Thần Hy Khúc

Chương 117: Chương 117




Tác giả: SUNQINGtheWriter.

Lưu ý: KHÔNG CHUYỂN VER.

Chương 117

Khí trời đã vào giữa thu, đêm tối sương lạnh càng khiến cho không gian như phủ lên một lớp lạnh lẽo âm u. Rừng cây xung quanh bao lấy cả một cõi, âm thanh xào xạc khe khẽ như phe phẩy trước sự sợ hãi của con người.

Vưu Chiếu Hy cảm nhận được dòng máu nóng đang chảy xuống kẽ tay của mình. Thẩm Ninh chịu đau đớn không kêu than một tiếng, chỉ bất lực ngã khụy xuống đất trong vòng tay run rẩy của con trai mình. Đôi mắt bà mơ màng nhưng vẫn nhìn rõ được nét mặt sợ hãi và hoang mang của cậu. Bàn tay vô lực muốn duỗi ra nhưng không được, đành ngã xuống.

“Mẹ...” Giọng Vưu Chiếu Hy càng lúc càng run rẩy và khiếp sợ, cánh tay cũng ôm lấy Thẩm Ninh chặt hơn một chút.

“Mẹ hãy nói gì đi, mẹ...mẹ đừng nhìn con như vậy, mẹ ơi...”

Máu chảy thấm xuống lớp lá khô dưới đất, quện vào nhau vừa sẫm màu vừa khô sệt nồng mùi.

Cây hắc đao nằm trơ trọi ở bên cạnh Lý Thiệu Quân. Đôi mắt của y cũng trừng lớn, nhìn chăm chú vào cơ thể đang rỉ máu không ngừng của Thẩm Ninh. Bước chân lùi về sau một chút, Lý Thiệu Quân không màng đến vũ khí của mình, cũng không còn nhớ đến việc phải ra tay giết chết Vưu Chiếu Hy theo lời Lý Dư Trạch. Tâm trí của y hiện tại đã trở nên trống rỗng, hoang mang, khiếp sợ.

Cảm giác trái tim lạnh lẽo như bị gió đêm ám vào.

“Không thể nào...” Lý Thiệu Quân nhíu chặt chân mày, khẽ nói trong miệng những câu từ ngắt quãng.

Đầu y bất chợt đau như bị ai dùng dùi gỗ đánh vào liên tục. Ngay sau đó có rất nhiều, rất nhiều hình ảnh máu me đáng sợ và bạo lực trôi nổi trong tâm trí. Lý Thiệu Quân trong bộ dạng sợ hãi hoảng loạn này đúng là điều không ai có thể ngờ tới.

Vưu Chiếu Hy ở ngay trước mặt cũng không có thời gian quan tâm đến sự hoảng loạn của người kia. Thẩm Ninh trong lòng cậu đang thở rất yếu.

“Tại sao mẹ phải làm như vậy chứ?” Nước mắt làm cho hình ảnh trước mặt cậu nhòe đi, giọng nói cũng trở nên đứt quãng ngắc ngừng, “Con sẽ cứu mẹ, chúng ta phải trở về ngôi làng thôi, mẹ phải đợi con, phải đợi con!”

Dứt lời, Vưu Chiếu Hy mặc kệ Lý Thiệu Quân có còn ở đó hay không, cậu xoay người, dốc sức đỡ lấy Thẩm Ninh trên lưng mình, lao nhanh xuống chân đồi. Gió đêm như tạt vào da thịt của cậu, cắn xé không ngừng nghỉ. Đôi tay dù đã rệu rã nhưng vẫn cố gắng giữ chắc bà ở phía sau lưng.

Khi vừa xuống tới chân đồi thì Vưu Chiếu Hy bị trượt chân, cả người ngã nhúi về phía trước. Nhưng vì Thẩm Ninh còn ở trên lưng, cậu đành dùng mũi chân bám chắc vào lớp đất mềm, tuy biết rằng bản thân sẽ bị chấn thương không nhẹ nhưng cậu vẫn mặc kệ điều đó. Vết thương trí mạng trước ngực của Thẩm Ninh vẫn không ngừng rỉ máu, thấm ướt vào lớp áo khoác của Vưu Chiếu Hy. Cánh tay của bà đặt lên vai của cậu, khi phát hiện con trai mình đang đau đớn ở chân, bà đã gắng gượng cất tiếng nói:

“Tiểu Hy, đủ rồi con. Đừng đi nữa.”

Vưu Chiếu Hy nghe thấy giọng bà, vội vàng lắc đầu, cố chấp bước đi bằng đôi chân đã chấn thương.

“Không, con phải cứu được mẹ! Mẹ phải kiên nhẫn, phải đợi con tìm được người...”

Thẩm Ninh gục đầu trên tấm lưng gầy nhỏ của cậu, nước mắt cũng tự nhiên rơi xuống. Cơ thể của bà hiện tại vừa mất nhiều máu vừa bị độc trong hắc đao giết dần giết mòn, mọi ý thức cũng sắp trở thành một đống mơ hồ.

“Tiểu Hy, con đừng cố chấp nữa, dừng lại đi con. Mẹ...mẹ không qua được đâu...”

“Mẹ đừng nói như vậy mà!” Vưu Chiếu Hy lúc này đành dừng chân, dường như ức nghẹn mà hét lớn lên, “Con xin mẹ! Con xin mẹ! Nếu như mẹ thật sự có chuyện gì, cả đời này, con biết phải làm sao?”

“Nghe lời mẹ, được chứ...” Thẩm Ninh khẽ nhíu mày, cánh tay cũng trở nên vô lực mà trượt khỏi bả vai của cậu, “Tiểu Hy...”

Vưu Chiếu Hy cố gắng bỏ ngoài tai những lời Thẩm Ninh đang nói, tiếp tục đi về phía trước, mặc dù tốc độ lúc này của cậu đã không còn nhanh như ban đầu nữa. Cổ chân rất nhanh đã sưng lên, chỉ cần cử động một chút cũng khiến chỗ đó đau thấu trời.

Cậu nghiến chặt răng, đẩy người Thẩm Ninh lên một chút, mắt mở căng nhìn thẳng vào màn đêm phía trước. Chẳng bao lâu, cả người Vưu Chiếu Hy bất ngờ ngã xuống mặt đất, mang theo Thẩm Ninh hơi thở yếu ớt cũng chúi giống cậu.

“Mẹ!”

Vưu Chiếu Hy lồm cồm trên mặt đất, bò nhanh đến bên cạnh Thẩm Ninh, đỡ lấy thân trên của bà. Thân nhiệt của bà vốn đã lạnh sẵn, hiện tại càng giống như một khối băng lạnh lẽo không chút sức sống. Thẩm Ninh dựa đầu vào trước ngực của con trai, một tay gượng duỗi ra, nắm lấy bàn tay run rẩy của cậu.

“Tiểu Hy, mẹ thật sự không trách con...”

Vưu Chiếu Hy cúi đầu nhìn gương mặt trắng nhợt nhạt của Thẩm Ninh cùng với hàng nước mắt đọng bên khóe đang dần trượt xuống. Cậu siết lấy bàn tay lạnh lẽo của bà, cố gắng dằn xuống xúc động đau đớn của bản thân.

“Mẹ đừng nói gì hết...Đừng nói gì cả. Con, thật sự con không biết mình nên làm gì nữa... Mẹ ơi, con xin lỗi... Là tại con, tại con...”

Thẩm Ninh nâng mắt nhìn cậu, không khỏi xót xa, “Không phải lỗi của con, là do mẹ tự nguyện làm như vậy. Tiểu Hy, cả đời này mẹ luôn nghĩ sẽ bù đắp đầy đủ cho con, vì quá khứ của mẹ con và cả cuộc đời của con... Lần này mẹ cứu con một mạng, chính là mẹ muốn trả lại những gì tốt đẹp mà con đáng lẽ nên có được...”

Vưu Chiếu Hy nghẹn ngào khi nghe bà nói những lời trăn trối này, cảm giác trái tim gần như xé ra làm đôi. Cậu nhắm nghiền mắt lại, ngăn đi những giọt nước mắt sắp sửa rơi xuống.

Mẹ thật sự đã rất tốt với con. Mẹ đã làm tròn nghĩa vụ thiêng liêng của một người mẹ... Mẹ đã làm rất nhiều, rất nhiều vì con... Con không cần mẹ phải vì con đến hy sinh cả mạng sống như thế.

Con phải làm gì đây? Mẹ ơi...

“Con thật sự không muốn mẹ phải chịu những điều này...”

Thẩm Ninh dù cho đau đớn đang thấm dần vào xương tủy cũng không quên mỉm cười, bàn tay gầy guộc nâng lên chạm vào gò má ấm áp của cậu, nói:

“Mọi thứ đều đã được định đoạt từ sớm, chỉ là không biết khi nào nó sẽ xảy ra mà thôi. Đừng trách bản thân con, hãy sống cho thật tốt quãng đời còn lại. Vì mẹ cũng không thể bảo vệ cho con thêm một lần nào nữa...”

“Tiểu Hy, có thể hứa với mẹ một chuyện, được không?” Thẩm Ninh cố gắng hít vào hơi một, lồng ngực hơi phập phồng bởi vì vết thương.

Vưu Chiếu Hy nhìn bà, gật đầu trong vô thức, “Mẹ cứ nói, điều gì con cũng sẽ làm...”

Thẩm Ninh nhìn vào đôi mắt của cậu, lời nói ra vừa thê lương vừa chân thành, “Hứa với mẹ, đừng bao giờ rời bỏ Vưu Thần.”

Lời hứa hẹn này khiến cho Vưu Chiếu Hy ngây cả người. Bởi vì cậu thực sự không nghĩ đến điều mà Thẩm Ninh muốn nhắn gửi lại liên quan đến người kia.

Cậu im lặng nhìn bà, bà lại tiếp tục nói, “Cho dù có chuyện gì xảy ra, cũng đừng ghét, đừng hận nó. Vưu Thần, bên ngoài tàn nhẫn lãnh khốc là vậy, nhưng mọi điều nó làm đều là vì con. Có một số người luôn trưng ra vẻ mặt dửng dưng lạnh nhạt, nhưng để có thể như vậy, họ đã phải trải qua không biết bao nhiêu là tổn thương. Tiểu Hy, Vưu Thần chỉ có một mình con. Hãy hứa với mẹ...”

Lời nói như ứa nghẹn tại nơi cổ họng, bằng mọi cách cũng không thể thốt ra được một câu trọn vẹn. Vưu Chiếu Hy cúi người ôm lấy Thẩm Ninh, từng chút cảm nhận sự lạnh lẽo chết chóc bao lấy cơ thể của bà. Nước mắt ngược lại ấm nóng rơi xuống trên da thịt.

“Con hứa!”

Sau câu nói nghẹn ngào của cậu, nụ cười trên môi Thẩm Ninh cũng chậm rãi biến mất. Cánh tay vô lực trượt ngã trên nền đất khô ráp. Vưu Chiếu Hy cứ ôm lấy mẹ mình như vậy trong một khoảng thời gian khá lâu. Tiết sương rơi xuống bám trên vai áo của cậu, bám lên từng thớ vải trên người Thẩm Ninh.

Thẩm Ninh đã đi thật rồi.

Vưu Chiếu Hy lúc này mới mở mắt ra, trước mặt là một bóng đêm dày đặc cô quạnh. Trong tay cậu hiện tại là một cơ thể lạnh lẽo.

“Mẹ...” Sống mũi cay cay, lồng ngực thắt quặn lại, “Con thương mẹ...rất thương mẹ...”

Mẹ ơi, con xin lỗi.

Bàn tay đặt trên khuôn mặt của Thẩm Ninh, chậm rãi nhẹ nhàng trượt xuống, rốt cuộc cũng có thể an lòng nhắm mắt.

Trong đêm, không gian trở nên tịch mịch hơn bao giờ hết. Chỉ còn tiếng gió như đang gào thét lên nỗi đau xé lòng của Vưu Chiếu Hy. Trong lúc tâm trí vẫn còn vì người trong lòng mà hỗn loạn thì sau lưng cậu bỗng vang lên tiếng bước chân khe khẽ. Cỏ khô dưới đất bị giẫm lên một cách dửng dưng vô tình.

Vưu Chiếu Hy cảm nhận được có luồng sát khí từ phía sau, tâm trí dần hồi phục, quay đầu lại nhìn một cái. Dưới ánh sáng mờ nhạt từ con trăng, cậu nhận ra được người trước mặt mình là ai, và hiểu ra vì sao lại có sát khí trong đôi mắt kia.

Cơ thể Thẩm Ninh vẫn tựa vào người của Vưu Chiếu Hy, không có nửa điểm sống sót.

Người thanh niên đứng trước mặt cậu tựa hồ bị thân xác lạnh lẽo kia dọa đến đứng người. Đôi mắt trừng lớn nhìn chăm chăm vào Thẩm Ninh, rất lâu sau mới có thể bật ra được một câu:

“Đã có chuyện gì?”

Vưu Chiếu Hy vẫn không đứng dậy, khuôn mặt cúi thấp vì không biết phải giải thích từ đâu, như thế nào. Nhưng thái độ này của cậu chỉ khiến cho người thanh niên càng thêm phần nóng giận và điên tiết. Anh đi về phía cậu, thô bạo nắm lấy cổ áo của cậu, bắt cậu đứng dậy.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Vưu Hạ giằng cổ áo của cậu trong cơn tức giận, “Mày đã làm gì mẹ? Vưu Chiếu Hy! Rốt cuộc thì tại sao mẹ lại nằm đó như thế????”

Vưu Hạ quát lớn, từng câu từng chữ như xé toạc cả màn đêm. Đôi mắt vốn nhuộm một màu đỏ như huyết, hiện tại càng thêm phần điên cuồng thô bạo, như vừa đốt lên một ngọn lửa, cháy xém vào lòng cậu.

Vưu Chiếu Hy trước sự nóng giận thô bạo của Vưu Hạ, cậu không có một phản ứng gì. Nước mắt cũng đã sớm khô lại, bởi vì quá đau lòng mà chảy ngược vào bên trong. Sau một hồi bị Vưu Hạ giằng xé đến mệt mỏi, cậu rốt cuộc cũng chịu mở miệng nói một lời.

“Mẹ, bị giết hại.”

Vưu Hạ đang ngồi bên cạnh Thẩm Ninh, nghe một câu này lập tức sững người.

“Giết hại? Là ai? Ai có thể giết hại mẹ?”

Vưu Chiếu Hy siết chặt bàn tay lại, mang theo cả đất cát và cỏ khô trong lòng bàn tay.

Những lời sắp nói ra thật sự khó khăn. Vì chỉ cần nghĩ đến mối hận thù giữa hai tộc, Vưu Chiếu Hy đã không muốn nói gì thêm nữa. Lần này cho dù không có ác ý và cố tình thì Lý Thiệu Quân vẫn là người đã ra tay giết chết Thẩm Ninh - một người của Vưu gia.

Vưu Hạ thấy cậu im lặng hồi lâu, tâm tình bắt đầu nóng lên, đi đến bên cạnh, duỗi bàn tay bóp chặt lấy cằm cậu.

“Mau nói, là ai?”

Vưu Chiếu Hy nhìn vào đôi mắt tức giận của anh, không kìm được hoảng loạn mà thốt ra ba tiếng, “Người Lý gia.”

Lý gia?

Vưu Hạ trợn trừng mắt, động tác ở đầu ngón tay càng thêm mạnh bạo, dường như muốn đem khuôn cằm của người kia bóp nát thành từng mảnh vụn. Ý niệm xẹt ngang qua tâm trí, Vưu Hạ thở mạnh một hơi đầy xung khí, dùng sức mạnh mà nhấc bổng Vưu Chiếu Hy lên khỏi mặt đất rồi ném mạnh ra xa. Cơ thể của cậu lần này va chạm một cách thô bạo dứt khoát, cảm giác từng khúc xương bên trong đang sắp gãy đến nơi.

Vưu Chiếu Hy gượng mình ngồi dậy, nhận ra da thịt đã bị đất cát cào đến tả tơi. Cậu nhẫn nhịn đau đớn không than một lời, vì chuyện này cũng một phần do cậu mà ra. Cậu không có quyền than vãn, không có quyền cầu xin tha thứ.

Vưu Hạ sau khi ném cậu ra chỗ khác liền quay người, rút điện thoại ra gọi đến cho một người. Đầu dây bên kia dửng dưng reo chuông, hồi sau cũng có tiếng người nói.

“Chuyện gì?”

Vưu Hạ dằn xuống nóng giận, trực tiếp nói, “Mẹ xảy ra chuyện rồi. Anh mau đến chỗ của em đi.”

Khi nghe thấy cuộc đối thoại ngắn ngủi kia, tâm tình Vưu Chiếu Hy lại bắt đầu nổi sóng. Cậu không thể tưởng tượng được vẻ mặt của Vưu Thần sẽ ra sao sau khi chứng kiến cảnh tượng đau lòng này.

Cậu thật lòng không dám nghĩ đến.

Nhưng lời hứa đối với Thẩm Ninh giống như một sợi dây xích trói buộc chân cậu phải ở lại bên cạnh Vưu Thần, cho dù sau này có bị y nhìn bằng một ánh mắt chán ghét căm phẫn như thế nào đi nữa.

Cuộc gọi kết thúc không quá mười lăm phút thì Vưu Thần đến nơi. Điện thoại của Vưu Hạ có cài GPS, thuận tiện cho việc tìm kiếm của y. Sau khi nhìn thấy Vưu Hạ đang ngồi bên cạnh thân xác một người phụ nữ đã sớm bất động, bước chân của Vưu Thần cũng khựng lại. Gió đêm rít qua tai, âm thanh u ám lạnh lẽo cứa vào không khí.

Ánh trăng mông lung phía trên như muốn soi rõ hình ảnh bên dưới, khuôn mặt trắng nhợt của Thẩm Ninh nhanh chóng thu vào tầm mắt của Vưu Thần. Đã lâu lắm rồi người đàn ông lãnh khốc tuyệt tình này mới có một biểu hiện kinh ngạc đến sững sờ.

Vưu Thần không bước tiếp cũng vì hình ảnh kia quá đỗi chân thật và ảm đạm.

Nghe thấy động tĩnh, Vưu Hạ quay đầu nhìn, phát hiện anh trai đã đến, anh liền đứng dậy, “Anh đến rồi.”

Vưu Chiếu Hy ở một góc chịu đựng đau đớn từ trong ra ngoài, vừa nghe thấy giọng nói của Vưu Hạ thì lập tức ngẩng đầu. Hình dáng cao lớn của Vưu Thần khiến cho tinh thần của cậu càng căng thẳng tột cùng.

Cả người vội vàng đứng dậy, nhưng lại không hề di chuyển.

Vưu Thần mang theo thần sắc bất ổn đi đến trước mặt Thẩm Ninh, nhìn thấy cơ thể của bà đã bị phủ một lớp màng chết chóc lạnh lẽo, chân mày y liền nhíu lại.

“Chuyện gì đã xảy ra?”

Vưu Hạ ở bên cạnh nói, “Người của Lý gia đã làm.”

Vưu Thần tựa hồ không để ý đến Vưu Hạ, tiếp tục cất giọng lạnh nhạt, “Tôi hỏi em ai đã làm chuyện này?”

Lời nói truyền đến khiến cho tim gan của Vưu Chiếu Hy thắt lại. Cậu thất thần nhìn người mình yêu đang tỏ thái độ tức giận, rất lâu sau mới có thể trả lời:

“Là...là...”

Vưu Thần lúc này mới hướng mắt đến cậu, “Là ai?”

“Thiệu Quân.”

Vưu Thần nhận được đáp án, trong lòng cũng sớm dự đoán được mọi chuyện. Lần này có lẽ mẹ của y đã tự nguyện làm chuyện này, cũng vì bà đối với Vưu Chiếu Hy là thật lòng.

Không đáp lại một lời, Vưu Thần cúi người, ôm lấy Thẩm Ninh lạnh ngắt trong vòng tay, nhanh chóng ẩn mình trong đêm. Vưu Hạ nhìn theo bóng dáng lướt đi như bóng ma của y, cũng vội vã lao nhanh theo. Giữa khu rừng hoang vắng chỉ còn một mình Vưu Chiếu Hy, cậu đứng tại chỗ nhìn theo hai người bọn họ, rốt cuộc cũng có thể tự mình bật khóc.

Nước mắt cứ tự nhiên rơi xuống, rơi đến khi hốc mắt sưng đỏ lên. Lồng ngực thở mạnh, Vưu Chiếu Hy ngồi xổm trên đất, cảm giác như mình đã khóc đến tê tâm liệt phế. Tiếng khóc của cậu được gió cuốn đi, hơi nước nóng rực đau đớn như ám vào làn không khí mùa thu.

...

Sau khi đưa Thẩm Ninh trở về, cả nhà như chìm trong ảm đạm u ám.

Vưu San ở bên thân xác lạnh ngắt của mẹ, khóc đến ngất xỉu. Vưu Kiện thường ngày tính cách lông bông không quản sự đời, hôm nay cũng trở thành một kẻ câm như hến.

“Nó đâu? Nó đã trốn ở đâu, nói!” Vưu Quán Thanh đứng trước mặt Vưu Thần cùng Vưu Hạ, tức giận quát lớn.

Vưu Thần từ đầu chí cuối chỉ duy trì một trạng thái im lặng không đáp.

Vưu Hạ ngược lại rất muốn nói ra những gì mình nghĩ, nhưng vì sự nóng giận của Vưu Quán Thanh khiến cho anh phải suy nghĩ lại việc kia.

“Vưu Hạ, con mau nói cho cha biết, nó đang ở đâu? Thằng khốn đấy đang ở đâu?”

Vưu Hạ nhíu mày không nhìn thẳng vào ông, chỉ mệt mỏi thở ra một tiếng, khi đang định nói thì ở cửa chính truyền đến một giọng nói điềm đạm.

“Lão gia, cậu ấy đến rồi.”

Tầm nhìn của Vưu Quán Thanh phút chốc thay đổi, dời đến người thiếu niên mình mẩy trầy xước chật vật đang đứng trước cửa ra vào.

Vưu Chiếu Hy cúi thấp đầu không nói gì, chỉ bước đến gần Vưu Quán Thanh, bất ngờ quỳ xuống trước mặt ông. Đầu gối trầy xước ma sát với nền nhà lạnh lẽo.

Vưu Quán Thanh nhìn bộ dạng đáng thương của cậu, không những không mềm lòng mà còn tức giận chán ghét hơn vài phần. Ông đi đến, giơ cao bàn tay, giáng xuống bên mặt cậu một bạt tai.

Tiếng chát vang lên, xé rách cả bầu không khí ảm đạm ở Vưu gia.

Vưu Chiếu Hy chịu đựng không được mà nghiêng người lảo đảo, tuy vậy nhất quyết không bật ra một âm tiết nào. Ngồi thẳng dậy một lần nữa, lại lãnh thêm một bạt tai nữa từ Vưu Quán Thanh.

Gò má nhanh chóng sưng đỏ in hằn năm dấu tay của ông.

Vưu Thần ngồi ở đối diện chứng kiến toàn bộ sự trừng phạt của Vưu Quán Thanh dành cho cậu. Tâm tình nguội lạnh chẳng mấy chốc đã bị bộ dạng đáng thương nhưng cố chấp của cậu làm cho nóng lên.

“Chính mày!” Vưu Quán Thanh tiếp tục tát vào mặt cậu, dù cho khóe môi của cậu đã rách một đường, “Tại sao luôn là mày chứ? Vưu Chiếu Hy, tao chắc chắn giết chết mày, cả dòng họ của mày! Dòng họ rác rưởi của mày! Thẩm Ninh đã chăm lo cho mày biết bao nhiêu chứ? Đúng là làm ơn mắc oán mà.”

“Tao, sẽ, giết, mày!”

Vưu Quán Thanh nghiến răng phun ra từng chữ, từ trong người lấy ra một khẩu súng lục, hướng thẳng đến trước trán của cậu. Âm thanh lên nòng lạnh lẽo như cứa vào màng nhĩ từng người một.

Vưu Chiếu Hy ngẩng đầu lên, đối diện với đầu súng đen ngòm, đôi mắt trừng lớn khiếp sợ.

“Ông...”

Vưu Quán Thanh thật sự mất lý trí chỉ vì cái chết đau thương của Thẩm Ninh, ngón trỏ chạm vào cò, chuẩn bị bóp mạnh một phát thì cổ tay của ông bị một lực đá tới. Viên đạn theo đường cong ghim vào vách tường. Âm thanh cất lên rồi rơi vào không khí.

Khẩu súng lăn một đường dài trên nền nhà. Vưu Quán Thanh nhìn qua bên cạnh, ngay lập tức nhìn thấy Vưu Thần mặt mày đanh lạnh nhìn ông.

“Đủ rồi! Ba đừng khiến cho cái nhà này thêm hỗn loạn nữa.”

Vưu Quán Thanh lần này không kìm chế, thẳng tay cho Vưu Thần một bạt tai đầy tức giận, “Tại sao tao lại sinh ra một thằng con như mày chứ? Lại vì một đứa như nó mà bác đi mọi chuyện sai trái? Vưu Thần, mày có chịu tỉnh ra chưa?”

Vưu Thần lần đầu tiên bị Vưu Quán Thanh trước mặt mọi người đánh như vậy, vẻ mặt không thể khó chịu hơn nữa. Nhưng y vẫn dằn xuống cảm xúc trong lòng, lạnh nhạt nói với Vưu Kiện:

“Hãy chuẩn bị tang lễ cho mẹ thật tử tế. Hôm nay, đã đủ rồi.”

Đoạn y dừng lại, nhìn Vưu Quán Thanh, “Lần này là lần cuối con cầu xin ba. Đừng tổn hại đến Chiếu Hy. Con sẽ trực tiếp giải quyết chuyện này.”

“Không được, phải giết sạch lũ khốn nạn bọn nó!”

Vưu Thần lãnh đạm nhìn qua thiếu niên vẫn nhất mực quỳ gối, “Nóng giận không làm được gì cả.”

Nói rồi Vưu Thần rời đi, để lại những người khác ở dưới phòng khách đều chùng xuống khó tả. Vưu Quán Thanh hiện tại đã trấn tĩnh hơn một chút, ông liếc lạnh Vưu Chiếu Hy, không ra tay khắc nghiệt tàn nhẫn nữa, chỉ nói:

“Để tao xem, mày sẽ sống như thế nào với cái chết của cô ấy.”

Vưu Kiện vốn tính tình không quá lãnh khốc, nhưng chuyện của Thẩm Ninh khiến hắn cũng rất sốc. Khi nhìn thấy Vưu Chiếu Hy xuất hiện ở đây, hắn đã không muốn nhìn cậu, càng không muốn bị bộ dạng kia làm cho mềm lòng. Vì thế mà hắn đi ngang qua người cậu, tựa như cậu là một kẻ vô hình trong mắt hắn.

Vưu Chiếu Hy cúi gằm mặt, nhìn từng bước chân rời đi, cho đến khi một đôi giày dừng lại trước mặt cậu. Đó là một đôi giày bata màu trắng, phong cách quen thuộc của Vưu Hạ.

Cậu không ngẩng đầu, từ trên đỉnh đầu vọng xuống giọng nói đay nghiến của Vưu Hạ, “Đúng là nuôi ong tay áo, nuôi cáo chuồng gà!”

Phòng khách trở lại tịch mịch vắng vẻ.

Vưu Chiếu Hy ngước mắt nhìn lên lầu, sau đó chật vật đứng dậy, không rõ đang suy nghĩ gì lại vô thức đi đến chân cầu thang.

Từng bước từng bước đi lên lầu hai.

...

“Anh không định làm gì sao? Chuyện đã căng thẳng đến thế này rồi!”

Vưu Kiện ở sau lưng Vưu Thần, khó hiểu hỏi.

Vưu Thần đứng sau lớp cửa kính, làn khói vần vện trước mặt y một màu trắng xám thơm nồng. Y trầm mặc suy nghĩ, rất lâu sau liền nói:

“Không cần.”

Nghe thấy một câu này, cả Vưu Kiện lẫn Vưu Hạ đều sững sờ.

“Sao lại không cần? Anh Cả, đó là mẹ của chúng ta đấy!” Vưu Hạ tính tình nóng nảy, không nhịn được lớn tiếng.

Đáng ngạc nhiên là hôm nay Vưu Thần không lên giọng dạy dỗ thằng em trai này. Y cũng không quay lưng lại, chỉ lạnh nhạt đáp:

“Chúng ta không cần phải làm gì cả.” Vưu Thần nhả ra một làn khói, “Sẽ có người phải làm chuyện này.”

Vưu Kiện nhìn vào bóng lưng cao ngạo của y, dường như mơ hồ hiểu ra được ý niệm trong đầu y.

Vưu Hạ nhíu mày, “Tại sao phải là người khác? Chuyện này liên quan đến người Lý gia nữa. Anh Cả, em thật sự không hiểu được vì sao anh lại trầm lặng như vậy! Đừng nói chỉ vì thằng nhóc kia?”

Vưu Thần lần này lạnh giọng ngắt lời, “Câm miệng! Nếu không nghĩ ra được điều gì hay ho thì mau cút khỏi phòng đi.”

“Anh!”

Vưu Kiện kịp thời kéo Vưu Hạ trở lại, dằn xuống cơn nóng giận vô nghĩa của anh. Nháy mắt ra hiệu cho em trai lui ra ngoài trước, sau đó hắn nói:

“Chiếu Hy đang quỳ gối bên ngoài. Anh có muốn gặp nó không?”

Vưu Thần im lặng rất lâu, hồi sau liền đáp, “Gọi vào đi.”

Vưu Kiện ra khỏi phòng, nhìn qua thiếu niên vừa mới ngẩng mặt, sắc mặt tiều tụy thấy rõ khiến cho hắn cũng không tránh khỏi thương xót.

“Anh ấy kêu vào đấy.”

Vưu Chiếu Hy nghe vậy, đôi mắt thoáng mở lớn. Lúc cậu đứng dậy đã không cẩn thận liền nghiêng người suýt ngã. Cũng may là Vưu Kiện nhanh tay đỡ lấy cậu, lúc này hắn mới phát hiện trên người cậu chằng chịt những vết thương.

“...Em cảm ơn.” Vưu Chiếu Hy thất thần nói, sau đó thì mở cửa bước vào trong.

Đối diện với bóng lưng của Vưu Thần, Vưu Chiếu Hy định sẽ tiếp tục quỳ gối cầu xin tha thứ thì bất ngờ nhìn thấy y quay lưng lại. Động tác khụy chân dừng lại, cậu im lặng nhìn y.

“Tiểu Hy.”

Vưu Thần bước lại gần cậu, cúi thấp đầu nhìn vào đôi mắt hoang mang của cậu, thấp giọng nói, “Lúc nhỏ, tôi từng dạy em điều gì phù hợp với hoàn cảnh hiện tại?”

Vưu Chiếu Hy rơi vào trầm mặc. Ký ức của quá khứ chợt cuộn về như một thước phim. Từ nhỏ, Vưu Thần đã dạy cậu rất nhiều thứ, nhưng nếu phù hợp với hoàn cảnh hiện tại, cậu chỉ nghĩ ra được một điều.

Một bài học mà cậu đã nằm lòng từ rất lâu, dường như ăn vào trong từng mạch máu của cậu.

Vưu Thần giữ nguyên tư thế chờ đợi.

“Nợ máu phải trả bằng máu.”

Đáp án này có lẽ rất chính xác, vì Vưu Thần vừa mới cong môi cười một cách thâm hiểm.

“Rất chính xác.” ngón tay của y lướt qua da thịt của cậu, để lại ngọn lửa nhỏ bé cháy xém, “Nhưng tiếc đó là anh trai của em, cho nên tôi nghĩ, mình phải tự ra tay thôi.”

Tự mình ra tay?

Vưu Chiếu Hy trong lòng nảy lên một ý nghĩ thật sự liều mạng. Nhớ lại những lần Lý Dư Trạch đã cố tình ra tay giết hại cậu, đến cả Lý Thiệu Quân cũng cướp đi mạng sống của người mà cậu từ lâu đã xem như là mẹ ruột, Vưu Chiếu Hy thật sự muốn tha thứ cũng không cách nào làm được.

Trái tim run rẩy bởi những suy nghĩ ý niệm chồng chất lên nhau. Thiện có mà ác cũng không thiếu.

Vưu Thần quay lưng lại với cậu, ánh mắt phóng ra ngoài cửa sổ, không rõ y đang suy nghĩ điều gì.

“Anh không cần phải làm gì cả.” Vưu Chiếu Hy lúc này đứng thẳng người, dường như những cảm giác đau đớn đều đã tan thành mây khói, “Em, sẽ làm điều đó.”

Ánh sáng trong phòng thật sự mờ nhạt, vì vậy mà nụ cười ngoan độc cay nghiệt của Vưu Thần hoàn toàn được che giấu một cách hoàn hảo.

...

Ngày trước, cậu từng nói mình sẽ không bao giờ quay lại nơi này, ngoại trừ khi đó tất cả mọi thứ đều thuộc về cậu.

Đáng tiếc, lần này cậu lại đặt chân đến dinh thự của Thú tộc, chỉ vì muốn đòi lấy công bằng cho sự hy sinh của Thẩm Ninh.

Lý Dư Trạch, Lý Thiệu Quân, vì sao hai người lại bức ép tôi đến mức thế này chứ?

Tôi vốn dĩ không hề có ý định quay về tộc, càng không có ý định muốn chiếm lấy vị trí của các người.

Vậy thì, tại sao chứ?

Vưu Chiếu Hy căm hận nhìn thẳng vào ngôi dinh thự khổng lồ của Lý gia. Không lâu sau đó, cậu trực tiếp đi thẳng đến trước cổng lớn, ngay lập tức nhìn thấy hai lính gác đang nheo mắt nhìn cậu.

Một người lính bước tới, định cất tiếng hỏi thăm thì bất chợt cảm nhận được cơn đau thấu xương. Nhìn xuống một chút, anh nhận ra dòng máu men theo ngón tay của Vưu Chiếu Hy trượt xuống, thấm qua lớp áo.

“Mày...”

Người lính còn lại nhanh chóng chạy đến, định sẽ hạ cậu bằng một đòn trí mạng thì bất ngờ bị cậu nhìn một phát. Đôi mắt màu xanh ngọc như nhìn thấu qua tâm can của người kia, khiến động tác cũng vì vậy mà đình trệ.

Vưu Chiếu Hy lúc này lãnh đạm nhìn người lính còn lại, cười một cái đầy khinh thường, sau đó duỗi thẳng cánh tay, móng vuốt ghim sâu vào da thịt, máu cùng những thứ khác thấm nhuộm đôi bàn tay của cậu.

Lính gác bị hạ gục một cách nhanh chóng, lại thầm lặng.

Đứng trước Tây Kim Môn, Vưu Chiếu Hy chợt nhớ đến Lý Thiệu Lâm. Cậu không rõ hiện tại người kia đang làm gì. Nếu như phát hiện cậu đặt chân vào nơi này chỉ để ra tay trả thù cho Thẩm Ninh thì sẽ cảm giác như thế nào?

Đau đớn và hận cậu?

Vưu Chiếu Hy cúi đầu bật cười một tiếng chua xót.

Rất có thể là vậy, nhưng mà, anh hai, em xin lỗi...

Sau khi bước vào bên trong Tây Kim Môn rồi, cậu liền bị không gian tịch mịch vắng vẻ ở đây làm cho trái tim bất giác hoảng loạn. Cậu đứa mắt nhìn xung quanh, sau đó đi thẳng đến gian phòng chính giữa, đó là nơi của Lý Dư Trạch.

Bên trong gian phòng sáng đèn, tức là có mặt ông ta ở đây.

Vưu Chiếu Hy bất ngờ mở toang cánh cửa, đưa mắt nhìn vào bên trong, lập tức phát hiện Lý Dư Trạch lúc này đang cùng một nữ nhân thân mật ái ân. Nữ nhân nghe thấy tiếng động, động tác kéo áo lên cũng nhanh nhẹn thuần thục.

Lý Dư Trạch bị quấy rầy, vẻ mặt khó coi nhìn đến kẻ náo loạn trước mắt, cả người sững sờ.

Vưu Chiếu Hy không đóng cửa lại, chỉ liếc nhìn nữ nhân yêu kiều kia, lãnh đạm nói, “Cô không phiền nếu ra ngoài chứ?”

Nữ nhân nhìn cậu lại nhìn Lý Dư Trạch, thấy ông ấy gật đầu, cô liền rời đi.

Cửa phòng đóng kín lại, Vưu Chiếu Hy đứng tại chỗ nhìn Lý Dư Trạch vẫn còn sững người nhìn mình.

“Sao? Ông nghĩ tôi là người hay là ma?”

Lý Dư Trạch lạnh nhạt nhìn cậu, nhàn hạ chỉnh lại y phục, cười giận, “Ngươi quả là ngu ngốc khi tự mình đến nộp mạng như vậy!”

“Nộp mạng tôi hay là lấy mạng ông, còn chưa biết được.” Vưu Chiếu Hy bình tĩnh nói, sau đó bỗng bước lại gần trước mặt Lý Dư Trạch, hoàn toàn không bị lời đe dọa của ông làm cho hoảng sợ.

“Ông nói xem, tôi nên giết ông như thế nào đây?”

Lý Dư Trạch nghiêm mặt, “Ranh con, mày đừng hỗn xược như vậy! Nếu không, đừng trách tao tàn nhẫn! Thứ con hoang!”

Con hoang...

“Phải.” Vưu Chiếu Hy cười lên gượng gạo điên dại, “Tôi là con hoang, tôi là một đứa con khốn nạn, chỉ vì bản thân mình mà khiến cho người từng nuôi dưỡng tôi phải chết tức tưởi! Tôi ngu! Tôi ngu mới tìm về với người thân ruột thịt không bằng người dưng như ông và anh ta!”

“Khốn kiếp!” Vưu Chiếu Hy tựa hồ bị chọc vào điểm yếu, cơn giận nổi lên, che lấp lý trí, “Tôi thề, ông sẽ phải chết dưới tay một đứa con hoang như tôi, Lý Dư Trạch!”

Lý Dư Trạch nhìn cậu tức giận điên loạn, càng thêm phấn khích, “Có bản lĩnh thì làm xem?”

Cậu im lặng không đáp, từ trong túi lấy ra một loại bột màu trắng, không nói không rằng liền hất mạnh về phía Lý Dư Trạch. Bột bám vào mắt ông ta, bám vào mũi, nhanh chóng hít vào.

Lý Dư Trạch loạng choạng lùi ra sau, không bao lâu, toàn thân ngã khụy dưới đất. Tay chân co rút lại, ngay cả thanh quản cũng không thể hoạt động.

Vưu Chiếu Hy nhìn người đàn ông chật vật nằm trên sàn nhà, không khỏi cười lên đầy cay nghiệt, “Ông muốn nói gì? Cứu ông? Tha thứ cho ông? Ha, những lời đó tốt nhất ông đừng nói. Vì, nó không xứng với một kẻ rác rưởi như ông!”

Vuốt lấy sườn mặt của Lý Dư Trạch, Vưu Chiếu Hy lạnh lùng nhìn ông, sau đó bất ngờ cắm sâu vào ngực trái của ông ta bằng một con dao găm. Lưỡi dao cắm sâu đến mức chỉ còn ngập trong xương máu.

Lý Dư Trạch đau đớn nhưng không thể nói, càng không thể cử động. Vì loại bột mà ông hít phải là một thứ độc dược, chỉ cần người khác hít vào trực tiếp liền bị liệt toàn thân, đến nói cũng không thể.

Vưu Chiếu Hy cay độc nhìn Lý Dư Trạch vật vã trong đau đớn, sau đó dần lịm đi, không nhắm mắt.

“Ông chết đi là điều đúng đắn, cha.”

Rời khỏi phòng của Lý Dư Trạch, Vưu Chiếu Hy bước sang ngay phòng của Lý Thiệu Quân. Bàn tay cậu vấy máu của ông ta, khi mở cửa phòng liền dính lại trên tấm màn giấy.

Cửa phòng bật mở, Vưu Chiếu Hy hiện tại tâm trí đã trở nên rồ dại, hoàn toàn đánh mất sự phân định rõ ràng.

Cái chết của Thẩm Ninh thật sự ám ảnh cậu. Những lời bà nói cũng khiến cho lòng cậu giằng xé tột cùng.

Nhìn thấy bóng lưng của Lý Thiệu Quân, con dao găm trong tay cậu thoáng chốc run rẩy.

Lý Thiệu Quân nghe thấy động tĩnh cũng không vội vàng quay lưng lại, chỉ dùng khóe mắt bắt lấy hình dáng của người kia.

“Cậu đến trả thù tôi?”

Vưu Chiếu Hy cười lạnh một tiếng, “Thiệu Quân, anh vẫn xem tôi là một người dưng đúng không?”

Lý Thiệu Quân quay người, nhìn thấy vết máu trên tay cậu, thoáng sững sờ, “Cậu đã giết ông ấy?”

“Phải, tôi giết chết ông ta rồi.” Vưu Chiếu Hy điên loạn mỉm cười, bàn tay nắm chặt con dao găm, “Bây giờ, đến lượt anh đấy, Lý Thiệu Quân!”

“Cậu vừa làm một việc sai trái rồi đấy, Chiếu Hy!”

“Ông ta đáng bị như vậy!”

Lý Thiệu Quân vững vàng nhìn người trước mặt, “Hãy dừng lại...”

“Anh bị làm sao vậy? Thái độ sao có thể quay ngoắt đi như thế?” Vưu Chiếu Hy tức giận, “Đừng giả vờ chính nghĩa với tôi! Chính anh, chính anh đã giết chết mẹ của tôi!”

“Hãy dừng lại, Chiếu Hy!”

“Không thể...” Vưu Chiếu Hy bỗng dưng thất thần, lắc đầu nói, “Tôi không thể, mẹ tôi đã chết, chết thảm như vậy... Chính anh gây ra chuyện đó... Nếu như anh không nghe lời ông ta, không vì muốn lấy lòng ông ta thì...thì...”

Vẻ mặt thất thần phút chốc thay đổi thành đanh lạnh, Vưu Chiếu Hy trừng mắt, “Tôi, phải giết anh! Tôi phải giết anh!”

Lời vừa dứt, Vưu Chiếu Hy bất ngờ lao về phía Lý Thiệu Quân, dùng dao găm rướm máu khi nãy đâm thật mạnh vào trước ngực của y. Máu tươi theo kẽ tay chảy xuống. Lý Thiệu Quân vẫn không phản kháng một lời, máu từ khóe miệng trào ra, bất lực ngã xuống.

Đúng lúc này, trước cửa phòng thình lình xuất hiện hai bóng người. Cả hai người họ đều chứng kiến cảnh tượng hỗn loạn trước mặt, hoàn toàn đứng hình.

“Chuyện gì thế này?”

Vưu Chiếu Hy nghe giọng nói, quay đầu lại thì bị khuôn mặt kia dọa một trận. Cậu bàng hoàng đứng dậy, “Sao lại là anh?”

Lại quay đầu nhìn Lý Thiệu Quân đang nằm trên nền đất với vết thương trí mạng ở ngực, “Nhưng mà...anh đang...Tại sao? Chuyện gì chứ? Ai là Thiệu Quân?”

Lý Thiệu Quân đứng ở cửa dường như đã hiểu ra mọi chuyện, giận dữ cùng đau lòng nhìn “Lý Thiệu Quân” kia, “Sao em dám làm vậy chứ, Thiệu Lâm? Em điên rồi sao?”

Vưu Chiếu Hy bị hai tiếng “Thiệu Lâm” cứa vào tâm trí. Cậu hoang mang nhìn hai Lý Thiệu Quân, sau đó nhào đến chỗ Lý Thiệu Quân đang đứng, điên loạn nói:

“Đừng đùa em! Thiệu Lâm, anh hai, anh đừng đùa em! Anh chính là người đang đứng trước mặt em, không phải anh ta, không phải là hắn!”

“Không phải hắn, không phải!!!”

Lý Thiệu Quân nằm dưới đất lúc này bỗng cất tiếng, “Tiểu Hy.”

Giọng điệu quen thuộc truyền đến bên tai, càng khiến cho tâm trí của Vưu Chiếu Hy hỗn loạn. Cậu bàng hoàng quay lưng lại, vẫn không muốn tin chuyện kia là sự thật, run rẩy lắc đầu.

“Không, không...”

Ngồi xuống bên cạnh người kia, cậu nghiến răng, “Không, không phải, không phải đâu!”

Lý Thiệu Lâm một tay vịn vết thương, một tay tìm bàn tay của cậu, “Tiểu Hy, anh xin lỗi.”

“Anh điên rồi...” Vưu Chiếu Hy vừa giận vừa đau lòng, “Anh điên rồi, tại sao? Tại sao anh lại phải làm như vậy? Tại sao phải bảo vệ cho anh ta? Tại sao? Tại sao chứ?”

“Anh xin lỗi. Mối nợ lần này hãy để anh gánh. Tiểu Hy, đừng chối bỏ Thiệu Quân, anh cầu xin em, hãy tha thứ cho anh ấy một lần...Chúng ta vốn dĩ đều là ruột thịt...”

“Anh không đau, anh rất vui khi đã có thể làm một việc cho Thiệu Quân... Tiểu Hy, anh thật sự xin lỗi, đừng giận anh...”

Vưu Chiếu Hy bật khóc, “Anh chỉ biết bảo vệ cho anh ấy thôi sao? Còn em, em chỉ còn một mình anh là người thân ruột thịt! Em chỉ còn một mình anh thôi!!”

“Em còn Thiệu Quân.”

“Không! Làm ơn, đừng...đừng như vậy...” Vưu Chiếu Hy hoảng loạn đỡ lấy anh trai, “Hãy kiên nhẫn, đừng chết, em xin anh, đừng giống mẹ của em...Làm ơn...em thật sự cầu xin anh...”

Lý Thiệu Lâm cảm giác hơi thở dần yếu đi, đau đớn hóa thành nước mắt, “Đừng khóc. Kiếp này, anh cũng không thể sống thoải mái vui vẻ được, vì trong lòng anh có một tình cảm sai trái cấm kỵ. Điều anh có thể làm chính là bảo vệ Thiệu Quân và giải thoát chính mình. Tiểu Hy, kiếp này anh có lỗi với em, vì không thể bên cạnh em lâu dài được. Anh xin lỗi...”

Nói rồi Lý Thiệu Lâm từ trong miệng nhả ra một viên ngọc, ấn vào tay cậu, “Đây là toàn bộ thứ anh có được, hãy giữ nó, tạo ra vũ khí cho mình...”

“Thiệu Quân, đừng chối bỏ Tiểu Hy nữa. Xem như là em xin anh...”

Lý Thiệu Lâm dần nhắm mắt lại, dường như lịm đi.

“Không...”

Vưu Chiếu Hy tựa hồ cảm giác cơ thể người kia nặng hơn, cánh tay đang giữ lấy tay cậu cũng buông lõng.

Trái tim như bị móc ra vứt xuống vực sâu, Vưu Chiếu Hy trong một ngày chứng kiến hai người thân của cậu ra đi một cách đau đớn.

Ôm lấy Lý Thiệu Lâm vừa lịm đi, Vưu Chiếu Hy cúi thấp đầu, cổ họng đều gào lên một tiếng thê lương:

“Anh hai!!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.