Thần Hồn Điên Đảo

Chương 78: Chương 78




Edit: Mộc Tử Đằng

Sáng sớm, weibo bí mật của Thư Dao đăng lên một tấm ảnh, trong hình là một khối bánh kem và hai cái nĩa nhỏ, kèm theo một câu: Bánh kem rất ngọt, anh rất ấm áp. Người em thích nhất trên thế giới này sinh nhật vui vẻ nhé.”

Weibo bí mật của Thư Dao bị ngã ngựa cũng gần hai tháng, cô không xóa đi nội dung trong tài khoản này, đồng thời từ khi bị ngã ngựa cũng không đăng bài mới.

Cư dân mạng cứ lâu lâu lại vào xem và thất vọng nhận ra Thư Dao không đăng bài mới lên weibo. Hôm nay là sinh nhật của Khương Tri Ngật, trên weibo cũng không đăng tin chúc mừng anh, thậm chí fan của Khương Tri Ngật còn nghĩ anh vẫn giống trước đây, thường sinh nhật rơi vào những ngày theo đoàn phim quay phim. Không ngờ có thể thấy được động tĩnh của Khương Tri Ngật vào ngày sinh nhật ở weibo bí mật này của Thư Dao, hóa ra nam thần trải qua ngày này với vợ nha.

Trong hình chỉ có một khối bánh kem, ngay cả bóng dáng hai người cũng không có. Nhưng mọi người lại kêu gào bảo tấm ảnh này rất ngọt ngào, kế đó còn phát hiện phần bánh này đã bị động qua, phía trên có hai cái nĩa nhỏ, vậy có phải chứng tỏ Thư Dao và Khương Tri Ngật cùng ăn một khối bánh kem không?

Đêm khuya thanh vắng, cô nam quả nữ..à không là vợ chồng hợp pháp ăn chung một khối bánh, anh một miếng em một miếng. Anh đút em, em đút anh. Ối kem dính trên miệng, anh giúp em liếm sạch, ừm ngọt lắm, thơm quá…Sau đó xảy ra chuyện không thể miêu tả được, ăn đến trên giường.

Cư dân mạng thật sự sáng tác ra một câu chuyện màu vàng từ một tấm ảnh, còn rối rít trêu ghẹo Thư Dao dưới bài viết đó.

Bánh kem rất ngọt, nam thần rất đẹp trai.

Người em thích nhất trên thế giới này, người em thích nhất trên thế giới này.

Nếm một miếng, nếm thêm miếng nữa…Oa, làm người ta say mê.



Thư Dao nhếch môi, không dám tin nhìn những bình luận này, cô mở to mắt bỗng có một cánh tay duỗi ra từ sau lưng cô, lấy điện thoại đi, cơ bắp rắn chắc áp lên cơ thể thơm ngát của cô…

“Trên người em có mùi thơm kem bơ,” Thanh âm Khương Tri Ngật trầm thấp khàn khàn, mang theo ý cười, “Có thể cho anh nếm thử một miếng không?”

Thư Dao vòng tay qua cổ anh, ngọt ngào nói: “Có thể chứ, muốn nếm bao nhiêu cũng được.”

Kế đó giống như câu chuyện màu vàng mà cư dân mạng nghĩ ra, làm chuyện không thể miêu tả được.



Một tháng sau, bộ phim điện ảnh của Khương Tri Ngật đóng máy, tổ làm phim cùng tất cả nhân viên ăn một bữa cơm, thế là việc quay phim kết thúc.

Mấy tháng trôi qua, cậu nhóc đã đi bộ khá vững vàng, cũng nói nhiều hơn. Xe của Khương Tri Ngật vừa dừng lại ở cửa, cậu nhóc luôn nằm trên bệ cửa sổ nhìn ra ngoài lập tức kích động vặn mông, líu ríu gọi: “Bố! Bố!”

Trong lòng Thư Dao cũng kích động, nhưng cô là người lớn, không thể nào nhảy nhót tung tăng như con trai được.. Cô nắm tay con dắt ra cửa, cậu nhóc giang tay, uốn éo cái mông chạy về phía Khương Tri Ngật.

Khương Tri Ngật mới vừa xuống xe đã thấy một đứa bé giang tay chạy về phía mình, nở một nụ cười ngây thơ rực rỡ.

Giống như một thiên sứ nhỏ.

Khương Tri Ngật cúi người, cậu nhóc cười khanh khách nhào vào lòng anh.

Khương Tri Ngật đỡ lấy bả vai nhỏ nhắn của nó, cậu nhóc mặc bộ quần áo màu đỏ, nhìn như ông mặt trời bé con, mái tóc mềm mại đen bóng.

“Hoành Hoành,” tâm tình của Khương Tri Ngật cũng kích động, cười nói: “Có chăm sóc cho mẹ thật tốt không?”

Cậu nhóc gật đầu, nhón chân ôm cổ anh. Khương Tri Ngật ngửi được hương sữa thơm lừng quen thuộc của đứa bé, anh hơi nhắm mắt, khôi phục lại tâm tình đang kích động của mình.

“Bố, ôm ôm ôm.” Cậu nhóc ôm cổ anh, vội nhảy lên.

Khương Tri Ngật cười khẽ, ôm nó lên. Cậu nhóc thuần thục cọ gò má anh, còn chụt chụt hôn hai cái, dáng vẻ tươi cười đó y hệt như Thư Dao.

Khương Tri Ngật cũng hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của nó, nó rất vui, ôm cổ anh rất chặt không chịu buông tay.

Thư Dao đứng cách đó mấy bước, Khương Tri Ngật ôm cậu nhóc đi tới. Cô cong môi, cười vui vẻ nhìn anh.

“Anh đã về rồi.” Người phụ nữ dịu dàng nói.

Cô trông rất bình thường như ý cười vui vẻ hạnh phúc trong mắt không giấu đâu được.

Khương Tri Ngật khẽ ừ một tiếng, bước lên ôm eo cô. Thư Dao nhắm mắt, dựa vào ngực anh, hít một hơi thật sâu, đây là cái ôm mà cô quen thuộc.

Khương Tri Ngật hôn lên mái tóc dài của cô, dịu dàng nói: “Anh rất nhớ em.”

Tháng này công việc của Thư Dao rất nhiều, sau khi qua kỳ sinh nhật của Khương Tri Ngật vào tháng trước thì hai người cũng không gặp nữa.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt dịu dàng của anh, “Em cũng vậy, em cũng rất nhớ anh.”

Hai người nhìn nhau bật cười, chợt có một cái đầu nhỏ ngăn ở giữa. Cậu nhóc trừng mắt nghiêng người nhìn bố rồi quay sang nhìn mẹ.

Thư Dao cười tươi. Người giúp việc đi ra mang hành lý của Khương Tri Ngật vào, anh một tay ôm con, một tay nắm tay cô, diễn xuất hiển nhiên mang đến cho anh rất nhiều điều vui thích, còn gia đình mang đến ấm áp và hạnh phúc, hai điều này không thể nào so sánh được.



Sau khi Khương Tri Ngật về nhà, vài ngày nữa là bước sang năm mới. Thư Dao và Khương Tri Ngật dẫn con về nhà họ Khương ăn tết, tốc độ lớn lên của cậu nhóc rất nhanh, bây giờ đã có thể gọi ông bà nội trôi chảy.

Đến nhà họ Khương, cậu nhóc lúc nào cũng luôn ở cạnh hai ông bà, nó rất thân thiết với họ, ngồi trong lòng Chung Cầm, bà bóc vỏ nho cho nó ăn, cậu nhóc mập mạp há miệng, ngoan ngoan ăn, hai má phồng lên giống như một chú sóc nhỏ đáng yêu, tuy từ lúc ra đời luôn được mọi người yêu thương chiều chuộng nhưng cậu nhóc không hề có tính nghịch ngợm kén chọn của con cháu nhà giàu có, nó vừa thông minh vừa hiểu chuyện, còn luôn khiến người khác yêu thích không thôi.

Khương Quốc Nguyên cũng ở đó bốc quả hạch, bốc xong thì để vào đĩa nhỏ, tivi đang chiếu phim hoạt hình, cậu nhóc giống như một tiểu vương tử trái ‘trái ôm phải ấp’, ăn nho ăn quả hạch, trên miệng là nụ cười ngọt ngào, vui vẻ nói: “Cảm ơn bà nội, cảm ơn ông nội ạ.”

Chung Cầm cực kỳ vui vẻ, ôm nó chặt hơn nữa, dùng sức hôn hai cái lên khuôn mặt nhỏ bé trắng nõn của nó, nói: “Ôi, bảo bối Hoành Hoành của bà sao đáng yêu thế này! Bà nội yêu con quá đi!”

Khuôn mặt cậu nhóc bị hôn đến méo xệch, cũng không kêu la. Chờ Chung Cầm buông nó ra thì giơ tay lên xoa mặt, rất hiểu chuyện nói: “Con cũng thích bà nội ạ.”

Chung Cầm cười đầy kiêu ngạo, không nhịn được ôm nó hôn mấy phát liền. Cậu nhóc như một ông cụ non, mày chỉ hơi nhíu lại, sau đó ngồi sát vào bà nội, gian xảo hôn lại.

Tính cách của Khương Quốc Nguyên là kiểu hướng nội, lúc này cực kỳ hâm mộ tính tình hoạt bát của vợ. Ông nhìn Chung Cầm đang chơi đùa với cháu trái, yên lặng ngồi bốc quả hạch, sau đó lén lút nhìn cậu nhóc với ánh mắt mong đợi.

Cậu nhóc náo loạn với bà nội xong thì chuyển sang ăn quả hạch. Khương Quốc Nguyên đặt cái đĩa nhỏ trước mặt nó, ho khẽ một tiếng.

Cậu nhóc nhìn cái đĩa đầy ấp quả hạch thì vỗ tay bốp bốp, vui vẻ nói: “Ông nội giỏi quá!”

Khương Quốc Nguyên vô cùng hài lòng, trong tim như nổ ngàn đóa pháo hoa, thế mà trên mặt vẫn duy trì vẻ bình tĩnh, trong mắt đầy ý cười.

Chung Cầm trêu chọc: “Ngây thơ.”

Khương Quốc Nguyên cong môi, giả vờ như không nghe thấy, xoa xoa mái tóc mềm mại của đứa bé, dịu giọng nói: “Hoành Hoành có muốn ông nội bế không nào?”

Cậu nhóc nhìn Chung Cầm, sau đó ngoan ngoãn đưa tay ra. Khương Quốc Nguyên mừng rõ, vội bế nó, còn dè dặt hôn lên mặt nó một cái, cậu nhóc cũng như ở nhà, chu miệng nhỏ ra lễ phép hôn lại Khương Quốc Nguyên. Ông vui vẻ đến nỗi suýt nữa đã không duy trì được vẻ uy nghiêm như thường ngày, ông nói mấy câu trêu chọc cậu nhóc, cậu nhóc cũng rất phối hợp, mở to đôi mắt ngây thơ vô tội, được hỏi thì đáp lời.

Mặt mày Khương Quốc Nguyên vui vẻ vô cùng, cậu nhóc nói líu lo, một già một trẻ chơi đùa vui vẻ. Chung Cầm ở bên cạnh dùng điện thoại lưu lại những khoảnh khắc tốt đẹp thế này, chờ Thư Dao và Khương Tri Ngật đến thì cho họ xem. Ở nhà họ Khương, mặc dù Khương Quốc Nguyên không phải là ông bố nghiêm túc nhưng trước mặt Khương Tri Ngật sẽ không lộ tính cách thân thiết với con trai như Chung Cầm. Nên khi Khương Tri Ngật thấy bố cười vui vẻ với con trai mình thì không khỏi thấy kinh ngạc.



Buổi tối cả nhà cùng ăn cơm tất niên. Chung Cầm cho cậu nhóc một bao lì xì, Thư Dao trước đó đã dạy nó những lời chúc tết ở nhà.

Truyền thống nhà họ Khương là luôn tặng lì xì vào năm mới.

Chung Cầm đặt bao lì xì vào trong tay cậu nhóc, nó dùng hai tay nhận lấy, ngước đầu ngọt ngào nói: “Cảm ơn bà nội.”

Chung Cầm hết sức vui mừng, Thư Dao nhỏ giọng nhắc nhở sau lưng con. Cậu nhóc khoanh hai tay lại, lắc lư vài cái rồi nói: “Chúc mừng năm mới, năm mới phát tài.”

Chung Cầm và Khương Quốc Nguyên đều sững sốt, cậu nhóc tiếp tục gật gù đắc ý: “Chúc mừng năm mới, năm mới phát tài, năm mới phát tài.”

Chung Cầm và Khương Quốc Nguyên đưa mắt nhìn nhau, rồi đứng lên cười lớn. Tính cách của cậu nhóc này rất hoạt bát, nó cười nhìn mọi người, bả vai nhỏ bé còn run rẩy.

Chung Cầm ôm nó vào lòng, kích động nói: “Hoành Hoành thông minh vậy sao? Còn biết nói năm mới phát tài nữa đấy.”

Cậu nhóc ngước đầu nói tiếp: “Năm mới phát tài, năm mới phát tài!”

“Ha ha ha ha ha..” Chung Cầm cười không khép được miệng, cực kỳ thích đứa cháu nội bảo bối này.

“Được, được, năm mới phát tài, chúng ta cùng nhận lời chúc này của bảo bối thôi, mỗi người trong nhà năm sau đều phát tài, có được không nào?” Chung Cầm hỏi.

Cậu nhóc nghiêng đầu, suy nghĩ chốc lát rồi trịnh trọng gật đầu: “Vâng ạ!”

“Ha ha ha ha…” Mọi người cùng bật cười. Bên ngoài cửa sổ là những đóa pháo hoa bừng sáng, trên tivi đang phát bài hát mừng xuân quen thuộc…

Thư Dao nhìn chồng của cô, còn cả con trai và bố mẹ chồng, cô chợt bừng tỉnh, đây là lần thứ ba cô đón tết ở nhà họ Khương rồi. Thời gian thật kỳ diệu, mỗi dịp năm mới đến, cô sẽ thấy mình có sự thay đổi lớn.

Năm thứ nhất là lúc cô vừa mang thai, năm thứ hai thì con trai ra đời, đến năm thứ ba con trai đã chạy nhảy được rồi, còn cười hì hì nói năm mới phát tài…Thế sang năm thì sao? Không biết vào năm tới còn điều gì ngạc nhiên mừng rỡ đang chờ cô đây.

Thư Dao cười nâng ly lên chạm ly với mọi người, chào mừng một năm mới đến.

Cô rất mong chờ tương lai sau này.



Năm kế, bộ phim truyền hình Nhịp Đập Cuối Cùng mà Thư Dao quay vào năm rồi được phát sóng, bộ phim vẫn do nhà đài hàng đầu chiếu. Lúc quay bộ phim này, áp lực của cô lớn vô cùng, nhưng khi chính thức công chiếu, cô cũng không còn khẩn trương như thế.

Không có gì hồi hộp, ngày chiếu đầu tiên đã đạt được rating cao nhất. Ngay sau đó, rating cứ tăng cao, còn chưa chiếu đến tập 10 mà rating đã phá vỡ con số 2. Bất luận là trên mạng hay ngoài đời đều luôn được thảo luận. Thư Dao xem như là thế hệ trẻ, không phải nữ diễn viên xuất thân chính quy, lần đầu thử nghiệm đề tài bác sĩ, theo như kịch bản, từ cao trào cho đến những phân cảnh căng thẳng, Thư Dao là người dẫn đầu kế đó các diễn viên trong đoàn phim đều được khen ngợi. Nhất là Thư Dao, trong phim cô vào vai nữ bác sĩ dũng cảm quyết đoán, có tấm lòng lương thiện, rộng rãi nhân ái, có những phẩm chất ưu tú nhất của một người bác sĩ, lúc chăm sóc bệnh nhân bị thương vĩnh viễn không cúi đầu trước cái xấu, dũng cảm đấu tranh.

Là một nhân vật phức tạp đầy ý nghĩa, Thư Dao đã diễn tả được tất cả những tâm tư tình cảm phức tạp của bác sĩ ra ngoài, buồn vui đủ loại, lần lượt được diễn tả ra. Mỗi một câu thoại, một biểu cảm phức tạp được cô thể hiện rất tốt. Hoàn toàn khác biệt với diễn xuất lúc cô đóng phim thần tượng, khiến khán giả kinh ngạc vô cùng.

Phim chiếu được một nửa đã thu được rating cao nhất từ khi công chiếu đến giờ. Mọi người đều thảo luận về bộ phim này, độ hot tăng cao.

Trong ngày chiếu tập cuối, bộ phim chiếm năm vị trí đầu trên hot search, đêm đó raitng thu được con số 5 phá kỷ lục. Đến khi chiếu xong, rating trung bình cả bộ phim đạt con số 4.2, xứng đáng trở thành nữ vương rating. Trong bộ phim tập trung vào công việc bác sĩ, diễn xuất dũng cảm kiên quyết khiến khán giả sáng mắt, dần dần không còn gắn danh tự người đẹp, thần tượng lên người cô nữa, hoàn toàn nhìn cô như một diễn viên thực sự.

Lần đầu Thư Dao tiến hành chuyển đổi hình tượng thu được thắng lợi bất ngờ.

Thư Dao cũng an tâm hơn, bắt đầu chú ý hơn trong việc chọn lựa kịch bản, những thương hiệu mời cô làm người phát ngôn cũng được điều tra cẩn thận. Tương lai Thư Dao không đi theo con đường lưu lượng, những tài nguyên về thời trang hay người phát ngôn cũng phải phù hợp với gái trị con người cô lúc bấy giờ.

….

Nửa tháng sau, lễ trao giải Kim Anh giành cho phim truyền hình long trọng diễn ra, bộ phim Nhịp Đập Cuối Cùng đột phát con số rating 5 nên nhận được nhiều đề cử, từ đạo diễn, biên kịch đến giải thưởng cao nhất dành cho diễn viên chính, diễn viên phụ, được đề cử nhiều hạng mục quan trọng và trở thành đoàn phim được chú ý nhất trong lễ trao giải Kim Anh.

Thư Dao vào vai nam chính đồng thời được đề cử giải nam/nữ diễn viên chính xuất sắc nhất. Fan hai nhà vô cùng hưng phấn, nhất là Thư Dao được mọi người phân tích nhiều nhất, mặc dù cô nổi tiếng, vai chính cũng thu được rating cao nhưng ấn tượng sâu sắc của mọi người về cô chỉ dừng lại ở khuôn mặt xinh đẹp, là một minh tinh trẻ tuổi, diễn xuất khá tốt.

Trước đây may mắn diễn xuất của Thư Dao không bị cười chê là bởi vì phần lớn nhân vật cô chọn lựa đều phù hợp với hình tượng của cô, hoặc giả như diễn xuất cô được bộc phát nên thuận buồm xuôi gió.

Còn bây giờ đã khác, Nhịp Đập Cuối Cùng xét về đề tài hay kịch bản đều là thứ ưu tú nhất trong những năm trở lại đây, diễn xuất của diễn viên cũng không gây trở ngại cho người sau, rating thu được rất lớn. Trong phim này chuyện tình cảm không phải là nội dung chính, trước đây trong những bộ phim thần tượng mà Thư Dao đóng nói về chuyện tình cảm là chủ yếu, hoàn toàn không giúp ích được cho bộ phim này, đối với cô mà nói, quay bộ phim này là một trải nghiệm hoàn toàn mới.

Giải Kim Anh được xem như một trong bốn giải về phim truyền hình đứng đầu cả nước, uy tín và chuyện nghiệp. Được đề cử đã có được sự khẳng định, nếu như được nhận giải vậy thì chứng minh diễn xuất của Thư Dao trong bộ phim này được đánh giá rất cao! Có ý nghĩa cực kỳ quan trọng!

Fan hâm mộ và khán giả rất kích động, hy vọng cô có thể nhận giải!



Giữa tuần, bữa dạ tiệc khai mạc lễ trao giải được cử hành, Thư Dao và Khương Tri Ngật ở nhà xem trực tiếp, cười nói vui vẻ không thấy áp lực.

Hai ngày sau, buổi lễ trao giải chính thức mở màn. Ở đó ánh đèn sáng chói, Thư Dao mặc một bộ váy đuôi cá màu tím đi tham dự, cao quý và ưu nhã. Cô mời vừa bước từ trên xe ra, tất cả máy chụp ảnh và máy quay ở đó cùng tập trung trên người cô, phóng viên và fan không ngừng gọi tên cô, tiếng thét chói tai đẩy không khí ở đây lên cao. Thư Dao nắm nhẹ váy, ưu nhã khom người, rồi vẫy tay về phía ống kính và fan, cười tươi tắn.

Tiếng thét chói tai càng lớn hơn, dường như muốn át đi tiếng giới thiệu tên khách quý của MC ở đó. Thư Dao cầm bút ký tên mình lên bảng, bất kỳ một động tác nào của cô cũng kéo theo tiếng thét ở đó. Có thể thấy nhân khí của cô bấy giờ cao thế nào.



Vào sảnh, Thư Dao và nhân viên trong đoàn phim ngồi cùng một hàng. Đã hơn nửa năm không gặp, quan hệ giữa mọi người vẫn thân thiết như cũ, quen thuộc trò chuyện với nhau.

Buổi lễ chính thức bắt đầu, các vị lãnh đạo cùng đại biểu lên sân khấu phát biểu. Thư Dao ưu nhã ngồi ở đó, duy trì nụ cười trên mặt, lúc máy quay quay về phía cô, cô liền nhẹ nhàng gật đầu chào người xem trước ống kính. Đằng sau khán đài phát ra tiếng thét tiếng reo, Thư Dao hơi ngẩn người, tựa như không biết làm sao, chỉ đành linh hoạt nắm tay, thở dài một hơi, biểu cảm vô cùng đáng yêu.

Khương Tri Ngật và con trai xem trực tiếp ở nhà, cậu nhóc thấy Thư Dao xinh đẹp xuất hiện thì lập tức vui vẻ gọi: “Mẹ! Mẹ!”

Nó chỉ tay vào tivi, không ngừng gọi Khương Tri Ngật. Khương Tri Ngật sờ đầu nó, cười nói: “Ừ, là mẹ đó.”

Cậu nhóc nghi hoặc nhìn tivi, tựa như không hiểu tại sao mẹ xuất hiện ở trong đó. Khương Tri Ngật ôm nó ngồi lên đùi, ánh mắt cậu nhóc nhìn chăm chú vào màn hình.

Khương Tri Ngật khẽ cười, hỏi: “Mẹ có xinh đẹp (piào·liang) không?”

Cậu nhóc không hiểu đẹp là cái gì, nhưng vẫn cong lưỡi nói: “Nhinh nhẹp (piǎo niáng)!”

Vừa vặn ống kính quay đến Thư Dao, nụ cười của Thư Dao hoàn toàn không có sơ hở, đẹp động lòng người. Ngay cả Khương Tri Ngật ngồi trước màn ảnh cũng bất chợt thấy tim mình đập nhanh hơn.

Cô quá xinh đẹp, váy đuôi cá màu tím lộ vai khiến cô trông như một mỹ nhân ngư dưới đại dương bao la, rất cuốn hút mê người.

Cậu nhóc lại hưng phấn kêu lên: “Mẹ!”

Khương Tri Ngật bất đắc dĩ lắc đầu, khẽ ho một tiếng. Vừa rồi anh đã ghen, vừa nghĩ cô xinh đẹp thế này bị nhiều người trông thấy, thật sự chỉ muốn mang cô về nhà, chỉ cho phép một mình anh nhìn mà thôi.

Cậu nhóc khó hiểu nhìn bố đang lắc đầu, nó bật cười, cũng ngây ngô học lắc đầu theo anh.

….

Theo như lịch trình của buổi lễ, tên người nhận các giải thưởng được công bố từng lần. Bầu không khí ở đó vừa khẩn trương vừa sôi động, tiếng trống đập dồn dập vang lên bên tai mỗi người, tim không tự chủ được đập nhanh hơn, tầm mắt nhìn chằm chằm vào khách mời đang trao giải bên trên.

Giải nam/nữ diễn viên chính xuất sắc nhất là giải thướng lớn nhất nên diễn ra vào cuối của buổi lễ.

Trước khi đến hạng mục này, Nhịp Đập Cuối Cùng đã mang về giải đạo diễn xuất sắc nhất, biên kịch xuất sắc nhất, kịch bản phim còn rước về ba giải thưởng lớn khác.

Giải nam chính xuất sắc nhất được công bố trước, nam chính trong đoàn phim đang chờ đợi. Thư Dao cầu chúc bạn diễn được nhận giải từ tận đáy lòng, hay tay nắm chặt, khẩn trương nhìn vào màn ảnh lớn.

Máy quay lần lượt lướt qua những nam diễn viên được đề cử, dàn nhân viên chế tác của bộ phim Nhịp Đập Cuối Cùng cũng ngồi chung một hàng, lúc ống kính quét qua nam chính cũng dừng lại mấy giây trên người Thư Dao.

Thư Dao làm động tác cố gắng, lộ ra nụ cười ngọt ngào.

Máy quay trong buổi lễ trao giải tối nay phá lệ sủng ái cô, cứ thỉnh thoảng sẽ lướt qua cô.

Người trao giải là hai vị tiền bối trong giới, bọn họ nói vài lời chọc cười trên sân khấu để tạo bầu không khí sống động. Kế đó âm nhạc tạm dừng, tiền bối mở phong thư ra, cả hội trường đều yên tĩnh, họ cao giọng đọc tên người được nhận giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất tối nay—người đó là một nam diễn viên trong bộ phim khác.

Tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy, mọi người rối rít chúc mừng. Ống kính quét qua những nam chính không được nhận giải, vẫn dừng lại lâu nhất ở đoàn phim Nhịp Đập Cuối Cùng.

Thư Dao nhẹ giọng nói chuyện với nam chính không được nhận giải bên cạnh, trên mặt hai người lộ ra ý cười, cũng không có nhiều biểu cảm mất mác như mọi người đang kỳ vọng.



Giải thưởng nữ diễn viên chính xuất sắc nhất nhận nhiều sự chú ý bắt đầu được công bố, trong những người được đề cử Thư Dao là người nhỏ tuổi nhất. Cô nhẹ nhàng tựa lưng vào ghế, hai tay tự nhiên đặt trên gối, nụ cười vẫn như cũ.

Bởi vì đây là giải thưởng lớn cuối cùng nên khách mời trao giải tạo bầu không khí trên sân khấu mất mấy phút. Thư Dao cong môi, không nhìn ra vẻ khẩn trương trong mắt.



Ở nhà, cậu nhóc đang ngồi trên người Khương Tri Ngật. Vài phút trước khi công bố, khách mời nói vài câu hài hước, Khương Tri Ngật nắm tay con trai, thời gian trao giải ngày càng đến gần, sức lực trên tay anh cũng càng lớn hơn.

Cuối cùng cậu nhóc oa oa kêu lên, mếu máo đáng thương nhìn anh. Lúc này Khương Tri Ngật mới nhận ra vừa rồi mình dùng quá nhiều lực, đã làm con đau.

Anh vội nói xin lỗi cậu nhóc, cúi đầu thổi thổi lên cánh tay nhỏ bé kia. Cậu nhóc cũng mau quên, không bao lâu sau đã nhìn anh cười toét miệng.

Khương Tri Ngật nhẹ nhàng xoa xoa bàn tay cho cậu nhóc, sau đó ngước đầu nhìn tivi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.