Thần Hồn Điên Đảo

Chương 32: Chương 32




Edit: Mộc Tử Đằng

Đồng hồ đeo tay Tinh Không của nhãn hiệu P kinh điển, bởi vì thiết kế quá mức phức tạp, trên mặt đồng hồ là vũ trụ mênh mông, nó được khen ngợi là tình yêu trọng mộng, trị giá cao đến bảy con số.

Khương Tri Ngật nhìn chiếc đồng hồ Tinh Không trong hộp, không nói gì.

Thư Dao đợi qua mấy giây, quan sát vẻ mặt anh rồi nói: “Thầy Khương…anh không thích sao?”

Khương Tri Ngật hoàn hồn lại, ngẩng đầu nhìn cô.

Trong mắt cô chứa đựng sự bất an và thấp thỏm không yên…cô đang lo lắng.

Tim Khương Tri Ngật giống như bị vật gì đó nhẹ nhàng chạm vào một cái, khiến anh không còn duy trì vẻ mặt lạnh lùng bình tĩnh như thường ngày nữa.

Khương Tri Ngật mở miệng, giọng nói có hơi thấp, nói: “Tôi rất thích.”

Thư Dao thở phào nhẹ nhõm, rồi bật cười, đôi mắt híp lại giống như một con hồ ly vừa mới ăn no.

“Do không biết thầy Khương thích gì nên đánh liều chọn cái đồng hồ đeo tay này…Anh thích là tốt rồi.” Thư Dao nhẹ giọng nói.

Khương Tri Ngật lập lại lần nữa: “Tôi rất thích.”

Thư Dao rất vui vẻ, trên mặt cũng không che giấu sự vui mừng.

Tên chó săn ở phía xa xa phát ra tiếng kinh ngạc: “Bà nó! Là đồng hồ đeo tay của Bách Gia!”

Một tên hơi ló đầu ra, nói: “Để tôi nhìn một chút!”

Chó săn ở một bên tách tách chụp ảnh, một bên đưa ống nhòm cho tên kia, làm động tác tay chỉ bảy con số.

Tên đó hô lên: “Là cái đồng hồ đeo tay Tinh Không đó ư, hơn ba triệu đúng không?”

Điện thoại tên chó săn đặt trên chậu hoa, nhìn về phía Thư Dao ở xa xa, ghi lại hình ảnh Khương Tri Ngật, ống kính kéo tiêu cự gần lại, dưới ánh sáng lờ mờ này không thấy rõ hình ảnh nhưng có thể thấy rõ hành động của hai người.

“Ừ ừ.” chó săn điều chỉnh lại gốc độ của điện thoại, đưa máy ảnh lên chụp ảnh, “Thư nữ thần thật sự rất yêu Khương nam thần nha! Ra tay một cái là 3 triệu đó.”

Tên kia cười cười: “Thấy chiếc nhẫn kim cương trên tay Thư Dao không?”

Chó săn: “Thấy chứ, sao hả?”

Tên kia lộ ra vẻ mặt đầy thương hại: “Căn cứ vào con mắt của tôi, giá trị của chiếc nhẫn đó cũng không thấp hơn cái đồng hồ đâu.”

Mặt tên chó săn là vẻ ‘cậu lừa tôi’, bởi vì chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của Thư Dao, bất luận là từ kiểu dáng hay đến cách cắt mài, hoàn toàn không nhìn ra được là của nhãn hiệu nào.

Tên kia: “Không chịu bổ sung kiến thức thời trang, phải biết nghĩ đến sự nghiệp của cậu chứ.”

Chó săn trợn mắt nhìn hình ảnh trong điện thoại lúc này, hồi lâu mới cảm khái: “Thật có tiền mà.”

Người bình thường tặng quà mấy ngàn đã dữ dội rồi, người nổi tiếng tặng quà ban đầu phải là mấy triệu.



Khương Tri Ngật không đậy hộp lại, ngước mắt nhìn Thư Dao, giọng nói bình thản, nhưng Thư Dao lại cảm nhận nó không giống với thường ngày lắm.

Kinh nghiệm yêu đương của cô ít đến đáng thương, tất cả tinh lực và trí thông mình đều dùng cả cho sự nghiệp, đối với đàn ông lại không hiểu mấy.

Khương Tri Ngật nói: “Tôi cũng có quà cho cô.”

Thư Dao đặt tay lên bàn, đầu hơi nghiêng về phía trước, trong mắt lóe lên sự mong đợi: “Quà gì vậy?’”

Ánh mắt của cô quá đẹp, giống như hình ảnh những vì sao trong chiếc đồng hồ kia, sáng ngời đến mức khiến người ta không thể dời mắt đi được.

Khương Tri Ngật lấy ra một cái hộp trang sức bằng nhung, tầm mắt Thư Dao hơi khựng lại.

Khương Tri Ngật mở hộp ra, bên trong là một sợi dây chuyền kim cương.

Viên kim cương màu lam được cắt gọt thành hình trang khuyết, trong vầng trăng khuyết được khảm nạm vài viên kim cương thành hình một cái cây nhỏ, dưới tàng cây có một con thỏ nhỏ vô cùng sinh động.

Thư Dao ngơ ngẩn cả người, trăng khuyết, cây nhỏ, thỏ…tên fan club của cô là Dao Thố, lúc đó lấy tên này là vì trong tên của cô có một chữ Dao, nên truyền thông và người hâm mộ liền gọi cô là tiểu tiên nữ của cung trăng, là chú thỏ ngọc thuần khiết không nhuốm bụi trần…Hình dung cô xinh đẹp, thánh khiết, không nhiễm khói bụi nhân gian.

Thư Dao ngây ngốc nhìn sợi dây chuyền, trong tim bị vô số cảm xúc phức tạp lấp đầy. Cô ngơ ngác ngẩng đầu nhìn người đàn ông, mở miệng muốn nói gì đó nhưng lại phát hiện mình không nói được gì cả.

Xuất đạo được 8 năm, không có bối cảnh, dùng mồ hôi và cố gắng để đứng vững trong giới giải trí này, cô cứ cho là mình không hề quan tâm đến sự cố gắng, máu và nước mắt trong quá khứ, nhưng khi nhìn thấy sợi dây chuyền này, những câu chuyện quá khứ kia xông đến suýt nữa đã khiến cô rơi lệ.

Thư Dao lấy sợi dây chuyền ra, đặt trong tay rồi nhẹ nhàng vuốt ve, giọng nói hơi khàn: “…Cảm ơn.”

Ngón tay cô sờ qua vầng trăng sáng, Dao Thố…Trong đáy lòng có một gióng nói vang lên: Là trùng hợp thôi sao?

Thư Dao ngẩng đầu, mỉm cười nói: “Cảm ơn thầy Khương, tôi cũng rất thích món quà này.”

Khương Tri Ngật hơi gật đầu, bên tay phải của anh là cái đồng hồ Tinh Không của Thư Dao tặng, còn anh lại tặng cho cô sợi dây chuyền trước mặt.

Hai món quà này không hẹn mà cùng liên quan đến bầu trời đêm…Thư Dao hiểu nhiên cũng bất giác nghĩ đến chuyện này, tầm mắt của cô hơi dừng lại ở cái đồng hồ gần đó, đột nhiên thấy hơi lúng túng.

Trình độ ăn ý này…sao cô lại thấy mặt mình hơi nóng nhỉ.

Thư Dao quay đầu đi, bên trong nhà hàng giờ này chỉ còn lại một bàn của bọn họ, âm thành của đàn vi ô long vẫn còn vang lên, cũng không biết chó săn ngồi ở vị trí nào.

Thư Dao nhớ lại lời dặn dò của Trần Băng trước đó, nắm chặc sợi dây chuyền trong tay, giọng nói hơi nhỏ, nói: “…Có thể đeo dây chuyền cho tôi được không?”

Khương Tri Ngật hiển nhiên hơi kinh ngạc một chút, sau đó không nói gì, đứng lên đi tới sau lưng cô.

Chó săn ở xa xa phát ra tiếng tru hưng phấn.

Tim Thư Dao đập như trống bỏi, trên mặt vì mất tự nhiên mà đỏ lên, may thay ánh đèn mờ tối, có lẽ Khương Tri Ngật cũng không phát hiện ra được.

Khương Tri Ngật đứng sau lưng cô, nhẹ nhàng vén mái tóc dài của cô lên, chợt có mùi hương thoang thoảng quấn quanh mũi anh, đó là mùi thơm tỏa ra từ người phụ nữ trước mặt.

Khương Tri Ngật ổn định lại tâm tình, động tác vén tóc cô lên không tính là thuần thục, rồi nhận lấy sợi dây chuyền từ trong tay Thư Dao, mười mấy giây sau mới đeo được, đang đinh rời đi thì phát hiện dây chuyền nằm trên tóc, anh đứng lại nhẹ nhàng vén tóc cô ra khỏi sợi dây.

Toàn bộ quá trình đều tĩnh táo, bình thản nhạt nhẽo.

Chó săn điên cuồng chụp ảnh, điện thoại bên cạnh vẫn đang quay.

Khương Tri Ngật quay lại chỗ ngồi, Thư Dao duy trì vẻ bình tĩnh nói: “Thầy Khương, tôi cũng đeo đồng hồ lên tay cho anh nhé?”

Trên tay của Khương Tri Ngật đã đeo một cái đồng hồ, nghe vậy thì vẻ mặt anh có hơi đổi, tùy tiện nói: “Được.”

Tối nay anh lại vô cùng dễ nói chuyện, trong lòng Thư Dao thầm cười trộm, cầm đồng hồ lên, Khương Tri Ngật đã tháo cái đồng hồ anh đang đeo xuống rồi.

Thư Dao nhìn cổ tay có lực của người đàn ông trên bàn, tầm mắt hơi dời đi, nhìn thấy trên ngón áp út có đeo một chiếc nhẫn cặp với cô…mặt Thư Dao càng nóng hơn.

Cô hơi cúi đầu, không để cho người đàn ông đối diện nhìn thấy mặt mình.

Thư Dao run rẩy đeo đồng hồ vào cho Khương Tri Ngật, lúc đeo suýt nữa đã làm sướt da anh vì không cài chắc, Thư Dao càng khẩn trương hơn, cố gắng đeo vào cho anh.

Sau khi đeo xong, cô ngồi xuống ghế, Thư Dao khẽ thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu chống lại đôi mắt chứa ý cười của người đàn ông.

Thư Dao nghi ngờ mình nhìn nhằm rồi, cô nhìn chằm chằm Khương Tri Ngật, mấy giấy sau trong mắt người đàn ông này vẫn chứa ý cười nhàn nhạt.

Thư Dao cố gắng tìm kiếm một lý do sứt mẻ để nói: “Tôi…chưa từng đeo đồng hồ cho người đàn ông nào.”

Cho nên lúc đeo cho anh mới không thành thạo, động tác lại vụng về.

Đúng, chính là như vậy.

Môi Khương Tri Ngật hơi cong lên, nụ cười rất nhạt, giọng nói ôn hòa: “Ừ.”

Quá lúng túng mà…

Thức ăn cho chó thật là ngon! Hai tên chó săn nấp trong bóng tối yên lặng nói.



Đêm đó Thư Dao và Khương Tri Ngật cùng về nhà, không tới nửa tiếng sau, trên mạng lập tức xuất hiện hình ảnh hai người họ ăn bữa tối đêm lễ tình nhân.

Lại không tới nửa tiếng sau, tên của hai người hợp với vài tựa đề đã chiếm lĩnh hot search weibo.

Tựa đề đó theo thứ tự là:

Thư Dao, Khương Tri Ngật lễ tình nhân.

Quà của Thư Dao

Quà của Khương Tri Ngật

Nhẫn kim cương trên tay Thư Dao

Đồng hồ Bách Gia trên tay Khương Tri Ngật.



Và còn nhiều cái tựa đề khác nữa. Hình ảnh chiếc nhẫn kim cương trên tay Thư Dao được chia sẻ nhiều nhất, cư dân mạng phóng to hình ảnh đó ra hết cỡ, có thể thấy được nhiều chi tiết hơn. Tài khoản marketing cũng đoán chiếc nhẫn kim cương này là của nhãn hiệu nào..Nhưng mà, chỉ cần là người am hiểu đồ trang sức đều có thể nhìn ra nó được một người thợ nổi tiếng tự tay làm ra. Chín mười giờ tối, trên mạng vì tin tưc Thư Dao và Khương Tri Ngật trải qua ngày lễ tình nhân mà vô cùng náo nhiệt.

Cư dân mạng và tài khoản marketing cùng bàn luận về quần áo trên người Thư Dao và Khương Tri Ngật, đến chiếc nhẫn, rồi đến cả quà tặng của hai người, bàn bạc mỗi món là của nhãn hiệu nào, có cư dân mạng tổng kết lại, quần áo và quà tặng của Khương Tri Ngật và Thư Dao cộng lại hơn mười triệu…

Cư dân mạng trầm mặc, sau đó nháo nhào bày tỏ: Cẩu lương này quá đắt, không ăn nổi!

Trôi qua một buổi tối, vẫn không ai tìm ra được người thiết kế nhẫn cho Thư Dao, nhưng điều này lại càng gợi lên lòng hiếu kỳ của cư dân mạng, nên họ vẫn còn tiếp tục tìm kiếm.

Mấy tấm ảnh công bố trên mạng hầu như là những tấm ảnh có lực đánh vào thị giác cao nhất, ví như chiếc nhẫn của hai người, đồng hồ đeo tay, dây chuyền, Khương Tri Ngật đeo dây chuyền cho Thư Dao, Thư Dao đeo đồng hồ lên tay cho Khương Tri Ngật, hai người nhìn nhau cười, trong mắt đều tràn đầy tình yêu và ngọt ngào.

Thư Dao và Khương Tri Ngật công khai tình cảm tính đến thời điểm hiện tại đã một tháng rồi, weibo của hai người cũng không đăng tin tức cuộc sống riêng tư, weibo của Khương Tri Ngật do trợ lý phụ trách xử lý, còn weibo của Thư Dao trong khoảng thời gia này chỉ đăng hai tin quảng cáo, còn weibo của công ty quản lý hai người cũng chỉ đăng tin liên quan đến công việc.

Hai người khiếm tốn giống như lúc chưa công khai tình cảm, điều này cũng làm cho giới truyền thông và tài khoản marketing hoài nghi, nhưng mà địa chỉ nhà ở của hai người cho tới giờ không bị ai tìm ra, chó săn cũng không thể làm gì khác. Còn hành tung của Khương Tri Ngật lại không thể nào nắm bắt được.

Hôm nay hình ảnh thân mật vào ngày lễ tình nhân của hai người bị tung ra, tất cả hoài nghi và suy đoán đều bị bác bỏ. Vừa tặng quà một cái đã là mấy triệu, đạt tới con số này, ai lại nghĩ nó là giả chứ, hơn nữa…Trong hình hai người vô cùng ngọt ngào! Ngay cả fan hâm mộ của Khương Tri Ngật cũng không khỏi thừa nhận, nam thần nhà các cô ấy xuất đạo nhiều năm rồi, lại không chủ động nhắc tới tên người phụ nữ nào, ngay cả khi đóng phim với nữ chính cũng không có ánh mắt dịu dàng như vậy! Nam thần nhà các cô ấy quá dịu dàng màaaaa! Cười lên cũng rất đẹp trai! Rốt cuộc các cô ấy cũng không cần xem phim mới thấy được nụ cười của anh, mà có thể nhìn thấy anh cười dịu dàng trong hiện thực rồi!

Chó săn còn tung lên đoạn clip quay Thư Dao và Khương Tri Ngật từ lúc bước vào nhà hàng cho tới khi rời đi, mặc dù ánh sáng mờ tối, không rõ, nhưng mọi cử động và nụ cười trên mặt của hai người làm cho quần chúng ăn dưa ăn một bụng thức ăn cho chó thật no nê.

Fan hâm mộ của Khương Tri Ngật cắt hình của anh ra từ trong video anh đeo dây chuyền cho Thư Dao, rồi chia sẻ vào nhóm fan, những fan hâm mộ đó một bên chiêm ngưỡng dung nhan của thần tượng, một bên yên lặng hâm mộ. Muốn trở thành tóc của Thư nữ thần để được nam thần nhẹ nhàng vuốt ve.

Bộ âu phục anh mặc trên người khiến anh vừa cao vừa trầm ổn, biểu cảm bình thản, trong mắt có ý cười thản nhiên, động tác đeo dây chuyền cho nữ thần không được lưu loát cho lắm…Bàn tay đó, cái eo đó, cái chân đó! Còn cả ánh mắt kia nữa!

Thật sự muốn chết mà.

Fan hâm mộ được xem là tương đối lý trí trong giới giải trí này, có câu nói fan giống chính chủ, tác phong của Khương Tri Ngật khiêm tốn, hầu như cả năm không lộ mặt. Fan hâm mộ nhà anh cũng vô cùng lý trí, cực kỳ ít tham dự vào những cuộc chiến trên các fandom, chuyện gì có thể nói lý lẽ liền nói lý lẽ, không thể nói lý lẽ được thì không thèm để ý tới, mỗi ngày đều hỏi thăm nhau ‘hôm nay nam thần có xuất hiện không’, số lượng fan của anh là một con số khổng lồ, nhưng lại được quản lý ngay ngắn rõ ràng, chính chắn lý trí.

Giống như khi Khương Tri Ngật công khai tình cảm, thậm chí không nói tiếng nào đã có con, sắp lên làm bố. Đối với một fan hâm mộ của bất kỳ một nam diễn viên nào mà nói, lúc ấy sẽ không tiếc lời đả kích, thậm chí có những fan hâm mộ còn chuyển thành anti fan đây là chuyện rất bình thường. Nhưng mà, khoảng thời gian sau khi anh công khai tình cảm, đúng là fan có rời bỏ, cũng có một vài người tức giận mắng chửi trên weibo, mắng Khương Tri Ngật, mắng Thư Dao, bảo rằng sẽ trở thành antifan của hai người, ngôn từ nặng nề kích động…Nhưng chưa qua bao lâu, những bình luận thế này dàn dần biến mất. Khương Tri Ngật hoàn toàn không để ý đến những việc này, nhưng trợ lý Triệu Trình của anh thì hiểu rõ hơn một chút, không thể không xúc động cảm khái có vài người sinh ra vốn phải trở thành người nổi tiếng nhất, đến cả những người trong giới giải trí còn gọi là nhóm fan song kiếm, lại rất ngoan ngoãn.

Những người biến thành antifan của Khương Tri Ngật, nhục mạ người hâm mộ của anh, phần lớn đều sẽ được fan trong nhà khuyên nhủ, mặc dù Khương Tri Ngật trong trẻo lạnh lùng cấm dục, nhưng không có nghĩa là anh sẽ không kết hôn sinh con. Nếu như không thể tiếp nhận, vậy thì cứ rời bỏ đi, ít nhất không yêu cũng không nên tổn thương đến anh.

Sự văn minh của fan trong giới giải trí nhiều năm trở lại đây được thể hiện rất tinh tế, cho nên mặc dù fan hâm mộ bất mãn với Thư Dao về chuyện này, nhưng các cô ấy đều biết đây là chuyện riêng tư, không nên công khai đả kích chuyện tình cảm và hôn nhân của Khương Tri Ngật trên weibo.

Tôn trọng thần tượng cũng chính là tôn trọng tình cảm yêu thích nhiều năm của mình.

Nhưng khi nhìn thấy hình ảnh nam thần và người yêu đi ăn tối bị tung ra, các cô ấy cũng giống như phần lớn cư dân mạng khác, lần đầu tiên thấy được một mặt khác của nam thần, sự dịu dàng và nụ cười thản nhiên của anh được che giấu dưới vẻ ngoài lạnh lùng, họ vừa kích động lại vừa cảm kích.

Vốn nam thần nói chuyện yêu đương, sắp làm bố…lại có hơi thở nóng bỏng vậy sao? Không còn là người ở trên cao không thể nào chạm tới, đuổi theo không kịp, thì ra anh cũng sẽ cười, cũng sẽ để lộ ra những biểu cảm khác.

Nếu như sau này nam thần lộ mặt nhiều hơn, cười nhiều hơn, các cô ấy…các cô ấy sẽ chấp nhận Thư Dao là chị dâu vậy.

Thư Dao và Khương Tri Ngật hiển nhiên không biết sau khi hình của mình bị đưa ra ánh sáng, trong lòng fan hâm mộ hai nhà đang rục rịch. Khương Tri Ngật lại không để ý tới điều này, hôm đó sau khi về đến nhà, anh liền đi tắm rửa nghỉ ngơi, đồng hồ đeo tay Thư Dao tặng cho anh được anh cởi ra đặt ở đầu giường, còn cái đồng hồ đeo tay của anh thì bị bỏ vào ngăn kéo.

Buổi tối trước khi Thư Dao đi ngủ, cô nằm trên giường lướt một vòng weibo, nhìn các cư dân mạng động não miêu tả bữa tối của cô và Khương Tri Ngật giống như một bộ phim thần tượng, cô không nhịn được mà cười ra tiếng, suýt nữa đã like cái bài weibo đó.

Cô sợ hết hồn kiểm tra lại mấy lần, xác nhận mình không lưu lại dấu vết ở mấy tin bát quái mới thôi.

Trên cổ cô còn đeo sợi dây chuyền đó, lúc chuẩn bị đi ngủ, ngón tay cô khẽ vuốt ve mặt dây chuyền màu xanh da trời có khảm nạm một con thỏ nhỏ, khóe miệng cong lên,chìm vào giấc ngủ say.



Gần đến năm mới, trên đường bắt đầu treo đầy đèn lòng màu đỏ cùng với những bóng đèn đầy màu sắc, trong những cửa hàng phát ra những bài hát vui vẻ, khắp nơi đều tràn đầy hơi thở của ngày lễ.

Các nhà đài trên tivi cũng bắt đầu hâm nóng tin tức Xuân Vãn, những ngôi sao được chú ý nhất khi tham gia Xuân Vãn, mỗi ngày trên tivi và weibo đều đăng những tin tức phỏng vấn, hay những hình ảnh khẩn trương diễn tập.

Vốn là mỗi năm Thư Dao cũng đều nhận được lời mời tham dự Xuân Vãn hoặc là lời mời đến buổi dạ tiệc tết nguyên tiêu, nhưng cô đều từ chối, không tham dự, năm nay cũng giống vậy, cho dù cô mang thai nhưng cũng có các nhà đài gửi thiệp mời tới cho cô như cũ.

Công ty đã bắt đầu bước vào kỳ nghỉ, bởi vì khoảng thời gian này công việc của Thư Dao hầu như đều là công việc cá nhân, không có nhiều việc, nên cô đã cho dàn nhân viên nghỉ sớm. Trần Băng và Hiểu Hiểu vẫn chưa nghỉ, Trần Băng còn có việc chưa làm xong nen ở lại công ty, còn Hiểu Hiểu là vì muốn chăm sóc Thư Dao nên không về nhà. Thư Dao đã đặt vé máy bay cho Hiểu Hiểu rồi nhưng cô nhóc này cũng không chịu đi về trước thời hạn.

Thư Dao không còn cách nào khác chỉ biết chiều theo cô ấy.

Cách thời gian giao thừa khoảng mấy ngày, cuối cùng Thư Dao cũng đuổi Hiểu Hiểu đi được, cô không đi tiễn cô ấy, trước khi Hiểu Hiểu đi cô ấy đã đến nhà cô, kiểm tra tất cả các thiết bị điện nước và bếp gas một lần, vẫn không thôi lo lắng nói: “Chị Thư Dao, chị ở nhà một mình nhất định phải chú ý an toàn, tối đi ngủ nhớ đóng kỹ cửa nẻo, kiểm tra bình gas và những thứ khác thật kỹ, nhỡ ngủ quên rồi có chuyện thì làm sao đây?”

Thư Dao nghe cô ấy dặn dò, gật đầu nói: “Ừ, chị biết rồi.”

Hiểu Hiểu lại kiểm tra tủ lạnh cô một lần nữa, xác nhận rau củ thịt cá đủ dùng cho mười ngày mới nói: “Tủ lạnh hết đồ thì nhớ gọi điện cho em, em sẽ bảo bạn mua tới, chị yên tâm đi, bạn đó là bạn tốt của em, sẽ không tiết lộ địa chỉ nhà chị ra đâu.”

Thư Dao không nhịn được xoa đầu cô ấy, ôn nhu nói: “Được rồi, đừng như bà cụ non lãi nhãi nữa, chị đã 25 tuổi rồi, không phải đứa trẻ 5 tuổi đâu.”

Hiểu Hiểu trợn to mắt nói: “Chị, chị thật sự không về nhà ăn tết với em sao? Phong cảnh ở quê em vô cùng đẹp, bố mẹ em cũng rất nhiệt tình, em có nhắc chị với bọn họ, bọn họ vô cùng thích chị đó…”

Thư Dao mỉm cười nghe cô ấy nói xong, lắc đầu nói: “Không được đâu.”

Cô giơ tay lên sờ bụng mình một cái, nói lý do: “Hiện tại thân thể chị không tiện, chị không muốn đến nơi khác lắm.”

Hiểu Hiểu cúi đầu nhìn cô, cô đang mặc quần áo ở nhà rộng thùng thình, đã có thể thấy được cái bụng hơi nhô lên.

Hiểu Hiểu chỉ đành buông tha, nói: “Được rồi. Chị đã nhớ số điện thoại của bác sĩ chưa?”

Thư Dao không biết làm sao: “Đã sớm nhớ kỹ rồi.” Trước kia vì vấn đề thân thể mà cô đã gọi đi mấy lần.

Hiểu Hiểu đảo đảo mắt suy nghĩ, “À đúng rồi, số điện thoại cấp cứu của bệnh viện chị có biết không?”

Thư Dao thở dài nói: “Biết.”

Hiểu Hiểu: “Em đã lót đệm trong phòng tắm rồi, lúc ăn tết chị hạn chế tắm đi, có bất kỳ chuyện gì phải gọi cho em đó. Dù sao em ở nhà cũng không có chuyện gì làm, còn ngày ngày bị giục cưới nữa, nhàm chán chết đi được.”

Tuy là nói như vậy, nhưng trong thành phố này hằng năm đều có vô số người trẻ tuổi từ nơi khác tới đây để theo đuổi giấc mộng, Hiểu Hiểu cũng là một trong số đó, bận rộn cả năm mới về nhà được một lần, làm sao không có chuyện gì để nói được chớ?

Thư Dao không vạch trần cô ấy, ôn nhu nói: “Ừ.”

Hiểu Hiểu vẫn không chịu đi như cũ, Thư Dao sắp xếp tài xế đến đưa cô ấy đi, Hiểu Hiểu ngồi trong xe quay ra vẫy tay với cô, trên khuôn mặt trẻ tuổi mang theo sự mong đợi sắp được về nhà, nói: “Năm mới vui vẻ nha chị Thư Dao! Em chúc chị trước thời hạn đó!”

Thư Dao ngẩn người một chút rồi cười nói: “Năm mới vui vẻ.”



Sau khi Hiểu Hiểu rời đi, Trần Băng cũng đã đặt xong vé về nhà. Trước khi đi anh ta gọi đến cho Thư Dao, lặp lại câu nói như 7 năm trước, nói: “Đến nhà anh ăn tết đi.”

Lúc Trần Băng biết Thư Dao không về nhà ăn tết là vào năm thứ hai. Lúc cô xuất đạo năm thứ nhất, Trần Băng và Thư Dao không được xem là quá quen thuộc, mặc dù Trần Băng không phải là người đại diện nhưng trong cái giới này cũng có thể kiếm đủ cơm, về việc công ty ném cho anh một người ngoại trừ ngoại hình tốt ra thì không phải là nữ nghệ sĩ có xuất thân từ trường lớp, anh lại không quá để ý đến.

Năm thứ nhất, Trần Băng cùng với nhân viên của công ty nghỉ lễ về quê ăn tết. Đến năm thứ hai, anh và Thư Dao đã trở nên quen thuộc, hai người trở thành đồng nhiệp hợp tác với nhau, cùng nhau đến đoàn quay phim, cùng nhau tham gia các bữa tiệc thương mại, uống rượu với nhà sản xuất, trước kỳ nghỉ tết, Trần Băng đã thu xếp xong hành lý, đột nhiên nhớ ra mình đã bỏ quên một phần văn kiện ở nhà Thư Dao nên gọi cho cô nhưng không ai nghe máy, anh lại có chìa khóa dự bị nhà đối phương nên gửi cho cô một tin nhắn ngắn rồi chạy xe đến nhà cô. Điều ngoài dự liệu là nhà Thư Dao đèn đuốc sáng trưng, từ bên dưới nhìn lên lầu có thể thấy trên ban công nhà cô có treo hai cái đèn lồng đỏ.

Lúc đó Trần Băng rất ngạc nhiên, trong lòng lo có cướp vào nhà Thư Dao nên vội vàng vào thang máy đi lên nhà cô, lúc đi đến cửa lại nghe được tiếng tivi phát ra từ trong nhà.

Trần Băng duỗi tay ra ấn chuông cửa, mấy giây sau Thư Dao mang dép lê ra mở cửa. Hai người đứng đối mặt, Trần Băng không hề che giấu biểu cảm kinh ngạc của mình.

Sau đó Trần Băng mới biết Thư Dao không về quê ăn tết. Điều kiện gia đình nhà Thư Dao anh ta có biết, nhưng hoàn cảnh nhà cô lại không hiểu sâu, sau khi ký hợp đồng, Thư Dao có nói sơ quà tình huống nhà cô với anh ta, điều kiện gia đình không tốt, ngoại trừ bố mẹ thì còn hai người em trai, còn những chuyện khác lại không nói tiếp.

Trần Băng cũng không truy hỏi, anh chỉ cần biết trong gia đình cô không có lịch sử đen tối gì là được, cho nên sau khi Thư Dao thành danh, công ty cũng chưa từng tạo dựng cô thành một con người bạch phú mỹ, đối với gia thế luôn cố gắng tránh nhắc tới, chính vì muốn phòng ngừa tương lai bị chó săn moi ra.

Từ đó về sau, vào dịp tết mỗi năm, thậm chí là tất cả ngày lễ lớn nhỏ trong một năm, Thư Dao đều chưa từng về nhà. Mỗi một năm gần tết đến Trần Băng cũng đều mời Thư Dao đến nhà ăn tết, Trần Băng đã kết hôn mấy năm trước, cũng đã có con, vợ anh ta đối xử khá tốt với Thư Dao, cũng luôn mời cô.

Nhưng bất luận là nguyên nhân gì, Thư Dao cũng đề từ chối. Dịp năm mới là dịp mà người Trung Quốc xem trọng nhất, cũng là ngày lễ lớn. Một nhà ba đời, thậm chí cả bốn đời cùng tụ hợp chung vui, cô không muốn quấy rầy họ.

Cho nên mỗi lần năm mới Thư Dao đều một mình trải qua. Ngược lại cô cũng không có nhiều cảm xúc buồn bã, sau mấy năm thành danh, điều kiện kinh tế của cô đã khá hơn, tự mua nhà lớn cho mình, có xe sang trọng, trước tết cô cũng sẽ giống như những gia đình khác tự quét dọn nhà cửa, rồi đi mua đồ về trang trí nhà. Nhưng mà năm nay có ngoại lệ, vì cô mang thai nên mời người giúp việc theo giờ đến dọn dẹp, cũng không trang trí các loại đèn lồng.

Trần Băng khuyên Thư Dao mấy câu trong điện thoại, Thư Dao vẫn từ chối như cũ, cuối cùng Trần Băng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, anh ta và người nhà thật sự chân thành mời cô đến ăn tết chung.

Nhưng Thư Dao cô gái này, nhìn bề ngoài ôn nhu hiền lành nhưng tâm tư cũng rất sâu. Bọn họ đều biết tính tình của đối phương, Trần Băng không khuyên cô nữa, cũng giống như Hiểu Hiểu dặn dò cô nhiều điều rồi mới ra sân bay.

Thư Dao cầm điện thoại đứng trước cửa sổ sát đất nhìn ra ngoài, trong vườn hoa là những loại cây cỏ hoa lá được cô tận tâm chăm sóc, một tay đặt lên bụng, nhẹ giọng nói: “Năm nay có con ăn tết với mẹ rồi…bảo bối.”

Thư Dao hít sâu một hơi, tự lên tinh thần cho mình, rồi đi vào bếp chuẩn bị làm cơm tối, cô đã lập ra kế hoạch làm việc trong dịp năm mới rồi. Ví dụ như phải xem hết kịch bản, còn phải đọc sách, nghiên cứu công thức nấu ăn…Cô cũng rất bận rộn nhiều việc đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.