chống lại những Võ sư kia, trừ phi là thần hồn xuất khiếu, dùng hồn cầm kiếm.
Dùng thành tựu kiếm thuật của hắn ở kiếp trước, chỉ cần một kiếm nơi tay, dưới Võ Tông tự tin có thể vô địch hậu thế.
Nhưng làm vậy phải có yêu cầu cực cao với hộ giá hộ pháp.
- Lung Ảnh Sư thiện ở ẩn nấp chạy gấp, nhất kích tất sát. Nếu để bảo vệ
bên cạnh, ngược lại mai một thiên phú chi năng của nó. Tiểu kim mặc dù
tốt, nhưng còn chưa phát triển. Ta nếu dùng hồn ngự kiếm thì cần thay hộ giá mới được.
Trong cơ thể sau khi khí tức nguyên khí khôi phục
Tông Thủ lại liên tục điều dưỡng một ngày đợi đến ngày thứ ba kết thúc,
cuối cùng cảm giác tinh thần no đủ, mà phù trận hắn cần thiết cũng đã vẽ thành.
Cơ hồ là tức thời bày ra hương án, đốt lên hai ngọn bạch
tịch đăng, làm cái pháp đàn giản dị. Lại lấy ra mấy tấm lá bùa màu vàng, từng cái dán trên hương án. Sắc mặt Tông Thủ ngưng trọng, dựng ở trong
trận. Lấy ra thú tinh màu bạc không lâu trước mới đổi được từ tay Tổ
Nhân Cuồng.
Hồn thú trong đó chính là hộ giá ngũ giai. Bất quá kỳ thật lại là lục giai, vượt qua xa hồn sư Xuất Khiếu có khả năng hàng
phục áp chế.
Mà hôm nay làm vậy, là bởi vì Tông Thủ kiếp trước,
có ở trong tiệm sách, ngẫu nhiên từng gặp một loại phù trận. Có thể tạm
thời phong ấn bộ phận thực lực của hồn thú, cưỡng ép đánh xuống một
giai. Bất quá quá trình chế ngự cũng rất hung hiểm.
Nếu đổi lại
trước khi đạt được Hắc Lãng Kiếm, Tông Thủ tuyệt sẽ không mạo hiểm.
Nhưng lúc này hắn lại không chút do dự, cầm trong tay thú tinh, ném tới
trước, lúc còn ở giữa không trung lại là hai đạo phù lục, mượn tịch hỏa
mà đốt đuổi thẳng tới.
Một đoàn ánh lửa, lập tức bao lấy hai thú
tinh kia. Sau đó sau một khắc, vô số khói xanh lộ ra. Sau khi ngưng tụ
lại là một đầu Cự Hùng cao sáu trượng, xuất hiện trước mặt Tông Thủ.
Cũng may là căn phòng này của hắn đủ rộng, dùng cự mộc xây cao tám
trượng nên nóc nhà mới không bị phá vỡ!