Tác giả: SUNQINGtheWriter.
Lưu ý: KHÔNG CHUYỂN VER.
Chương 129
Thân phận trong một chốc đã bị người kia vạch trần không chút ngần ngại, Fallande bất đắc dĩ cười lên một tiếng. Trong ánh mắt tràn ngập một mảnh đáng thương lẫn tức giận.
Fallande ngẩng mặt nhìn Lý Thiệu Ly, gắt gao hỏi, “Cậu là ai?”
Lý Thiệu Ly cũng nhìn về phía cô, thản nhiên mỉm cười, “Cô đoán xem.”
Giọng điệu bình tĩnh nhưng đầy khiêu khích của cậu làm cho cô không khỏi rướn mày tự vấn. Nắm tay đồng thời siết chặt lại. Dưới bầu trời ráng cam, đôi mắt Lý Thiệu Ly cơ hồ càng sáng thêm một bậc, đủ để nhìn thấy được hình ảnh tiều tụy mệt mỏi của cô ở trong đó. Đôi mắt này trong ký ức của Fallande đã từng nhìn thấy qua. Đó là một thứ vô cùng xinh đẹp, làm cho người khác si mê nhưng cũng không tránh khỏi sự ghen tị của người đời.
Đôi mắt này, ánh mắt đó, đến cả nụ cười bình tĩnh ương ngạnh kia... tất cả hội tụ lại gần như đã họa lên một khuôn mặt ở sâu trong trí nhớ của Fallande.
“Cậu...” Vào khoảnh khắc khuôn mặt kia lóe lên, Fallande bất giác giật thót mình, giọng nói cũng lệch đi, “Chiếu Hy?”
Lý Thiệu Ly ngay lập tức cười lên một tiếng lạnh lẽo, một tay đưa lên gỡ xuống lớp mặt nạ bán khuyết của mình, rồi chậm rãi ngẩng mặt nhìn cô.
Giây phút đối mặt nhau, Fallande đã sợ đến run rẩy, bước chân loạng choạng lùi về phía sau, miệng không ngừng lẩm nhẩm, “Không phải...không phải cậu đã...”
“Không phải cậu đã chết?” Lý Thiệu Ly càng cười càng cay nghiệt người con gái trước mặt, một bước lùi của cô là một bước tiến của cậu.
Chẳng bao lâu, Fallande vì hoảng loạn mà ngã xuống mặt đất. Phía trên là Lý Thiệu Ly cao cao tại thượng đang hạ tầm mắt nhìn chăm chú vào cô, như muốn dùng loại ánh mắt sắc bén kia cứa vào da thịt của cô vậy.
“Đáng khen cho cô khi đã dày công tìm hiểu về thân phận của tôi như vậy. Xem ra, hận thù giữa cô cùng người đó rất sâu đậm, rất cay nghiệt.”
Fallande ở trên mặt đất ngước mắt nhìn Lý Thiệu Ly, nghe nhắc đến người mà trong lòng cô cả đời này không thể không hận, ánh mắt cô lập tức thay đổi.
“Tôi còn muốn hắn ta phải chết dưới tay của tôi!” Fallande nghiến răng phun ra từng chữ, sau đó đưa mắt nhìn về phía ngôi biệt thự Châu Sa, đôi mắt chực trào dòng lệ.
“Chính hắn ta...” Fallande thì thầm, “Chính hắn đã cướp đi mái ấm của tôi... cướp đi hạnh phúc của chúng tôi...”
Lý Thiệu Ly lãnh đạm nhìn Fallande vẫn đang tự thì thầm với bản thân, sau đó cậu dời tầm mắt nhìn sang phía cánh cổng màu đỏ của biệt thự.
Vài ngày trước, Lý Thiệu Ly đã sai người đi tìm hiểu về người con gái tên Niệm Du. Thông tin mà Kiều Ly kia đưa cho cậu quả thực rất ít khiến cho quá trình tìm hiểu gặp khó khăn không ít. Những ngày sau đó, người của cậu tìm ra được nơi ở trước kia của Niệm Du, theo thông tin mà bọn họ có được thì trước khi gia đình cô ấy chuyển đến biệt thự Châu Sa này, ba người họ đã từng sống trong một ngôi làng.
Tên của ngôi làng này Lý Thiệu Ly đã từng nghe qua, đúng như cái tên của nó, những người sống ở đây hầu hết đều là những người có dòng máu lai. Nói cách khác, Fallande ở trước mặt cậu chính là một đứa con lai giữa hai tộc.
Sau nhiều ngày điều tra cặn kẽ, Lý Thiệu Ly rốt cuộc cũng biết được không ít quá khứ của bố mẹ Fallande.
Bố của cô là một người đàn ông tuấn tú tài giỏi, được Vưu gia cực kỳ trọng dụng và tin tưởng, giao cho trách nhiệm quan trọng trong công ty. Ông ta tên là Niệm Thương, tính tình lãnh đạm sâu sắc và chính trực.
Trong một hôm Niệm Thương cùng với Vưu Quán Thanh đi xem hát kịch, vô tình gặp mặt một người phụ nữ. Người này trước đó thân phận không hề rõ ràng, tha phương cầu thực, rốt cuộc lạc vào đoàn hát kịch này và trở nên nổi tiếng. Bởi vì bà ấy có một nhan sắc không hề tầm thường, so với những người trong đoàn hát thì chính là như hoa như ngọc.
Niệm Thương lần đầu tiên nhìn thấy Thái Kỳ Anh đã xác định được bản thân từ đấy về sau không cách nào động lòng với người nào được nữa. Thái Kỳ Anh ngoài giọng hát ngọt ngào còn có khả năng diễn xuất rất xuất chúng. Từ ánh mắt, bước đi, cách dừng lại, mỉm cười hoặc hất nhẹ vạt áo che đi đôi môi cũng rất tự nhiên đi vào trái tim của ông.
Sau đó, hai người chính thức gặp mặt và một mối quan hệ đã bắt đầu từ ngày hôm ấy.
Là một tình cảm si mê bất diệt, nhưng cũng là một màn cho những tai họa sau này.
Fallande lúc này thu tầm mắt lại, ngước nhìn Lý Thiệu Ly, mỉm cười một cách tức giận, “Chỉ vì mẹ tôi là loài mèo mà tộc của bà không hề xem trọng bà, thậm chí là khinh miệt và xua đuổi không thương tiếc. Tôi thật sự không hiểu tộc của các người, cùng là một loài với nhau thế nhưng đối xử không khác gì người dưng nước lã. Mẹ tôi khi đó đã quá bần cùng nên mới rời khỏi tộc, tha phương cầu thực, rốt cuộc gặp được cha của tôi.”
Dừng một chút, Fallande bỗng siết chặt nắm tay, “Tôi ước gì hai người đừng bao giờ gặp nhau, đừng bao giờ nảy sinh tình cảm thì sẽ không có cảnh thương tâm như sau này. Đáng tiếc, tình yêu là cái gì đó bất chợt, nhanh chóng và sâu đậm. Một khi đã tìm được người trong lòng thì liền xác định đời đời kiếp kiếp. Khi ấy tôi còn quá nhỏ để hiểu được cái gì gọi là thù hận đối nghịch giữa hai tộc, đến khi gia đình chuyển đến Châu Sa, mọi chuyện mới càng thêm căng thẳng và tàn nhẫn...”
Vì không muốn những người trong ngôi làng của những đứa con lai kia dè bỉu và đồn thổi những tin đồn không hay, Niệm Thương đã đưa vợ con rời khỏi đó, đi đến một nơi hẻo lánh hơn mà sống. Tại đây, ông xây dựng biệt thự Châu Sa, sống hạnh phúc với Thái Kỳ Anh cùng con gái là Niệm Du. Trong khoảng thời gian đó, Niệm Thương vẫn đến công ty làm việc như bình thường, hoàn toàn không có gì đáng nghi ngờ. Ngay cả việc ông cùng Thái Kỳ Anh kết hôn với nhau, phía Vưu gia cũng không hề hay biết.
Cho đến một ngày, Vưu Thần vô tình nhặt được một tấm ảnh mà Niệm Thương đánh rơi tại phòng làm việc của mình. Trong bức ảnh là Thái Kỳ Anh và Niệm Du. Nhìn đứa trẻ đã hơn bảy tuổi rồi, Vưu Thần không tránh khỏi nghi hoặc trong lòng. Nhưng tính cách của y thường chuyện gì chưa rõ ràng sẽ không bao giờ thẳng thừng nói ra, cho nên y chọn cách tiếp cận một người đáng tin nhất để tìm hiểu.
Và năm đó, Vưu Thần đã tìm gặp đứa bé gái tên Niệm Du.
Nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt Vưu Thần, Fallande bỗng cười đến điên dại, “Tên khốn ấy... nếu như tôi không quá tin tưởng hắn ta, tâm sự tất cả với hắn ta thì... bố mẹ tôi sẽ không phải bị như vậy! Vưu Thần, chính là con người đầy dã tâm tàn nhẫn ấy, nhẫn tâm đem sự tin tưởng của người khác ném xuống đất...tùy tiện giẫm đạp nó...Hahaha...Vưu Thần, tôi hận hắn, tôi hận chết hắn...Hahaha.”
Lý Thiệu Ly trầm mặc nghe người kia hết cười lại khóc, rốt cuộc cũng chỉ im lặng mà không nói gì.
“Đêm hôm đó, nếu như tôi nghe lời của ba, không cố chấp quay lại đi tìm hai người...thì có lẽ sẽ không căm hận Vưu Thần đến mức này, sẽ không bao giờ biết được cái quá khứ tàn nhẫn đẫm máu đó...”
Đôi mắt đầm đìa nước, nhưng một giọt cũng không thể rơi xuống. Có lẽ vì quá tin tưởng mà sinh ra hận thù, khiến cho con người ta phải trở nên cay nghiệt đay nghiến như vậy.
Đêm hôm đó, Niệm Thương đã dự được mọi chuyện không ổn, liền bàn với Thái Kỳ Anh. Sau khi nghe xong, bà lập tức đem con gái ôm sát vào lòng, tuy rằng rất sợ hãi nhưng trên môi luôn gắng gượng một nụ cười giả tạo.
Niệm Thương nhìn hai vợ con mà không nói được lời gì. Hồi sau, ông đón lấy Niệm Du từ tay Thái Kỳ Anh, mang cô bé đến một nơi khác nhờ trông giữ hộ. Ngay khi Niệm Du quay người đi vào bên trong ngôi nhà kia thì đám người của Vưu gia cũng vừa vặn xuất hiện. Cả một đoàn người sắc mặt nghiêm nghị đứng trước Niệm Thương, lạnh lùng nói:
“Có lệnh của ngài Vưu, hai người mau đi theo chúng tôi.”
Niệm Thương đỡ lấy Thái Kỳ Anh, đi theo đoàn người đến Sầm gia. Sầm gia vào khoảng thời gian đó vô cùng hung tợn và tàn nhẫn. Chỉ cần nghe tên đã khiến người khác không rét thì run. Niệm Thương cùng Thái Kỳ Anh quỳ xuống đất, tuy nhiên hai người không hề nói một lời tạ lỗi.
Bởi vì tình yêu của họ, không có lỗi.
Theo như luật đã ban từ trước, tội của Niệm Thương và Thái Kỳ Anh chắc chắn liệt vào tội chết. Người ra tay không ai khác chính là phía người của Sầm gia, Sầm Chấn Phi.
Vào giây phút thân xác của hai người Niệm Thái cùng một lúc ngã gục xuống trước mặt Vưu gia và Sầm gia, Niệm Du đã đứng nấp ở bên ngoài cửa sổ từ rất lâu. Mặc kệ gió đêm đem theo sương làm ướt cả vai áo của mình, Niệm Du nhỏ bé vẫn bám chắc vào bệ cửa sổ, trừng lớn mắt kinh hãi chứng kiến cảnh tượng ba mẹ cùng một lúc ra đi.
Từ đó, Niệm Du dần hiểu ra vì sao Vưu Thần bỗng nhiên xuất hiện trước mặt mình, vì sao ba mẹ phải trốn tránh đến chỗ hẻo lánh để mà sống và vì sao...ba mẹ bị ban chết.
Cũng từ đó, Niệm Du sống và lớn lên đều bằng hận thù nuôi dưỡng...cho đến ngày hôm nay.
Lý Thiệu Ly sau một hồi trầm mặc, rốt cuộc cũng lên tiếng, “Mọi chuyện đều không liên quan đến tôi.”
Fallande mải chìm trong quá khứ đau thương mà đã rơi lệ từ lúc nào không hay. Cô quỳ gối trên mặt đất, bộ dạng thống khổ quằn quại, hai tay ôm lấy trước ngực, nấc nghẹn mà bật cười:
“Phải, đều không liên quan đến cậu. Nhưng cậu chính là quân cờ mà tôi muốn sử dụng, đi đến bước cuối cùng khiến cho Vưu Thần hiểu được nỗi mất mát người yêu thương là như thế nào. Haha, tôi, đến bây giờ tôi vẫn không thể hiểu được, năm đó hắn ta đay nghiến chuyện tình cảm của bố mẹ tôi đến như vậy thế nhưng lại trót rơi vào lưới tình của một con hồ ly!”
Fallande bất ngờ ngẩng mặt, đôi mắt trừng lớn điên dại, cười lên ngặt ngoẽo, “Khốn khiếp! Hắn ta chính là bị quả báo, bị quả báo khi phải lòng một con hồ ly, yêu đến thất điên bát đảo, không còn lối thoát. Bốn năm qua, hắn như một tên sống không bằng chết, làm ra biết bao nhiêu là chuyện điên rồ... Haha, cậu sẽ không bao giờ biết được những chuyện hắn đã làm trong bốn năm qua, điên cuồng đến nhường nào, hahaha... Cuối cùng, tôi cũng đã có thể khiến hắn đau tận tâm can, đau như muốn chết đi, rốt cuộc cũng đã thành công...”
Ngừng lại, Fallande loạng choạng đứng dậy, nhìn Lý Thiệu Ly một lúc rồi bổ nhào đến chỗ cậu. Nhưng thật không may, ngay lúc đó lại có hai tên vệ sĩ khác nhanh chóng xuất hiện, giữ chặt hai cánh tay của cô ta.
Fallande bị bắt giữ cũng không la hét vùng vẫy, chỉ nhất mực nhìn thẳng vào Lý Thiệu Ly, “Vưu Chiếu Hy, cậu rất giỏi, giỏi đến mức khiến cho một kẻ cứ tưởng vô cầu vô dục như Vưu Thần phải si mê điên cuồng như vậy, còn rất giỏi ẩn mình, đem chuyện cũ giải quyết một lần, haha... Cậu rất giỏi, rất giỏi... Quả nhiên, giết không tận ngọn chính là như thế này, chính là như vậy...haha...”
Nghe những lời nói trong cơn cuồng loạn của Fallande tưởng chừng vô nghĩa, nhưng thật ra rất có trọng tâm. Lý Thiệu Ly im lặng lắng nghe, một hồi sau thì cười lên một tiếng lạnh nhạt. Cậu bước chân về phía trước, đối diện với một Niệm Du bị hận thù gặm nhấm qua từng ngày tháng, bất giác rướn chân mày, mỉm cười tao nhã.
Bàn tay duỗi ra nắm chặt chiếc cằm của cô, Lý Thiệu Ly trực diện thẳng thắn nói ra suy nghĩ trong lòng mình, “Tôi trở thành như ngày hôm nay, một phần đều là nhờ cô cả. Cũng vì kế hoạch trả thù của cô mà giúp cho tôi ngộ ra được rất nhiều thứ của quá khứ. Chúng ta có cùng một kẻ thù, cho nên tôi sẽ để cho cô sống sót lâu thêm một chút nữa.”
“Không!” Fallande bỗng hét lên, “Không, tôi muốn chết, giết tôi đi, hãy giết tôi ngay bây giờ! Tôi không thể chịu nỗi sự ám ảnh này nữa, không, tôi không thiết sống nữa, ngày qua ngày quá khứ đã gặm nhấm tôi đủ lắm rồi... Chiếu Hy, tôi xin cậu, mau giết chết tôi!”
Chát.
Tiếng kêu gào thoáng chốc ngưng bặt.
Fallande trừng lớn mắt nhìn xuống mặt đất, không ngờ đến cú tát của Lý Thiệu Ly lại đau đớn dứt khoát như vậy. Cô run rẩy khóe môi đang tứa máu, bỗng cười lên một trận.
Lý Thiệu Ly đanh lạnh nhìn cô, sau cái tát kia, cậu cũng không cảm thấy bản thân có chút gì là áy náy và tàn nhẫn, gằn giọng nói:
“Tôi không phép cô chết, thì cô tuyệt đối không được chết.”
Fallande không còn cảm thấy cái đánh kia đau đớn thế nào, cô quay mặt lại nhìn thẳng vào Lý Thiệu Ly, khóe môi cong lên cười đến ngây dại nhưng vẫn phảng phất một chút xinh đẹp kiều diễm.
“Vưu Chiếu Hy, đến bây giờ tôi mới nhận ra một điều, chính là cậu so với Vưu Thần còn đáng sợ ghê gớm hơn rất nhiều, rất nhiều lần!”
Lý Thiệu Ly đối với loại đánh giá này không một chút ngại ngùng phủ nhận, nụ cười tao nhã lạnh nhạt vẫn trưng trên môi, cậu đáp:
“Nếu tôi không như vậy thì hoàn toàn uổng phí bao năm dạy dỗ của người đó rồi.”
Dừng lại một chút, cậu đưa tay vén phần tóc lòa xòa trước mặt Fallande ra phía sau, thuận tay trượt xuống chạm vào gò má ẩm ướt của cô, móng vuốt bất ngờ giương ra, cắm sâu vào da thịt.
Máu chảy xuống từ đường thẳng trên khuôn mặt. Fallande không cảm thấy đau đớn, chỉ cảm thấy người trước mặt thập phần đáng sợ và máu lạnh.
“Cậu...”
Lý Thiệu Ly thu móng vuốt lại, “Trên người cô thứ tuyệt nhất chính là khuôn mặt này. Đáng tiếc, tôi lại không thích nó. Dù sao thì cô đối với cuộc sống này cũng đã không còn lưu luyến tiếc nuối gì nữa, một vết sẹo trên mặt thì có hề gì.”
Fallande mặc kệ máu chảy, nhìn đăm đăm vào Lý Thiệu Ly một hồi rồi nhắm mắt lại, cười nhạt một tiếng.
Quả thực, cuộc sống này đối với cô hiện tại đều chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
“Đưa đi.”
Fallande bị hai vệ sĩ đưa đi ra ngoài chiếc xe hơi đỗ gần đó. Một mình Lý Thiệu Ly lưu lại khoảng sân trống trải vắng vẻ, ánh mắt thăng trầm nhìn về phía một cây cổ thụ lâu năm ở trước mặt.
Qua lời kể của Fallande, bất giác làm cho Lý Thiệu Ly nhớ đến một chuyện trong quá khứ.
Vẫn là vào cái đêm mà Niệm Thương cùng Thái Kỳ Anh lãnh án tử, sau khi trở về nhà, Vưu Thần đã nói chuyện cùng với một tên cận vệ.
“Cậu Cả, khi nãy tôi phát hiện con gái của Niệm Thương đã nấp ở khu vườn phía sau tại nơi của Sầm gia.”
Vưu Thần nghe vậy, chân mày khẽ rướn lên, có chút kinh ngạc, “Đứa trẻ đó đâu?”
“Tôi không biết xử lý thế nào nên đã đem đứa bé giấu ở một nơi khác... Đứa bé có lẽ đã nhìn thấy tất cả...”
Lý Thiệu Ly không rõ khi đó nét mặt của Vưu Thần như thế nào, chỉ thấy y im lặng rất lâu, hồi sau liền bảo với tên cận vệ kia rằng:
“Đưa con bé đến một nơi khác thật xa. Cẩn thận tai mắt của Sầm gia.”
Bây giờ chợt nhớ lại, lòng Lý Thiệu Ly thoáng lạnh lẽo tức giận. Cậu quay mặt nhìn về hướng của biệt thự Châu Sa, dưới đáy mắt hằn lên một sự ngoan độc đầy dã tâm.
Niệm Du, cô đến tận cùng sẽ không thể biết được một điều, chính là năm đó, Vưu Thần vốn dĩ đã tha cho cô một mạng. Thế nhưng cảnh tượng đau thương kia đã hằn sâu trong tâm trí của cô, gặm nhấm trái tim non dại ngây thơ của cô, cho nên suốt đời này, cô sẽ luôn căm hận Vưu gia, Sầm gia và hận nhất là Vưu Thần vì đã đem sự tin tưởng của cô giẫm đạp không thương xót.
Lý Thiệu Ly cúi thấp mặt, hoàn hảo che đi nụ cười gian xảo của mình, ngón tay chạm lên mặt nhẫn nhẵn bóng ở ngón trỏ.
Năm đó, Vưu Thần đã tha cho cô một mạng, lý do là gì, tôi thật sự không thể biết được. Bởi vì, trái tim của người đó luôn là thứ khó hiểu nhất.
Hiện tại, tuy rằng tôi để cho cô sống lâu thêm một chút, nhưng tuyệt đối sẽ không tha cho cô. Bởi vì, tôi yêu Vưu Thần.
Chính vì yêu Vưu Thần nên sẽ càng chán ghét bất kỳ nữ nhân nào từng xuất hiện trong cuộc đời của người đó.