Thần Hy Khúc

Chương 112: Chương 112




Tác giả: SUNQINGtheWriter.

Lưu ý: KHÔNG CHUYỂN VER.

Chương 112

Một khắc ấy trôi qua, lòng Lý Dư Trạch tựa hồ nổi sóng. Bởi vì trước mặt ông ngay lúc này không phải là thiếu niên lạ mặt to gan đặt chân vào Tây Kim Môn, mà là Đồng Xuyến Yên - người vợ trước kia mà ông từng hết mực yêu thương.

Nắm tay Lý Dư Trạch thoáng chốc siết chặt lại, ông nhắm mắt rồi nhanh chóng mở ra. Khuôn mặt thiếu niên vẫn không thay đổi, nhưng đôi mắt u buồn ảm đạm của Đồng Xuyến Yên đã sớm tan biến.

“Ngươi...” Chỉ vì một chút hình ảnh mờ ảo kia mà Lý Dư Trạch nhất thời quên mất cần phải nói gì.

Vưu Chiếu Hy ương ngạnh nhìn thẳng vào đôi mắt vừa tức giận vừa khó hiểu của Lý Dư Trạch, khóe môi cong nhẹ lên, cười một cách uất hận.

Vẻ mặt ông ấy như vậy là sao chứ? Liệu có phải khi nhìn thấy mình liền nhớ đến mẹ hay không? Là vì tôi quá giống mẹ Xuyến Yên đúng hay không?

Liệu khi ông nhớ lại sẽ tức giận với tôi như từng làm với mẹ tôi hay không đây?

Tâm trí Vưu Chiếu Hy hiện tại trôi nổi rất nhiều suy nghĩ giận dữ đầy tổn thương, xen lẫn còn có sự oán trách không ngừng. Lý Dư Trạch sau một hồi định tâm lại, ông quay ngoắt thái độ của mình, ánh mắt cùng giọng nói lạnh lùng dữ tợn.

“Ngươi có biết đây là đâu hay không mà tùy tiện đặt chân vào như vậy, hm? Mau nói xem, ngươi là ai?”

“Sao cậu lại ở đây?”

Cùng lúc đó, từ sau lưng Lý Dư Trạch truyền tới một giọng nói khác cũng lãnh đạm không kém. Bóng dáng chậm rãi xuất hiện bên cạnh ông ta, khuôn mặt so với người đàn ông lớn tuổi kia không khác nhau là bao. Quả nhiên gene di truyền này thật sự mạnh, đến cả tính cách và suy nghĩ cũng không hề đối nghịch là mấy.

Vưu Chiếu Hy trong lòng khẽ cười một tiếng khinh thường, không nhìn qua phía của Lý Thiệu Quân, cũng như không trả lời câu hỏi dư thừa của y.

Ngược lại, Lý Dư Trạch quay đầu nhìn con trai lớn của mình, chân mày nhíu lại, “Con biết nó?”

Lý Thiệu Quân âm trầm nhìn cha, bình tĩnh gật đầu, “Trước kia là học sinh lớp dưới chung trường với con. Chỉ là con không rõ vì sao cậu ta có thể vào đây được.”

“Nếu như nhỏ hơn con hai lớp, vậy thì chỉ có thể là...” Lý Dư Trạch tựa hồ nghĩ ra được một người có quyền dẫn một người lạ vào đây, ánh mắt tối sầm lại, hoàn toàn không hài lòng với hành động to gan này.

Ông bước lên một bước, vừa vặn cách Vưu Chiếu Hy chỉ một khoảng rất ngắn. Đầu cúi thấp, Lý Dư Trạch muốn nhìn cho rõ từng nét trên gương mặt kia, so với Đồng Xuyến Yên khác nhau và giống nhau như thế nào mà đã khiến ông phải sinh ra ảo ảnh như vậy.

Đôi mắt trong nước mặt hồ, lại còn là màu xanh biếc như bầu trời. Người sở hữu đôi mắt như thế này ở trong tộc không quá nhiều, ngoại trừ Đồng Xuyến Yên thì từ trước đến nay ông chưa từng gặp ai có đôi mắt như vậy.

Có lẽ vì vậy mà...

Lý Dư Trạch gạt đi suy nghĩ gợn sóng trong lòng mình, thấp giọng hỏi, “Ngươi tên gì?”

Vưu Chiếu Hy ngẩng đầu nhìn người kia, ở cự li gần như thế này, cậu càng dễ dàng ghi khắc rõ ràng khuôn mặt khốn khiếp của người đàn ông này. Nhiều năm trôi qua như vậy, trong lòng ông ta vẫn ghi hận với mẹ không nguôi, dù cho những tin đồn kia đều là thất thiệt.

Vưu Chiếu Hy không thể hiểu vì sao Lý Dư Trạch từng yêu mẹ nhiều như thế nhưng vẫn có thể nghi ngờ tình cảm của bà cơ chứ? Là vì phản tác dụng của việc yêu quá nhiều ư?

Lý Dư Trạch dường như cảm nhận được cái nhìn không mấy thiện cảm của cậu dành cho mình, bàn tay to lớn nhất thời duỗi ra, muốn bóp chặt khuôn cằm của cậu. Động tác dứt khoát lại có phần thô bạo cho Vưu Chiếu Hy không kịp phản kháng, chân mày cũng nhíu lại vì đau.

“Ông...”

Lý Dư Trạch khẽ rướn mày, lời lẽ thoát ra qua kẽ răng, “Tên gì?”

Vưu Chiếu Hy bị buộc phải ngước mặt lên, âm thanh trong cổ họng muốn nói ra cũng hơi khó khăn. Khi cậu định nói ra tên của mình thì phía bên cạnh có một giọng nói khác truyền tới, nghe chừng kinh ngạc và vội vã.

“Phi Phiến!”

Các ngón tay của Lý Dư Trạch nhất thời thả lõng, đầu cũng quay sang nhìn về phía âm thanh vừa truyền tới. Tầm mắt thu vào hình dáng của một thiếu niên đang vội vã chạy đến, khóe môi của ông lạnh nhạt nhếch lên. Bàn tay rút về cũng thô bạo khiến cho dưới cằm của Vưu Chiếu Hy xuất hiện một vết xước nhàn nhạt.

Nghe thấy cái tên bất đắc dĩ của mình, Vưu Chiếu Hy không khỏi nhíu mày một cái.

Lý Thiệu Lâm từ xa chạy đến, khéo léo đứng chắn trước mặt Vưu Chiếu Hy, cả người hơi cúi xuống, nói với Lý Dư Trạch:

“Ba, đây là bạn của con, Ly Phi Phiến.”

Lý Dư Trạch đứng thẳng người, hơi nheo mắt lại đánh giá câu nói của con trai mình, “Ba đã cho phép người ngoài đặt chân vào đây từ khi nào vậy nhỉ?”

Thật ra việc Lý Dư Trạch sáng hôm nay còn ở Tây Kim Môn là điều nằm ngoài dự kiến của Lý Thiệu Lâm. Ngày trước cậu nghe có tin nói hôm nay ông ấy sẽ rời khỏi nhà, đi công tác ở đâu đó. Nhưng không ngờ lúc nãy gặp An Thạc Ngạn, anh đã nói là Lý Dư Trạch hủy chuyến bay của mình, hiện tại đang cùng Lý Thiệu Quân trong phòng họp nói chuyện.

Vì vậy mà Lý Thiệu Lâm bỏ ngang công việc đang dở dang kia, tức tốc trở về Tây Kim Môn. Đúng là người tính không bằng trời tính. Vưu Chiếu Hy chỉ đi loanh quanh, vậy mà dừng chân chuẩn xác trước phòng họp của Lý Dư Trạch.

Lý Thiệu Lâm khuôn mặt vẫn cúi thấp, hai bàn tay đặt hai bên nắm chặt lại, “Con xin lỗi. Chỉ là hôm nay con có một số bài tập cần giải quyết, hẹn bạn ấy qua đây cùng làm cho xong.”

“Vậy thì cũng không nên tò mò đi lung tung như vậy. Con có nghĩ đến hậu quả của việc tò mò hay không?”

Lý Thiệu Lâm hít vào một hơi, gật đầu, “Con biết. Lần này sẽ là lần cuối. Mong ba tha lỗi!”

Lần này quả thật là lần cuối, cũng vì Vưu Chiếu Hy tự nói với lòng, sẽ không bao giờ đặt chân vào nơi này thêm một lần nào nữa. Ngoại trừ đó là ngày mà tất cả mọi thứ đều rơi vào tay cậu, một mình cậu một giang sơn.

Lý Dư Trạch không nói thêm lời nào nữa. Trước khi rời khỏi đó, ông lạnh nhạt liếc nhìn Vưu Chiếu Hy một cái rồi mới cất bước đi.

Trước phòng họp chỉ còn ba người. Lý Thiệu Quân đợi cho bóng dáng của cha mình đi khỏi rồi mới nhướn chân mày hỏi chuyện.

“Hôm nay em còn học thói nói dối cha sao?”

Lý Thiệu Lâm ngẩng đầu nhìn anh trai, “Chỉ lần này thôi, anh đừng nói lại với cha.”

“Anh sẽ không bao giờ làm khó em.” Lý Thiệu Quân đứng thẳng lưng, ánh mắt nghiêm túc nhìn em trai đang có bộ dạng lo lắng kỳ lạ kia, không khỏi nhíu chân mày, “Nhưng vì sao cậu ta lại có mặt ở đây?”

“Chúng em làm bài tập.” Lý Thiệu Lâm bình tĩnh nói.

Với cái lý do nghe chừng hợp tình này, tất nhiên Lý Thiệu Quân kia sẽ không thể tin được rồi. Trước kia hai người họ khắc nhau từ ánh nhìn lời nói, bây giờ cùng lúc xuất hiện tại đây để cùng nhau làm bài tập. Nghe kiểu gì cũng không thể xuôi tai được.

Lý Thiệu Quân âm trầm quan sát nét mặt của Vưu Chiếu Hy, nhận ra cậu không hề nhìn qua mình một cái, cũng như thái độ dửng dưng hỗn xược kia càng khiến cho y tức giận trong lòng.

“Làm bạn với con người này sẽ chẳng đón được chuyện gì tốt đẹp đâu, Thiệu Lâm. Đừng quên những lần cậu ta đối nghịch với hai anh em chúng ta.”

Lý Thiệu Lâm hơi nhíu mày, định từ tốn phản kháng nhưng Vưu Chiếu Hy lại nhanh hơn một bước.

Cậu cười lạnh đầy khinh miệt, “Thật ra thì, nếu như anh muốn làm bạn với tôi, có khi tôi sẽ không cách nào chấp nhận được nữa là. Có thể làm bạn cùng tôi sẽ không được chuyện gì tốt đẹp, nhưng ít nhất tôi không phải là kẻ phản bội hay là ngu ngốc chỉ nghe mọi chuyện từ một phía rồi đưa ra phán đoán của mình.”

“Cậu nói cái gì?” Lý Thiệu Quân lạnh mặt nhìn Vưu Chiếu Hy, cả cánh tay cũng đã duỗi ra giữa không trung, muốn thẳng thừng dạy dỗ lại cậu.

Trước khi để Lý Thiệu Quân mạnh tay với Vưu Chiếu Hy, Lý Thiệu Lâm đã nhanh chân bước lên trước, cất giọng khẩn thiết nhưng vẫn vô cùng bình tĩnh.

“Anh Cả, đừng! Chiếu Hy hiện tại đã là bạn của em, cậu ấy sẽ không gây khó dễ cho em đâu. Trước kia đều là hiểu lầm cả thôi.”

Lý Thiệu Quân hạ tầm mắt nhìn em trai, cánh tay cũng nhất thời buông xuống, “Được. Đây là vì anh nể tình em, tha cho cậu ta một lần.”

Vưu Chiếu Hy nghe thế, không khỏi cười nhẹ một cái, “Thiệu Lâm, chúng ta về phòng làm bài tập đi. Buổi chiều tớ còn có việc, phải về sớm.”

Lý Thiệu Lâm lãnh đạm quay đầu nhìn cậu, “Ừ, tôi biết rồi.” Quay sang nhìn Lý Thiệu Quân, “Bọn em trở về phòng đây.”

Dứt lời, bóng dáng của hai người cũng nhanh chóng khuất sau ngả rẽ.

Lý Thiệu Quân đứng tại chỗ nhìn theo hai bóng lưng vừa đi khỏi, chân mày vẫn chưa dãn ra.

Thái độ ân cần quan tâm của Thiệu Lâm dành cho cậu ta là như thế nào? Hai đứa nó...thân nhau từ bao giờ vậy chứ?

Trong lúc mải suy nghĩ, Lý Thiệu Quân không biết An Thạc Ngạn đã đến bên cạnh từ lúc nào. Trông thấy vẻ mặt đăm chiêu của người kia, anh cũng không định quấy rầy, vì vậy mà đứng đợi thêm một lúc.

Mải đến khi suy nghĩ tạm thời dừng lại, Lý Thiệu Quân mới phát hiện có người đứng cạnh mình. Y quay qua nhìn một cái, nhận ra là An Thạc Ngạn, ánh mắt nhất thời thay đổi.

“Cậu đứng đây từ bao giờ?”

An Thạc Ngạn điềm đạm mỉm cười, “Lâu rồi, đủ để nhìn thấy cậu đăm chiêu suy nghĩ. Sao thế? Có chuyện gì à?”

Lý Thiệu Quân thở ra một tiếng, hơi lắc đầu nói, “Không sao. Khi nãy bỗng dưng gặp mặt Chiếu Hy ở đây cho nên có chút khó hiểu.”

“Chiếu Hy?” An Thạc Ngạn kinh ngạc, “Là Tiểu Thiệu dẫn em ấy vào Tây Kim Môn à?”

“Ừm.” Lý Thiệu Quân nhớ lại gương mặt thiếu đòn của Vưu Chiếu Hy, chân mày lại nhíu chặt, “Cậu nghĩ sao nếu như hai đứa nó trở nên thân thiết?”

An Thạc Ngạn nghe hỏi, nghiêng đầu trầm ngâm một chút. Việc thân thiết của hai người họ nói đến cùng cũng không phải là việc gì quá tồi tệ. Bớt thù thêm bạn luôn là phương pháp tốt nhất còn gì. Mặt khác, tính tình của An Thạc Ngạn vốn điềm đạm ôn nhu trong mọi chuyện, cho nên nghe thấy hai người kia thân thiết cũng có chút vui vẻ.

“Nếu như hai đứa thật sự có thể như vậy thì là chuyện tốt mà, không phải sao? Chiếu Hy đôi khi ngỗ nghịch ương ngạnh nhưng là một đứa bé dũng cảm chín chắn đấy. Dù sao Tiểu Thiệu cũng không có nhiều bạn bè để tâm sự, bây giờ có thêm Chiếu Hy nữa, thật tốt.”

Nghe những lời giải thích của An Thạc Ngạn, Lý Thiệu Quân phần nào đỡ lo lắng hơn rồi, nhưng suy cho cùng thì chuyện gì dính dáng đến Vưu Chiếu Hy kia cũng đều không tốt đẹp. Đặc biệt là dính đến Vưu Thần thâm hiểm ngoan độc kia.

Trông thấy Lý Thiệu Quân vẫn chưa ngơi lo lắng, An Thạc Ngạn nắm lấy bàn tay của y, thấp giọng nói, “Vẫn còn lo lắng sao?”

Lý Thiệu Quân liếc nhìn bàn tay ấm áp của người bên cạnh, khóe môi cong nhẹ lên, vẻ mặt như đã rũ bỏ được sự lo lắng thái quá của mình.

“Một chút thôi.” Dừng lại, y nheo mắt nhìn An Thạc Ngạn, thấy mi mắt anh hơi cụp xuống, bèn hỏi, “Sao lại xị mặt rồi? Đừng có nghĩ linh tinh như ngày trước đấy.”

An Thạc Ngạn nghe thế, vội chấn chỉnh tâm trạng, lắc đầu phủ nhận, “Không dám.”

Lý Thiệu Quân thật sự rất hiếm khi mỉm cười, nhưng mỗi lần đối mặt với người này, y luôn không giấu được sự vui vẻ trên mặt mình. Nắm chặt lấy bàn tay của anh, y hơi cúi thấp người, thì thầm một câu:

“Tôi đã thừa nhận trái tim của tôi rồi, cậu còn lo lắng cái gì, hm?”

An Thạc Ngạn dời tầm mắt nhìn sang phía gian nhà đối diện, không nói gì, chỉ lẳng lặng mỉm cười.

...

“Anh vẫn còn nhớ cái tên đó của em à?”

Vưu Chiếu Hy bước vào phòng liền hỏi một câu như vậy. Lý Thiệu Lâm vừa mới giải thoát cậu khỏi hai đôi mắt khắc nghiệt không khác gì quản ngục, lòng thoáng nhẹ nhõm thở ra một hơi.

“Ừ, cái tên đấy khá ấn tượng, cho nên anh dùng luôn. Dù sao thì công khai thân phận của em vốn là chuyện không nên.”

Vưu Chiếu Hy đứng đối diện, hơi nhíu mày, “Thật ra em còn định sẽ bức điên ông ta! Em nghĩ là lúc đối mặt với em, ông ta đã mơ hồ nhìn thấy ảo ảnh của mẹ...”

Lý Thiệu Lâm nghe vậy, đột nhiên lo lắng, “Em không nên xuất hiện trước mặt của ông ấy quá nhiều. Trước khi mọi hiểu lầm được xóa bỏ thì nên cẩn thận một chút. Nếu không anh sẽ thất hứa với Vưu Thần.”

“Em không muốn có bất kì quan hệ nào với ông ta cả, cũng như là với Thiệu Quân.”

“Tiểu Hy?” Lý Thiệu Lâm sốt ruột đứng thẳng người, muốn dùng lời lẽ bình tĩnh chấn chỉnh suy nghĩ của em trai, “Em đừng nóng vội mà quyết định như vậy. Nếu như Thiệu Quân biết thân phận thật sự của em, rất có thể anh ấy sẽ bảo vệ em.”

“Sẽ bảo vệ em?” Vưu Chiếu Hy nhịn không được cất giọng tức giận, “Bảo vệ em cái gì trong khi anh ta cũng không hề tin tưởng mẹ chứ? Những lời anh ta nói với Lý Dư Trạch, em đều nghe không sót một chữ. Hai người họ căn bản không khác nhau một chút nào cả...”

Lý Thiệu Lâm đương nhiên hiểu được cảm giác của Vưu Chiếu Hy ngay lúc này. Cậu cũng biết rằng Lý Thiệu Quân kia từ lúc nhỏ đã bị cha mình tiêm vào tiềm thức những suy nghĩ không tốt đẹp về Đồng Xuyến Yên. Người ta thường nói, trẻ con là thứ dễ dạy dỗ nhất. Quả nhiên là như vậy. Một khi tiềm thức đã bám sâu vào suy nghĩ của trẻ nhỏ rồi thì nó sẽ theo đến khi lớn lên.

Cũng thật may là Lý Dư Trạch vốn không quan tâm đến cậu, cho nên những suy nghĩ tàn nhẫn khắc nghiệt về Đồng Xuyến Yên không bị tiêm vào trí não của cậu. Vì vậy mà từ nhỏ đến lớn, Lý Thiệu Lâm vẫn một mực tin tưởng mẹ của mình trong sạch và đáng thương.

“Được rồi, đừng tức giận nữa.” Lý Thiệu Lâm bước lại gần, hơi mỉm cười, “Hôm nay cũng là lần cuối mà em đến đây rồi. Về sau sẽ hiếm có cơ hội gặp phải ông ấy, cho nên em không cần nổi giận oán trách nữa. Ai không tin kệ họ, chúng ta tin mẹ là mẹ đã vui rồi.”

“Em biết.” Vưu Chiếu Hy bất mãn thở ra một tiếng, “Nhưng cũng phải nói, Thiệu Quân kia tính tình khó ưa quá, lúc nào cũng tự cho là mình đúng, tự cho mình cái quyền phải được mọi người coi trọng. Thật chán ghét!”

“Còn không phải rất giống em hay sao?” Lý Thiệu Lâm nhún vai, “Hai người thật sự giống nhau lắm! Tính tình ương ngạnh cứng đầu, giảo hoạt thâm độc, thẳng thắn dứt khoát đến không lưu tình. Anh từng nói với em rồi mà, hai người giống nhau y đúc.”

“Ít ra vẫn có người dám yêu em nhé.” Vưu Chiếu Hy bĩu môi, không phục.

Lúc này, ánh mắt của Lý Thiệu Lâm tựa hồ tối lại, không nhìn rõ là suy nghĩ gì. Cậu thoáng mỉm cười, thấp giọng nói một câu:

“Làm sao em biết không có ai yêu anh ấy chứ?”

...

“Ngài Lý, đã có tài liệu ngài cần rồi ạ.”

Ngoài cửa phòng làm việc, một nhân viên ăn vận lịch sự trang nhã đứng thẳng người. Lý Dư Trạch ngồi bên trong, vừa dập một điếu thuốc còn quá nửa vào gạt tàn. Ngón tay kẹp nhẹ những tờ giấy in đầy chữ đen ném sang một bên, ông ngả người ra sau ghế, nhàn nhã nói:

“Vào đi.”

Người nhân viên mở cửa, bình tĩnh bước vào trong. Cẩn thận đặt tài liệu xuống bàn, người đó nói:

“Đây là toàn bộ những thông tin liên quan đến người đó.”

Lý Dư Trạch liếc mắt nhìn qua bìa hồ sơ màu xanh nhạt một cái rồi chậm rãi nhấc nó lên khỏi mặt bàn. Từ bên trong lấy ra một số tờ giấy khác, ông nheo mắt lại đánh giá sơ lược những thông tin căn bản.

Ánh mắt dừng lại tại nơi họ tên của người này.

Ngón tay cũng vô thức siết chặt mép giấy.

Vưu Chiếu Hy.

Lý Dư Trạch đến giờ vẫn còn nhớ như in Lý Thiệu Lâm gọi thiếu niên kia bằng cái tên như thế nào. Ly Phi Phiến, nghe qua đã cảm thấy bình thường đến buồn cười. Một chút trò trẻ con này liệu sẽ qua được mắt của mình hay sao?

Lạnh nhạt ném xuống bàn những tờ giấy kia, Lý Dư Trạch thoáng tức giận, “Lui!”

Người nhân viên không rõ vì sao ông lại tức giận, nghe thấy lệnh lập tức tuân theo. Sau khi người kia rời khỏi, Lý Dư Trạch mới ngồi thẳng dậy, tiếp tục xem qua những thông tin khác.

Ngay từ khi nhìn thấy họ “Vưu”, Lý Dư Trạch đã cảm thấy trong lòng không thoải mái rồi. Họ Vưu này, suy cho cùng cũng chỉ có một tộc sử dụng nó mà thôi. Vì nó là một họ cũng vô cùng hiếm.

Lý Dư Trạch rướn chân mày, liếc mắt qua từng thông tin. Càng đọc càng cảm thấy điên người.

Vì sao lại dám kết bạn với loài máu me đó chứ? Đúng là hỗn đản!

Một lần nữa, giấy tờ trên bàn đều bị sự tức giận của Lý Dư Trạch làm cho xáo trộn cả lên. Đúng lúc này, bên ngoài có một nam nhân bước vào. Trước khi vào đây, hắn cũng không gõ cửa kính nể như những người khác.

Nghe tiếng động, Lý Dư Trạch ngẩng đầu nhìn qua, khóe môi cong lên đầy giả tạo, “Hắc Đẩu, cậu lại quên gõ cửa rồi?”

Hắc Đẩu toàn thân đen huyền bước về phía trước, trên tay là một xấp giấy khác, “Thật xin lỗi ngài Lý, lần sau tôi sẽ ghi nhớ điều này.”

Hắn mỉm cười đáp lại, sau đó chìa ra thứ trong tay mình, “Đây là danh sách những hồ ly đã không chịu phạt vào ngày Hạ chí. Danh sách có lẽ không đủ, vì có một số hồ ly đã sớm không rõ sống chết ra sao.”

Lý Dư Trạch nhận lấy những tờ danh sách kia, hạ tầm mắt nhìn qua một chút. Trong lúc đó, Hắc Đẩu lại vô tình nhìn thấy những thông tin về Vưu Chiếu Hy. Cũng một phần nhờ vào hình ảnh dán ở ngay trang đầu tiên mà hắn càng chắc chắn trí nhớ của mình không sai.

“Tên thiếu niên này...” Hắc Đẩu nhăn mày thuận tay cầm trang giấy đầu tiên, “Ngài quen sao?”

Lý Dư Trạch tạm thời dời tầm mắt sang phía trang giấy mà Hắc Đẩu đang cầm, lạnh nhạt đáp, “Không quen, nhưng khá thú vị cho nên muốn tìm hiểu một chút.”

Hắc Đẩu nhếch môi, “Đúng là nó rất thú vị. Ngài nghĩ nó là gì?”

Bỗng dưng bị hỏi như vậy, Lý Dư Trạch ngẩng đầu chăm chú nhìn Hắc Đẩu.

Thông tin phía trên vốn đã viết rõ ràng, Vưu Chiếu Hy thuộc Huyết tộc, là đứa con út của nhà họ Vưu. Vậy thì Hắc Đẩu tại sao còn cố tình hỏi một câu sáo rỗng như thế?

Lý Dư Trạch im lặng suy nghĩ, hồi lâu nhàn nhạt đáp, “Cậu có ý gì khác sao?”

Hắc Đẩu trả lại tờ giấy cho ông, dửng dưng nhún vai, “Tất nhiên là tôi có ý khác muốn nói cho ngài biết. Thật ra thì, tên thiếu niên này không phải là ma cà rồng.”

Lý Dư Trạch nhíu mày.

Nụ cười của Hắc Đẩu càng lúc càng trở nên ngoan độc, “Nó là một con bạch hồ.”

Hai tiếng “bạch hồ” bị nhấn mạnh khiến cho tâm tình của Lý Dư Trạch nhiễu loạn không ngừng.

Nhìn thấy biểu tình này của ông, Hắc Đẩu đột nhiên cảm thấy rất thú vị, “Ngài không tin? Nếu vậy, ngài có thể dùng hình thức thô bạo một chút, ắt hẳn là sẽ có đáp án ngay thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.