Thần Hy Khúc

Chương 135: Chương 135




Tác giả: SUNQINGtheWriter.

Lưu ý: KHÔNG CHUYỂN VER.

Chương 135

Lý Thiệu Ly cảm giác trái tim của mình như lá mùa thu cứ rơi lộp độp liên hồi. Bước chân không cách nào tiếp tục đi về phía trước, càng không thể chạy trối chết vào một góc khuất. Vì vậy chỉ còn một cách là quay người lại, đối diện với một người sau ngần ấy năm thương nhớ khôn nguôi.

Vưu Thần hơi cúi thấp mặt, ánh mắt vững vàng đặt trên từng đường nét khuôn mặt của Lý Thiệu Ly. Một cảm giác quen thuộc nhưng cũng xa lạ sượt qua trái tim của y. Bàn tay trong bất tri bất giác giơ lên, chạm vào chiếc mặt nạ bằng sứ của người kia, nửa muốn gỡ xuống, nửa lại không đủ dũng khí.

Trước loại tình huống cấp bách này, thế mà Lý Thiệu Ly một chút cũng không động, mặc kệ người kia sắp gỡ xuống mặt nạ của mình. Ở khoảng cách gần như vậy, mùi hương nhàn nhạt quen thuộc trên người Vưu Thần như hóa thành nhiều sợi dây trong suốt quấn chặt lấy tâm trí Lý Thiệu Ly.

Đến khi chiếc mặt nạ đã nằm gọn trong bàn tay của Vưu Thần, y mới giật mình nhận ra người thanh niên trước mặt hóa ra không phải là người mà y mong đợi.

Bởi vì đôi mắt kia không phải là màu xanh ngọc quen thuộc.

Vưu Thần tâm tình thoáng chấn động, liếc nhìn mặt nạ trong tay mình, sau đó thấp giọng nói, “Khuôn mặt của cậu vốn dĩ không cần loại mặt nạ vô nghĩa này.”

Lý Thiệu Ly nghe thấy âm thanh trầm đục đầy thương nhớ, cánh môi mỏng khẽ cong cong, tựa như cười lại muốn khóc đáp, “Đúng là nó khá vô nghĩa với tôi, bởi vì không có nó thì tôi vẫn luôn đeo sẵn nhiều lớp mặt nạ khác rồi.”

Vưu Thần đối với những lời này cũng không quá quan tâm, lãnh đạm trả lại chiếc mặt nạ cho Lý Thiệu Ly rồi tùy ý nói:

“Cứ sống như chính bản thân của cậu, đeo mặt nạ vốn dĩ không tốt. Đeo quá nhiều lại càng phản tác dụng. Nhớ lấy!”

Lý Thiệu Ly nhận lại mặt nạ của mình, lòng bàn tay rớm một tầng mồ hôi mỏng. Ánh mắt vẫn còn mơ màng đặt lên tấm lưng cao lớn vừa mới quay đi, cảm xúc giống như lần đầu ở bên cạnh nhau, đầy rung động miên man nhưng lại quá đo đau lòng.

Dưới ánh đèn đường hiu hắt, bóng lưng Vưu Thần gần như ẩn vào trong bóng đêm. Chỉ còn một mình Lý Thiệu Ly đứng lẻ loi ở trước đại sảnh khách sạn, mãi nhìn vào chiếc mặt nạ trong tay mình, môi mím chặt.

Nếu như dùng một chiếc mặt nạ ngụy trang lại khiến bản thân mệt mỏi như vậy, vì sao nhiều năm qua anh cứ mãi giả vờ yêu thương em rất nhiều để làm gì?

Vưu Thần, chiếc mặt nạ của em, so với anh... có là gì đâu chứ?

Lý Thiệu Ly nhìn xuống chiếc bóng in trên mặt đất, khẽ cười một tiếng bất đắc dĩ rồi chậm rãi xoay lưng, đi ngược hướng với Vưu Thần.

Con đường càng lúc càng vắng vẻ và tịch mịch.

Ở trong xe, tài xế đảo mắt nhìn lên kính chiếu hậu, nghĩ nghĩ một lúc mới lên tiếng, “Ngài Vưu, chúng ta có thể đi chưa ạ?”

Vưu Thần nghe hỏi, tầm mắt chợt thu về chỗ cũ, vẻ mặt lãnh tình nhìn người tài xế, tựa hồ còn nuối tiếc điều gì đó mà chưa muốn khởi động xe. Đồng hồ ì ạch kéo thêm một phút nữa, ngay khi y định lên tiếng cho xe chạy đi thì người tài xế bỗng chen ngang:

“Ấy, ngài Vưu, cậu trai khi nãy...hình như vừa ngất xỉu.”

Vưu Thần nghe thấy, chưa rõ sự tình như thế nào đã ngước mắt nhìn lên phần kính chiếu hậu. Phần kính không quá lớn, chỉ vừa vặn thu về hình ảnh một bóng dáng gầy nhỏ ở phía xa ngã khụy xuống đất. Khoảnh khắc đó xảy ra rất nhanh, người tài xế cũng chỉ kịp thời hô lên một tiếng mà thôi.

Nhíu mày một cái, Vưu Thần không cần nghĩ ngợi thêm một giây nào đã mở cửa, bước xuống xe. Tài xế ở phía trước nhất thời bị động tác dứt khoát này của y làm cho đứng hình.

Chiếc áo dạ sậm màu khẽ tung lên theo từng ngọn gió thổi đến. Bóng dáng cao lớn của Vưu Thần bị ánh đèn kéo dài đến hiu hoạnh.

Trước mặt y vẫn là người con trai kiêu ngạo cứng cỏi khi nãy, chỉ khác là lúc này khuôn mặt của cậu có phần nhợt nhạt hơn rất nhiều.

Vưu Thần âm trầm quan sát Lý Thiệu Ly một chút, sau đó nhanh chóng xốc cả người cậu trên tay, chậm rãi xoay người trở về xe của mình. Cẩn thận đặt Lý Thiệu Ly nằm xuống, đầu tựa lên đùi mình, ngoài ra y còn đem cả áo choàng khoác ngang người của cậu.

Có lẽ được ngồi trong xe, nhiệt độ ấm áp dễ chịu hơn cho nên Lý Thiệu Ly khẽ cựa người, rốt cuộc cũng tìm được vị trí êm ái mà ngủ một giấc.

Từ lúc Vưu Thần trở vào xe đến bây giờ, anh tài xế cũng chưa dám mở miệng nói một lời nào. Nhất cử nhất động của anh đều phụ thuộc vào ánh mắt biểu cảm của người kia. Sau một hồi thật lâu, anh mới nghe thấy lệnh của Vưu Thần phát ra.

Con xe rất nhanh xuyên vào màn đêm.

Trên đường đi đến khách sạn Mạn Châu, Vưu Thần rất tỉ mỉ quan sát người con trai đang nằm bên cạnh mình. Cảm giác tiếp xúc cùng người khác sau nhiều năm khiến cho y cảm thấy lạ lẫm vô cùng, nhưng thành thật thì không chán ghét.

Ngẫm lại trước kia, Vưu Thần cũng từng tiếp xúc với những thiếu niên trẻ tuổi khác, tính tình đa dạng phong phú, nhưng chỉ cần chạm vào một ngón tay của y thôi đã khó chịu, đừng nói gì là gối đầu lên đùi y như thế này.

Thế thì...tại sao người này lại không khiến cho mình chán ghét?

Vưu Thần trong lòng thật sự không hiểu, nhưng cũng không quá để tâm đến chuyện này. Suốt nửa tiếng đồng hồ, y dường như chìm mải trong việc nhìn ngắm người con trai đang ngủ vùi trên đùi mình mà bỏ qua ánh mắt hiếu kỳ của anh tài xế.

Mải đến khi xe dừng lại, Vưu Thần mới khẽ nâng mi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Hôm nay cậu cứ về trước. Sáng mai quay lại đón tôi.”

Vưu Thần gửi lại một câu rồi ôm lấy Lý Thiệu Ly bước vào đại sảnh khách sạn. Khách sạn vào ban đêm cũng không có quá nhiều người làm cho bầu không khí cũng trở nên yên tĩnh trầm lặng hơn bình thường.

Khi thấy bóng dáng của Vưu Thần, một số nữ nhân viên đã kinh ngạc tròn mắt nhìn theo y, bên cạnh còn đặc biệt chú ý đến người con trai nằm trong tay y.

Họ nhìn Vưu Thần rồi nhìn nhau, khẽ nói, “Đó có thật là chủ tịch không? Chủ tịch mang một...một thanh niên vào khách sạn sao?”

Mọi người đều có chung một biểu cảm, một câu hỏi và đương nhiên là cùng không có một câu trả lời thỏa đáng.

Vưu Thần đi qua dãy hành lang vắng vẻ tịch mịch, trên tay là Lý Thiệu Ly vẫn còn ngủ vùi không có nửa điểm tỉnh lại. Y xốc người trong tay lên, chỉnh lại tư thế cho cậu, gót chân vẫn đều đều nện trên nền nhà. Chẳng mấy chốc Vưu Thần dừng lại trước một cánh cửa gỗ màu đỏ nâu bóng loáng.

Cửa phòng theo lệnh từ đôi mắt của y mà mở ra.

Gian phòng tĩnh lặng như tờ, lúc này chỉ sót lại tiếng gót chân đang giẫm lên sàn nhà.

Sau khi đặt Lý Thiệu Ly xuống giường xong, Vưu Thần trầm mặc nhìn cậu thêm một chút rồi mới xoay người rời khỏi phòng. Khi cửa phòng toan đóng lại một tiếng, trái tim của y cũng vô thức mà kêu lên.

Giống như một hồi chuông cảnh báo, thức tỉnh ý nghĩ mơ hồ hiện tại trong lòng y vậy.

...

Lý Thiệu Ly nằm mơ. Vẫn là chuỗi giấc mơ mãi hoài bi thương không dứt. Trong mơ, cậu nhìn thấy mẹ cùng anh hai của mình đang đứng cạnh nhau, gương mặt mỗi người đều phảng phất một chút u sầu buồn vương và không thể tránh khỏi sự nhợt nhạt lạnh lẽo của sương dày.

Cổ họng chợt khô khốc. Lý Thiệu Ly từ trong mơ khẽ cất tiếng gọi bi thương.

“Mẹ... Anh hai... đừng đi...”

Sau một hồi chìm trong giấc mộng triền miên, Lý Thiệu Ly bị đánh thức bởi một hồi chuông vọng đến từ ngoài cửa sổ. Tiếng chuông thanh lảnh xuyên qua lớp kính dày, đánh thuỳnh vào lồng ngực cùng màng nhĩ của cậu.

Mọi hình ảnh trước mắt dần hóa thành một lớp màng màu trắng, cuối cùng là trở nên vô hình trong suốt.

Lý Thiệu Ly chậm rãi mở mắt, xung quanh dường như bị nuốt chửng trong màn đêm đen đặc. Chỉ còn sót lại một ít ánh sáng từ ngoài cửa sổ hắt vào đến hiu quạnh. Cơ thể mang theo một luồng khí nóng hực chạy qua từng mạch máu, đôi chỗ còn co rút lên trong vài giây. Chớp mắt đến lần thứ ba, Lý Thiệu Ly mới thực sự tỉnh dậy.

Cậu đưa tay vịn vào thành giường, lấy đà ngồi lên. Khung cảnh trong phòng lúc này so với khi nãy thật quá khác biệt. Cậu nhíu mày, cố gắng nhớ lại trước đó mình đang làm gì và ở đâu. Rốt cuộc thì vẫn không hiểu vì sao mình lại được đưa vào một khách sạn có vẻ đắt tiền như thế này.

Bước xuống giường, Lý Thiệu Ly ngay lập tức cảm thấy choáng váng hoa mắt. Hai chân loạng choạng đi đến gần một chiếc bàn để nước, cậu đưa tay đỡ lấy trán một hồi lâu.

Tỉ mỉ ngẫm lại những chuyện đã xảy ra trước đó, Lý Thiệu Ly mới đành thở dài một tiếng. Sức khỏe của cậu hiện tại như thế này, cậu nghĩ là mình có thể hiểu được lý do vì sao.

Đầu óc đã đỡ váng hơn, Lý Thiệu Ly nâng mắt nhìn quanh phòng một lượt. Nhận ra phòng của cậu đang ở trên một tầng khá cao, khi nhìn xuống lòng đường chỉ thấy được mọi thứ thu nhỏ lại như vật tí hon. Ánh đèn đường như nhòa đi trong những hạt mưa phùn be bé.

Quan sát vẩn vơ một lúc, Lý Thiệu Ly thu tầm mắt lại, quay người định rời khỏi căn phòng này ngay bây giờ. Nhưng khi cậu vừa mở cửa thì bên ngoài đã sớm có người đứng đó như một pho tượng.

Tầm mắt khẽ nâng lên, pho tượng cao lớn kia lúc này đang nhíu mày nhìn cậu. Ánh mắt còn có chút thăm dò quan sát từ trên xuống dưới toàn thân của cậu, bất giác khiến cho Lý Thiệu Ly cả người đều ngứa ngáy khó chịu.

Bước chân lùi ra sau một chút.

Pho tượng vận áo dạ sậm màu đã có động tĩnh sau vài giây quan sát Lý Thiệu Ly. Âm giọng trầm thấp cất lên, bình tĩnh lại uy quyền, “Muốn đi đâu?”

Lý Thiệu Ly nhíu mày nhìn sang hướng khác, hai bàn tay sớm nắm chặt lại, hồi lâu đáp, “Tôi phải về nhà, không phải sao?”

Vưu Thần khẽ giương cao chân mày như chất vấn người kia, sau đó không nói một lời liền đóng cửa lại. Y cất bước đi về phía cậu, lại không nghĩ cậu như thế mà tránh né đến một quãng khá xa.

“Cậu không biết thể trạng của mình đang không ổn sao?” Vưu Thần đặt chén thuốc trong tay xuống bàn, nói, “Uống đi.”

Lý Thiệu Ly liếc nhìn chén thuốc màu nâu nằm yên trên bàn, không buồn quan tâm nó có mùi vị như thế nào, có tốt cho mình hay không, thẳng thừng từ chối:

“Không uống.”

Một lời này khiến cho Vưu Thần phải âm trầm quay đầu nhìn một cái, tức khắc ánh mắt chạm nhau, mơ hồ nhiều cảm xúc.

“Cậu sợ cái gì?”

Sau nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Lý Thiệu Ly đối mặt với Vưu Thần ở khoảng cách gần đến thế. Mọi cảm xúc trong lòng đều nhất thời hỗn loạn, dù đã biết trước sẽ có ngày gặp lại nhau. Cậu nâng mắt nhìn qua gương mặt lãnh đạm của y, ánh mắt trầm đục xa xăm kia vậy mà khiến cho cậu bốn năm qua cũng chưa một lần quên được.

Liếc nhìn chén thuốc lần thứ hai, Lý Thiệu Ly vẫn như ban đầu cứng đầu nói, “Sợ độc.”

Vưu Thần ngay lập tức nhăn mày, đương nhiên là rất khó kiên nhẫn với một người không đáng để quan tâm như thế này.

Nhưng ngặt nỗi, hiện tại Vưu Thần cũng không giải thích được vì sao mình lại phải hao tâm vì một người con trai như thế kia nữa.

Trầm mặc qua đi, Vưu Thần cười lạnh một tiếng, “Tôi bỏ độc cậu để làm gì?”

Lý Thiệu Ly liếm nhẹ qua làn môi khô khốc, bâng quơ đáp, “Tôi không biết, nhưng mọi người trước nay đều đồn đại, ngài Vưu có độc, độc chết người!”

Nghe vậy, Vưu Thần khẽ cong khóe môi lên cười vô cùng lãnh tình, quay người đưa tay bắt lấy khuôn cằm nhỏ gọn của cậu, kéo một đường.

“Cậu Lý, cậu đang gây chú ý đến tôi sao? Nói những lời thế này rất vô nghĩa, cậu không biết?”

Hơi thở phả lên gương mặt, từng chút từng chút khiến trái tim trong ngực đập như trống dồn. Lý Thiệu Ly nhíu mày, muốn quay mặt tránh đi động chạm gần gũi nhưng lại bị người kia một mực khống chế.

“Thật ra tôi cảm thấy tình hình này chính là ngược lại mới phải. Ngài Vưu có lòng đưa tôi về đây, còn khám bệnh cho tôi, còn cho tôi thuốc uống, quan trọng là không muốn để tôi đi. Nói xem, ngài để ý tôi đấy chứ?”

Ánh mắt Vưu Thần dần tối lại, rất nhanh liền đẩy mạnh cậu ra, trầm giọng đáp, “Trí tưởng tượng của cậu rất tốt.”

Lý Thiệu Ly đưa tay sờ vào cằm mình, còn cảm nhận được một chút lạnh lẽo bám trên da thịt, mi mắt khẽ cụp xuống.

Không bắt người kia uống thuốc được, đối với Vưu Thần cũng không phải là một việc khó chịu gì. Bởi vì người kia trong lòng y thật sự cũng chẳng là gì, chỉ là nhìn thấy khó khăn trước mặt, không thể nhắm mắt làm ngơ mà thôi.

“Nếu cậu không uống thì cứ để đấy, nhưng không được về.”

Vưu Thần nói, sau đó quay người định rời khỏi phòng thì bị Lý Thiệu Ly bắt lấy cánh tay, níu lại.

Cậu có chút không hiểu, trong lòng cũng bực dọc vô cùng.

“Tại sao cứ bắt tôi phải ở lại đây chứ?”

Vưu Thần không quay cả người lại, bình tĩnh đáp, “Cậu muốn vừa ra ngoài kia liền bị ngất lần nữa?”

Lý Thiệu Ly cười lạnh, “Ngài lo lắng cho tôi? Hôm nay tôi thực sự gặp Vưu Thần mà hàng trăm người đồn đại là máu lạnh tàn nhẫn đó sao? Sao lại có vẻ khác biệt thế này nhỉ?”

Vưu Thần im lặng nghĩ ngợi, “Là trong một trăm người, sẽ có một người may mắn không bị dính phải máu lạnh tàn nhẫn.”

“Tôi may mắn?” Lý Thiệu Ly lên giọng, sau đó vẫn bực dọc không rõ lý do, khó chịu lầm bầm, “Nhưng sao lại giúp cho một kẻ lạ mặt chứ...”

Lý Thiệu Ly từ nãy đến giờ vẫn bực dọc là vì Vưu Thần nổi tiếng máu lạnh tàn nhẫn lại cư nhiên giúp đỡ cho một người con trai lạ mặt khác mà không có lý do cụ thể. Tuy rằng người con trai lạ mặt này chính là cậu, nhưng Vưu Thần hoàn toàn không biết đó là cậu.

Vậy thì tại sao phải giúp đỡ chứ?

Sao không mặc kệ “nó” đi?

“Tại sao tôi lại giúp cậu ư?” Vưu Thần dường như nắm bắt được suy nghĩ của người kia, bèn lãnh đạm giải thích, “Bởi vì tôi có cảm giác không tệ về cậu. Không được sao?”

Đương nhiên là không được!

Lý Thiệu Ly lén lút liếc lạnh Vưu Thần, sau đó hừ mũi nói, “Nói trắng ra là ngài thích tôi đúng không?”

Vưu Thần khẽ nhíu mày, đang muốn lên tiếng chỉnh đốn lại suy nghĩ của Lý Thiệu Ly thì lại nghe cậu cất giọng đầy mỉa mai:

“À không, tôi hiểu rồi. Thật ra là ngài không thích tôi mà chỉ là vì tôi trông giống với một người mà ngài thích thôi. Đúng không? Đó là lý do mà ngài muốn gỡ mặt nạ của tôi xuống, hẳn là muốn kiểm tra thử xem tôi có phải người trong lòng ngài không?”

Chân mày Vưu Thần nhất thời dãn ra, nhưng không hề lên tiếng.

Vì mọi lời Lý Thiệu Ly vừa nói đều trúng vào tim đen của y, không lệch một nhịp. Nhưng nếu chỉ có vậy rồi khẳng định trái tim y thay đổi thì thật sự có phần quá đáng rồi.

Lý Thiệu Ly nhận ra người kia im lặng, bèn cười cười, “Im lặng nghĩa là thừa nhận rồi? Ngài Vưu, nếu thật sự là như vậy thì tôi đành phải nói, ngài thật tồi!”

Âm chữ cuối cùng nhất thời bị dằn mạnh xuống khiến cho Vưu Thần cũng phải kinh ngạc vài phần.

“Cậu...” Ánh mắt Vưu Thần tối xuống trong vài giây, chất giọng lãnh đạm khi nãy cũng đã thay đổi, “...gọi tôi một tiếng ngài Vưu nhưng hình như là không hề bị áp lực khi đối mặt với tôi thế này nhỉ?”

Lý Thiệu Ly thoáng chốc im bặt.

Vưu Thần ngược lại nhìn chăm chú vào đôi mắt bối rối kia, bước chân cũng nhích lại gần, muốn gò ép cậu vào khuôn khổ cánh tay của mình.

“Cậu đã từng tiếp xúc với tôi?”

Lý Thiệu Ly ngẩng mặt liền chạm vào chóp mũi của y, yết hầu khẽ động, “Tiếp xúc hay chưa thì có liên quan sao? Chuyện tôi đang nói ở đây chính là cách ngài yêu một người. Nếu như yêu một người qua hình bóng của người khác thì rất tệ, ngài không thấy vậy ư?”

Dừng lại một chút, cậu lùi ra phía sau, tầm mắt vẫn dán chặt trên gương mặt cao ngạo của Vưu Thần, nói, “Ngược lại, người được ngài yêu theo kiểu đó cũng không bao giờ hạnh phúc được. Bởi vì thân phận làm người thay thế sẽ chẳng thể vui vẻ được đâu.”

Vưu Thần nghe những lời mang chút giáo huấn này, nhàn nhạt cười lên, “Cậu đã nếm qua rồi sao?”

Lý Thiệu Ly im lặng nhìn y, không trả lời.

“Những lời cậu nói tôi đều hiểu cả. Chỉ là lần này cậu suy nghĩ quá nhiều rồi.” Vưu Thần nhìn Lý Thiệu Ly, vẫn bình thản mỉm cười đầy khó hiểu, “Tuy rằng khuôn mặt cùng tính cách có nét tương đồng với người đó, nhưng tôi cũng chưa bảo là đã hay sẽ yêu cậu. Nghỉ ngơi đi.”

Dứt lời, Vưu Thần xoay người, thật sự rời khỏi phòng.

Khi cửa phòng đóng lại, Lý Thiệu Ly cũng vừa mới nhả phần môi dưới bị cắn đến tê dại của mình.

Gì chứ? Sẽ không vì vậy mà yêu mình sao? Đương nhiên rồi, bởi vì từ trước đến giờ...có thật sự yêu mình đâu chứ!

Lý Thiệu Ly trầm mặc nhìn đau đáu vào cánh cửa một hồi thật lâu, sau đó mới bất đắc dĩ quay người, đi đến bên cửa sổ nhìn ngắm khung cảnh bên ngoài.

Trời càng về khuya, con đường càng hiu quạnh lạnh lẽo.

Lý Thiệu Ly lơ đãng phóng tầm mắt nhìn xuống dưới, không rõ đang nhìn ngắm hay suy nghĩ gì mà không hề hay biết cửa phòng lại bị mở ra. Ánh sáng từ ngoài hành lang hắt vào một ít, mải đến khi cánh cửa đóng vào một tiếng, cậu mới giật mình thu tầm nhìn.

Không quay đầu lại, Lý Thiệu Ly có chút chán ghét nói, “Lại làm sao nữa? Đến lấy chén thuốc sao?”

Câu nói rất nhanh trôi tuột vào màn đêm đen đặc.

Thấy bầu không khí im lặng, Lý Thiệu Ly khó hiểu quay đầu lại nhìn, đang định hỏi thì bất ngờ ngây ngốc trước hình dáng thấp bé của một người. À, đúng hơn thì là của một...đứa bé.

“...cháu...” Lý Thiệu Ly chăm chú nhìn đứa bé ở trước mặt mình, muốn chào hỏi một cách bình thường nhưng hình như không ổn rồi.

Tại sao Tiểu Vọng lại ở đây nhỉ?

Tiểu Vọng ngược lại có vẻ muốn gần gũi với Lý Thiệu Ly, bàn chân nhích lại gần, khẽ thì thầm, “Chú ơi, khi nãy...chú cãi nhau với ba của con sao?”

Ba cháu...

Lý Thiệu Ly mím nhẹ môi, dù trong lòng đã sớm đoán ra được thân phận của Tiểu Vọng, nhưng hiện tại thông tin này càng được xác nhận chắc chắn hơn khiến cho trái tim cậu thắt lại.

Lý Thiệu Ly nhìn Tiểu Vọng, gượng mỉm cười, “Không có, sao con lại nói vậy? Mà, khuya rồi sao con lại vào đây được?”

Tiểu Vọng càng nhích lại gần đến trước mặt người kia, giơ ngón trỏ lên môi mình, “À con đến đây cùng với cô, nhưng cô đang nói chuyện điện thoại, con liền tự đi tìm ba. Xong...vô tình biết được ba nói chuyện với chú á.”

“Ra vậy.” Lý Thiệu Ly thấp giọng đáp, sau đó ngồi xuống giường, đưa tay vẫy vẫy, “Con lại đây.”

Tiểu Vọng tựa hồ không chút đề phòng đối với Lý Thiệu Ly, bởi vì bé con cảm thấy người này trong mắt có phần quen thuộc, nhưng cũng có phần xa lạ đầy mơ hồ.

“Chú có sợ ba con không?”

Lý Thiệu Ly hạ tầm mắt nhìn bé con, dửng dưng đáp, “Không sợ.”

“Thật sao?” Tiểu Vọng có vẻ rất phấn khích, “Chú, chú không sợ thật sao? Con thấy bình thường ai cũng sợ ba cả.”

Lý Thiệu Ly nhịn cười, “Con có sợ không?”

“Sợ.” Bé con thành thật vô cùng, “Nhưng ba rất thương con, thương lắm ạ.”

Lý Thiệu Ly đưa tay nựng má bé con, “Đương nhiên rồi, ba mẹ nào lại không thương con của mình chứ.”

Nói đến đây bỗng thấy sắc mặt Tiểu Vọng âm trầm khó hiểu. Bé con hơi phồng má, đầu cúi thấp, thì thầm:

“Thật ra con không có mẹ, con chỉ có ba thôi.”

Một giây khiến trái tim người kia thắt lại.

Lời của con trẻ lúc nào cũng ngây thơ đến đau lòng như vậy.

“Ai nói với con như thế?”

Tiểu Vọng ngẩng mặt, bình tĩnh bảo, “Là ba nói. Ba bảo con có chút khác biệt với những đứa trẻ khác. Bọn họ đều được sinh ra từ người phụ nữ gọi là mẹ. Còn con thì không.”

“Không thể nào.” Lý Thiệu Ly không biết nên bày tỏ thế nào, lại duỗi tay ôm lấy bé con, thủ thỉ, “Có lẽ là ba chỉ nói đùa với con thôi.”

Tiểu Vọng ngồi trong lòng người kia rất tự nhiên, cũng vô cùng thích thú. Cảm giác muốn gần gũi cậu cứ xâm chiếm lấy bé con.

“Thật ra ba con bảo, tuy con không được sinh ra từ mẹ, nhưng con vẫn là sự kết hợp của cả hai.”

Nói rồi bé con chỉ vào mắt mình, “Màu này là của ba. Còn màu này là của người kia.”

Lý Thiệu Ly nhìn xuống đôi mắt màu xanh ngọc đặc biệt ấy, nhất thời trầm mặc.

Ngón tay trong bất tri bất giác giơ lên, chạm vào viền mắt của Tiểu Vọng. Da thịt trẻ con mềm mại mát mẻ làm cho đầu ngón tay khẽ run lên.

Màu mắt này, quả thực giống mình, mà cũng rất giống...với mẹ.

Liệu có phải việc anh cất giấu đi thân xác của bà ấy nhiều năm như vậy, cốt là vì đứa bé này hay không?

Vưu Thần, rốt cuộc thì đâu mới là điều em cần phải tin tưởng?

Đứa bé này đến cùng thì là gì đối với em? Và là gì đối với anh?

Lý Thiệu Ly thật sự không rõ trong lòng mình đang nghĩ đến những điều kinh khủng như thế nào, chỉ biết rằng trái tim cùng tâm trí thật rối bời, thật đau lòng.

Tiểu Vọng nhìn thấy người kia không lên tiếng nói nữa, càng không thể nhìn thấy tâm tư sâu bên trong của người kia, bèn đưa tay lên chạm vào mặt Lý Thiệu Ly.

“Chú ơi?”

Nghe thấy tiếng gọi, Lý Thiệu Ly giật khẽ mình, sực tỉnh, “Ừm?”

Tiểu Vọng chạm lên gương mặt của cậu, nhẹ nhàng xoa xoa, “Chú...khóc sao?”

Lý Thiệu Ly ngay lập tức đưa tay lau qua gò má, thật sự có hơi nước ướt át. Khẽ ho một tiếng, cậu cười cười, nói với bé con:

“Không có. Khuya rồi, sao con không mau trở về với ba đi? Nếu như ba không thấy con thì sẽ lo lắng đấy.”

“Ưm, vâng!” Tiểu Vọng lúc này mới nhớ đến ba mình, bèn leo xuống khỏi người Lý Thiệu Ly, ngoan ngoãn nói, “Chú ơi, chúng ta có thể gặp lại nhau không ạ?”

Đứa bé này... sao lại muốn bám mình như vậy?

Lý Thiệu Ly trong lòng khó hiểu, ngoài mặt cũng không muốn khiến cho bé con thất vọng, đành dỗ dành, “Được chứ.”

Tiểu Vọng ôm hai tay, vui vẻ cười, “Chú hứa nhé?”

Nhìn ngón út bé xíu chìa ra, Lý Thiệu Ly mềm lòng thật sự, “Ừm, chú hứa.”

“Tạm biệt chú.”

Tạm biệt, Tiểu Vọng.

Lý Thiệu Ly nhìn theo bóng dáng nhỏ bé khuất khỏi tầm mắt, sau đó nhìn đến cửa sổ bên cạnh, trầm mặc đưa ra quyết định.

Khi Tiểu Vọng rời khỏi phòng lập tức nhìn thấy Vưu Thần đang cùng Vưu San nói chuyện. Bé con hoàn toàn không biết chỉ vì mình trốn đi mà Vưu San bị khuấy trách một trận.

“Ba ơi!” Từ xa, bé con chạy đến chỗ hai người lớn.

Nghe thấy giọng nói của trẻ con, Vưu Thần dừng cuộc đối thoại, quay đầu nhìn một cái. Ngay sau đó thì đón lấy Tiểu Vọng đổ ào vào trước ngực mình.

“Ba, cô.”

Vưu Thần nhìn qua Tiểu Vọng không hề bị xây sước gì, trong lòng đã nhẹ nhõm đi phần nào. Lại ngẩng đầu nhìn về hướng mà bé con chạy qua, có chút trầm mặc. Đẩy Tiểu Vọng qua phía Vưu San, y nói:

“Đưa Tiểu Vọng về nhà trước đi.”

Vưu San sau khi bị trách một trận liền ngoan ngoãn không cãi, ôm lấy Tiểu Vọng rời khỏi khách sạn.

Vưu Thần trở lại phòng của Lý Thiệu Ly, nhận ra người đã hóa thành không khí. Nâng mắt nhìn qua phía cửa sổ, hai phần cánh mở lớn, gió từ bên ngoài thổi ùa vào mát rượi.

Đi lại gần cửa sổ, Vưu Thần thoáng nhíu mày nhìn xuống bên dưới, thật sự không nghĩ đến người kia còn dùng loại hình thức này để trốn thoát.

Cậu ta nghĩ đây là tầng một sao?

Thu tầm mắt lại, Vưu Thần đóng kín cửa sổ, cũng không quá quan tâm người kia vì sao lại trốn và làm như thế nào để trốn khỏi từ tầng thứ hai mươi.

Khi đi ngang qua chiếc bàn gỗ, Vưu Thần vô tình nhận ra, chén thuốc ban nãy mà y mang vào, đến bây giờ vẫn còn nguyên vẹn chưa mất đi một giọt nào.

Trầm mặc nhìn chén thuốc nguội lạnh, tâm tình Vưu Thần kì thực có chút khó chịu.

Thuốc không dùng, phòng không ở, là vì không thể thích ứng hay là vì thật sự ghét mình?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.