Tác giả: SUNQINGtheWriter.
Lưu ý: KHÔNG CHUYỂN VER.
Chương 125
Vưu Thần chợt nhắm mắt lại mở ra, nhìn về phía Đồng Xuyến Yên một lần nữa, rốt cuộc tự nhủ mình vừa gặp ảo giác.
Chuyện kia hoàn toàn là một điều viễn vông.
Đồng Xuyến Yên định bước ra khỏi phòng thì bị Vưu Quán Thanh níu kéo, “Em không cần đi. Người đi phải là nó.”
Bước chân của cô thoáng dừng lại, quay đầu nhìn vẻ mặt khó chịu của Vưu Quán Thanh. Vưu Thần nghe thấy một lời đó chỉ càng cười lạnh nhạt mỉa mai.
“Tôi cũng không có thời gian lưu lại đây cùng ông trò chuyện. Chỉ là tôi vẫn muốn nhắc nhở ông một lời, đừng để hình ảnh này lọt ra bên ngoài và cũng đừng khiến cho mẹ tôi phải buồn phiền vì loại người như ông.”
Vưu Quán Thanh ngồi nghiêng sang một bên, đầu ngón tay đỡ lấy trán, bất giác cười khổ, “Con không thấy, cô ấy rất giống mẹ con ư?”
Vưu Thần lại nhìn Đồng Xuyến Yên, khuôn mặt đối diện y tuy xinh đẹp kiều diễm nhưng một chút cũng không giống với mẹ của y. Điều ngớ ngẩn hơn là y lại trông thấy hình dáng của Vưu Chiếu Hy trên khuôn mặt của cô gái kia.
Thật sự...ngớ ngẩn chết đi được.
Vưu Thần thu tầm mắt, không nói nhiều lời mà chỉ lạnh nhạt quay lưng rời đi. Cửa phòng bị đóng vào một tiếng thô bạo.
Đồng Xuyến Yên bị âm thanh kia làm cho tỉnh táo hơn vài phần, cô thở ra một tiếng, quay đầu hỏi Vưu Quán Thanh:
“Ngài với con trai không hòa thuận với nhau sao?”
Vưu Quán Thanh xoay xoay chiếc nhẫn cẩm thạch ở trên ngón trỏ của mình, nhàn nhạt đáp, “Phải. Trước đến giờ cũng chưa từng hòa thuận. Hiện tại còn gắt gao hơn rất nhiều lần.”
“Vì sao vậy?”
Nghe hỏi, Vưu Quán Thanh không tránh khỏi hình ảnh của Vưu Chiếu Hy ẩn hiện trước mắt mình. Bóng dáng của cậu mỗi lần xuất hiện đều khiến cho ông phải căm hận đến chết. Cũng bởi vì cậu mà Thẩm Ninh phải hy sinh và mối quan hệ cha con giữa ông cùng Vưu Thần bị rạn nứt không cách nào hàn gắn.
Tất cả chỉ là vì một thứ thấp hèn như nó.
Vưu Quán Thanh sầm mặt, buông lời miệt thị, “Đều chỉ vì một đứa không ra gì.”
Đoạn, ông ngẩng mặt nhìn Đồng Xuyến Yên vẫn đứng cách xa mình, khẽ cười chua xót, “Thôi được, tôi hứa sẽ không làm gì em cả, nếu như em không muốn. Bây giờ...hãy múa cho tôi xem, có được không?”
Nghe thấy lời nói của Vưu Quán Thanh cũng quá đỗi chân thành, Đồng Xuyến Yên nhìn ông một lúc, sau đó gật đầu đồng ý.
...
Vưu Thần rời khỏi Độc Thanh lâu, khiến cho nhiều cô gái ở trong đây vừa trót rơi vào một ánh mắt không có lối thoát. Ngay từ phút ban đầu y bước qua cánh cửa thì đã có rất nhiều người tự nguyện muốn dâng hết cho y. Đáng tiếc, cả một kiếp này, ngoại trừ người đó, y cũng không tiếp nhận bất kỳ ai.
Ngồi ở trong xe, Vưu Thần mệt mỏi nhắm mắt lại, điếu thuốc trên tay cháy đỏ. Làn khói mông lung uốn lượn bay ra khỏi khe hở của cửa sổ.
Mỗi lần nhắm mắt là mỗi lần nhìn thấy hình dáng của Vưu Chiếu Hy. Nụ cười, ánh mắt, giọng nói, tất tần tật mọi thứ đều được tái hiện lại trong tâm trí, không sót một chút.
Đã bốn năm rồi, vậy mà tâm tình luôn bị hình ảnh đó khuấy nhiễu không ngơi nghỉ. Khi nãy lúc giao chạm ánh mắt với Đồng Xuyến Yên, Vưu Thần thật sự bị làm cho sửng sốt. Cũng bởi khuôn mặt ấy so với Vưu Chiếu Hy không mấy khác biệt. Nhưng cha của y lại nói, người kia giống với mẹ.
Tại sao cùng một người lại có đến hai khuôn mặt?
Vưu Thần gác tay lên thành cửa sổ, rít một hơi cuối cùng của điếu thuốc, sau đó dập tắt nó rồi ném ra ngoài. Điếu thuốc rơi vào một vũng nước nhỏ, toàn thân ướt sũng, tro tàn cũng trở nền mềm oặt.
Khi về đến nhà thì trời cũng đã khuya.
Vưu Thần bước vào phòng khách, cảm nhận được sự tịch mịch lạnh lẽo, ánh mắt lãnh đạm nhìn quanh. Gian phòng này trước kia có bao nhiêu là tiếng cười nói, hiện tại đều yên lặng như vậy, càng nghĩ càng cảm thấy thời gian vô cùng khắc nghiệt.
Lúc bước lên lầu, Vưu Thần không vào thư phòng mà lại đi ngược hướng đến một căn phòng khách. Bên trong gần như không phát ra một động tĩnh nào. Vưu Thần trầm mặc giây lát, sau đó cẩn thận vặn nắm cửa, đẩy cửa ra. Ánh sáng từ ngoài nhẹ nhàng hắt vào thành một đường xiên mỏng manh, chẳng bao lâu đã bị chặt đứt.
Người đang nằm trên giường đã sớm chìm vào giấc ngủ an tĩnh.
Vưu Thần nhấc chân đi thật khẽ về phía giường ngủ, vừa vặn trông thấy một khuôn mặt non nớt đang vùi dưới lớp chăn bông màu xanh nhạt. Hơi thở đều đặn tỏa ra, hàng mi khẽ run lên theo từng nhịp thở. Ngồi xuống bên cạnh, Vưu Thần cẩn thận chỉnh lại tấm chăn trên người đứa bé. Không ngờ chỉ với một động tĩnh nhỏ như vậy lại khiến cho đứa bé tỉnh dậy.
Đôi mắt trẻ thơ mở to nhìn qua hình dáng ở bên cạnh, bất giác giật mình. Nhưng bé con lại rất ngoan, dường như không hề la lên nửa tiếng, chỉ thật im lặng nhìn người kia. Một hồi sau, bé con chống tay ngồi dậy, lộ ra một đôi mắt rất đặc biệt. Màu mắt của bé thật sự đặc biệt hơn người.
Vừa xinh đẹp vừa kỳ diệu.
Vưu Thần nhìn thấy bé con ngồi dậy, chân mày thoáng nhíu vào nhau nhưng không hề mở lời la mắng, “Có thật là con đã ngủ say không?”
Bé con gật gật đầu, “Con đã ngủ thật mà.”
Vưu Thần nhìn vẻ mặt kia, thật sự không biết nên nói gì, lại duỗi tay đặt lên trán, kiểm tra thân nhiệt của bé con.
“Vẫn còn hơi nóng.” Vưu Thần trầm thấp nói, sau đó đứng dậy, “Con ngủ đi, ngày mai sẽ khỏe lại.”
Bé con nghe lời nằm xuống giường, kéo chăn bông ngang người, từ khe hở bé xíu cất tiếng, “Con thấy mệt lắm...”
Nói xong hơi dừng lại, giống như sợ rằng lời than vãn này sẽ khiến cho Vưu Thần tức giận, ánh mắt lo lắng cực kỳ. Thế nhưng người kia không những không la bé mà còn cúi người, hôn lên trán bé một cái.
“Không sao cả... Hãy nhắm mắt mà ngủ thật ngon vào, ngày mai con chắc chắn sẽ khỏe lại. Đừng quên những gì ta từng dạy con, Tiểu Vọng.”
Tiểu Vọng nhớ lại lời người kia từng dạy dỗ mình, cuối cùng dằn xuống mệt mỏi trong người, gật đầu đáp, “Con đã nhớ.”
Vưu Thần nhìn bé con vừa nhắm mắt lại, trên môi y thoáng qua một nét cười rất đỗi dịu dàng nhưng cũng chua xót vô cùng.
Đợi Tiểu Vọng đã ngủ lại thật sự, Vưu Thần mới an tâm rời khỏi phòng của bé, một mình lưu lại trong vườn hoa năm xưa. Khí trời mùa xuân vốn hiền dịu, chỉ gửi đến những làn gió nhẹ nhàng mát mẻ, đủ làm lay động những nhánh hoa đỏ rực rỡ.
Vưu Thần đứng lặng tại nơi vườn hoa, từ vị trí của y ngẩng mặt lên sẽ nhìn thấy một gian phòng luôn tắt đèn. Đó là một gian phòng quen thuộc, từng mùi hương cũng quen thuộc kỳ lạ. Khung cửa sổ này ngày trước đã từng có một hình dáng tối nào cũng ngồi phía sau, chăm chú học bài. Đôi lúc còn thả hồn ngơ ngẩn nhìn ngắm mây trời.
Nhưng không bao giờ phát hiện được, có một người ở dưới này đang nhìn ngắm cậu.
Vưu Thần hạ tầm mắt, trong lòng bất giác nhớ tới nữ nhân ở Độc Thanh lâu, ánh mắt thăng trầm đau lòng.
Chiếu Hy, tôi còn phải chờ đợi em đến bao lâu nữa?
...
Người hầu nhỏ từ bên ngoài đang bưng nước vào phòng cho Lý gia liền nghe thấy một tiếng động chát chúa vang lên. Bước chân dừng lại trước cửa phòng, người hầu nhỏ áp tai nghe ngóng, cảm giác từng cú tát giáng xuống thật mãnh liệt và tàn nhẫn.
“Ai cho phép ngươi làm thế?” Lý gia rướn chân mày nhìn nữ nhân đang quỳ gối trước mặt mình, ánh mắt cực kỳ tức giận đay nghiến.
Nữ nhân xinh đẹp bị tát liên tục đến sáu cái, đầu óc nhất thời mơ hồ choáng váng, bên tai ù ù cạc cạc không nghe thấy rõ lời người kia vừa hỏi. Chỉ là cô biết mình vừa mắc tội lỗi khó mà bỏ qua được, đành dập đầu tạ lỗi không ngừng.
“Tôi xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi Lý gia! Lần sau, lần sau nhất định tôi sẽ không dám nữa!”
Lý gia từ trên cao nhìn xuống, khuôn mặt thập phần sắc sảo bỗng phảng phất một chút ngoan độc thâm hiểm, bàn tay bất ngờ duỗi ra, nắm lấy cằm của cô gái kia, miết đến đau đớn.
“Đừng quên công việc mà ngươi phải hoàn thành, cũng đừng quên những giới hạn mà ta đặt ra! Nếu còn dám trái khuấy một lần nữa, ta sẽ ném ngươi vào động tuyết lang, có nghe rõ chưa?”
Cô gái bị hất mạnh một cái, cả người ngã rạp ra sàn nhà. Hai bên gò má đã sưng đỏ lên, da thịt cũng bị móng vuốt của Lý gia ghim sâu vào, bật cả máu. Đau đớn thể xác dần qua đi, cô gái lồm cồm bò dậy, càng muốn tránh xa khỏi Lý gia.
Lý gia đã sớm quay lưng lại với người kia, “Cút!”
“Đa tạ Lý gia tha mạng! Đa tạ người...” Vừa nói, cô gái vừa hoảng loạn rút khỏi phòng.
Trước cửa, cô bắt gặp người hầu nhỏ. Người hầu nhỏ nâng mắt nhìn khuôn mặt của cô bị thương, nhất thời thương cảm.
“Lý gia chỉ tức giận quá thôi, cô đừng quá để tâm.”
Cô gái uất ức nhìn người hầu nhỏ, nước mắt chảy ròng ròng, một tay ôm lấy gương mặt vốn xinh đẹp của mình, nấc nghẹn nói, “Đều do tôi làm sai quy tắc... cũng không thể trách ngài ấy...”
Nghe một lời này khiến cho người hầu nhỏ thoáng kinh ngạc. Vì cậu không nghĩ người kia vậy mà thông cảm cho Lý gia quá mức đặc biệt. Liệu có phải là như những gì cậu đang nghĩ không nhỉ?
“Cô trở về nghỉ ngơi đi.” Người hầu nhỏ cười nói, sau đó mang nước vào trong phòng.
Cửa phòng khẽ đóng lại, cô gái quay mặt nhìn qua cánh cửa một chốc, rốt cuộc lại không kìm được nước mắt.
Lý gia, những đau đớn này có thể đánh đổi bằng tình cảm của ngài hay không?
Nước được đặt xuống bàn, người hầu nhỏ quay mặt lại, hơi cúi đầu nói, “Lý gia, nước của người đây.”
Lý gia vẫn còn đang tức giận nữ nhân kia, sắc mặt không được tốt cho lắm. Một thân trang màu trắng thuần khiết nháy mắt đã hiện ra, cùng với mái tóc đồng màu bạch kim phũ dài qua lưng. Người hầu nhỏ đứng ở phía sau im lặng nhìn ngắm Lý gia thay hình đổi dạng, phút chốc mỉm cười.
Người lại muốn ca múa nữa rồi sao?
Lý gia hất tay áo sang một bên, khuôn mặt hơi nghiêng qua trái, thấp giọng nói, “Bác Bác, thấy ta thế nào?”
Người hầu nhỏ Bác Bác nhìn một cái từ trên xuống dưới, hồi sau mỉm cười, “Trước sau vẫn vậy.”
Lý gia nghe vậy, lập tức xoay người, đanh lạnh, “Ý gì?”
Bác Bác lần này cười thành tiếng, cúi đầu bảo, “Không có ý gì, chỉ là...người muốn ca múa thì cứ ca múa đi. Sao còn phải hỏi em về nhan sắc?”
Lý gia liếc Bác Bác một cái, lạnh nhạt hỏi, “Không được sao?”
Bác Bác biết thân biết phận, ngoan ngoãn nói, “Đương nhiên là được.”
Dừng lại, người hầu nhỏ hôm nay lá gan hơi lớn, bèn hỏi, “Lý gia, sao người ra tay nặng với Trúc Sơ quá vậy? Cô ấy lại chọc giận gì người à?”
Ống tay áo phủ qua đôi bàn tay, Lý gia đang múa thử vài động tác đơn giản, nghe hỏi sắc mặt lập tức đanh lại. Cậu quay người, nheo mắt quan sát Bác Bác, hồi sau mới nói:
“Sao? Xót cho cô ta?”
Bác Bác lắc đầu, “Không có. Chỉ là...em hơi thắc mắc thôi. Trúc Sơ đã khóc rất nhiều, với lại khuôn mặt vốn xinh đẹp, bây giờ đã thành ra dạng gì rồi.”
“Bác Bác.” Lý gia gọi một tiếng, đuôi mắt cong lên, sắc bén liếc người hầu nhỏ, “Những chuyện không liên quan, thì tốt nhất không nên hỏi.”
Bác Bác vừa nghe đã hiểu, rốt cuộc im lặng chiêm ngưỡng màn ca múa của người kia. Lý gia khá thích hí kịch, cho nên thường xuyên luyện tập vừa hát vừa múa. Giọng của cậu trong trẻo, mỗi khi đến đoạn hí đều khiến cho người ngoài nghe được cảm thấy say mê khó dứt.
Lý gia không quan tâm Bác Bác ở phía sau đang làm gì, tự mình đắm chìm trong không gian riêng của bản thân. Những động tác xoay chuyển mềm mại dẻo dai như rắn, xiêm y trắng lại khiến cho hình ảnh của cậu trở nên mờ ảo xinh đẹp.
“Gió đêm đen xuyên qua mưa trăng nơi núi thẳm. Quốc gia mơ hồ tan biến trong giấc mơ. Nhớ chàng nhưng chẳng thể ở bên. Biệt ly tàn nhẫn, chịu đựng biệt ly... Oán hận căm thù biết bao giờ mới kết thúc? Ngọn đèn đã tàn, nước mắt đã khô. Ly biệt đau khổ, chẳng nỡ lòng nhưng đành biệt ly...”
Giữa màn đêm tịch mịch, một giọng hát hí cất lên, phá tan đi bầu không khí cô độc lạnh lẽo ấy. Lý gia tựa hồ trở nên cuồng loạn cùng với điệu múa của mình, xoay chuyển thân người theo nhiều hướng, vạt áo hất tung lên, trắng xóa cả một góc phòng. Mái tóc bạch kim rũ dài sau lưng cũng đong đưa theo làn gió bên ngoài thổi vào. Nét mặt khi hát hí khúc đặc biệt đau lòng, cũng bởi vì trong lòng người đang rất nhớ nhung một hình bóng.
Mải đến khi kết thúc điệu múa, nơi khóe mắt Lý gia mơ màng vương lại một giọt lệ trong suốt.
Bác Bác đứng lặng một bên đều chiêm ngưỡng đầy đủ một bài hí khúc và điệu múa của người kia. Ánh mắt mang theo thương xót không thể an ủi bày tỏ cùng người. Lý gia ngồi xuống chiếc giường gần đó, toàn thân phủ lên một màu trắng thuần khiết giống như tuyết lạnh.
Bác Bác nhìn thấy người kia trong tay không rõ từ lúc nào đã nâng niu một nhánh hoa bỉ ngạn đỏ rực, hoàn toàn tương phản với xiêm y của người.
“Lý gia, người...” Bác Bác định lên tiếng, lại bị nụ cười chua xót của người kia ngăn chặn.
Cảm xúc lúc này không cách nào dằn xuống được nữa. Lý gia nghiêng người nhìn ngắm từng cánh hoa đỏ nhuận trong tay mình, tựa hồ nhìn thấy được cả những viễn cảnh năm xưa.
“Ngươi gọi ta làm gì?” Lý gia hỏi mà không nhìn người hầu nhỏ.
Bác Bác mím nhẹ môi, trầm ngâm một hồi lại lắc đầu, “Không có gì.”
Lý gia bật cười, liếc nhìn Bác Bác, “Ngươi đang lo lắng cái gì? Lo lắng ta sẽ vì...tình xưa mà mềm lòng?”
Bác Bác lại lắc đầu, bình tĩnh đáp, “Vốn dĩ tính cách của người không phải như thế, nên không cần lo lắng.”
Đặt nhánh hoa xuống giường, Lý gia đứng thẳng dậy, tay áo khẽ hất lên. Người mỉm cười một cách giảo hoạt ngoan độc, thì thầm một câu:
“Đúng là Bác Bác, thông minh hiểu ý hơn người.”
Nói đoạn, Lý gia bước đến cửa sổ, nâng mắt nhìn ngắm bầu trời. Hôm nay không có sao, càng không có trăng. Thật tịch mịch ảm đạm vô cùng.
Đương lúc gian phòng trở nên yên tĩnh, bên ngoài bỗng có một tiếng gõ cửa. Lý gia thu lại tầm mắt, không quay đầu liền nói:
“Giờ này còn có người tìm sao?”
Bác Bác cũng không rõ bên ngoài là ai đến, bèn nhanh chân bước ra, hé cửa nhìn. Phát hiện một người thanh niên ăn vận lịch sự đứng đó, cùng một tập tài liệu trong tay.
“Xin chào, tôi có tài liệu cần đưa cho Lý gia.”
Bác Bác nhìn một chút rồi đưa tay đón lấy tài liệu, “Tôi sẽ đưa cho Lý gia. Anh trở về đi. Lần sau tuyệt đối không nên đến vào giờ này, phiền hà giấc ngủ của người.”
Người thanh niên bị chỉnh, sắc mặt hơi khó coi, “À tôi sẽ ghi nhớ. Thật xin lỗi.”
Bác Bác gật đầu, sau đó quay người đi vào bên trong. Lý gia vẫn đứng lặng bên khung cửa sổ, nghe thấy bước chân đi đến gần mới cất giọng hỏi:
“Chuyện gì?”
Bác Bác đặt tài liệu lên bàn, “Có người đưa tài liệu đến.”
Lý gia quay người lại, liếc nhìn tập tài liệu trên bàn. Sau đó thư thả bước đến, lật ra trang đầu, đọc hết một lượt mới chau chặt chân mày. Tập tài liệu nhanh chóng bị đóng gập một cái, khiến cho Bác Bác ở bên cạnh cũng khẽ giật mình.
“Sao thế ạ?”
Lý gia liếc nhìn bìa ngoài của tập tài liệu lần cuối, sau đó sầm mặt siết chặt nắm tay. Trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh của người thanh niên đó của nhiều năm trước, phút chốc vì quá bất ngờ mà dẫn đến đau lòng tức giận.
...
Sáng ngày hôm sau, trước cửa một ngôi nhà rất bình dị, có một chiếc xe hơi màu trắng chễm chệ đỗ ở đó.
Một người con trai bước xuống từ chiếc xe, thân trang đơn giản thoải mái, chiếc nón lưỡi trai che khuất đi phần trên của khuôn mặt. Đi tới trước cửa ngôi nhà kia, cậu thản nhiên gõ lên hai tiếng.
Bên trong dường như có người, tiếng bước chân vội vã chạy từ trên cầu thang xuống.
Cửa mở, một người con trai khác tầm hai mươi tuổi đứng ở đó, khuy áo sơ mi vẫn còn chưa cài xong, bộ dạng gấp gáp khiến cho người nọ khẽ nhíu mày.
“Anh là...” Người con trai trong nhà nghi hoặc nhìn người kia.
Người thanh niên đội mũ lưỡi trai lúc này ngẩng mặt lên, nụ cười giảo hoạt trưng trên môi, cất tiếng, “Xin chào, cậu Từ. Tôi có chuyện muốn tìm hỏi cậu một chút, có được không?”