Thần Hy Khúc

Chương 145: Chương 145: Chương 149




Bác Bác vừa mới cho Tiểu Vọng dùng bữa xong thì nghe thấy tiếng động ở ngoài phòng khách. Nhóc con nhướn cổ nhìn ra, phát hiện bóng dáng quen thuộc của An Thạc Ngạn. Trong tay anh còn đang mang theo một số thứ lỉnh kỉnh nữa.

Thấy vậy, Bác Bác bước ra ngoài, đưa tay cầm phụ anh, “Cậu mua nhiều đồ thế ạ?”

“Mua một ít đồ dùng với cả đồ ăn cho Thiệu Ly ấy mà. Dù em ấy không ăn được nhiều nhưng cứ mua trữ đó đi.”

An Thạc Ngạn nói rồi đưa mấy túi đồ cho Bác Bác cầm, mắt vô tình liếc vào phòng bếp, vừa vặn nhìn thấy bé con đang đung đưa hai chân.

“Tiểu Vọng đang dùng bữa hả?”

Bác Bác gật đầu “dạ” một tiếng rồi đem đồ ăn cất vào tủ lạnh. Lúc này Tiểu Vọng đã ăn xong, đầu nhỏ quay qua cười mỉm với An Thạc Ngạn:

“Con chào chú An.”

An Thạc Ngạn xoa tóc bé con, yêu chiều hỏi, “Bảo bối ở đây lâu có thấy nhớ ba lớn chưa?”

“Dạ nhớ chút chút.” Tiểu Vọng hai tay chống cằm, nghĩ ngợi rồi nói thêm, “Ba lớn cũng thường đi công tác lắm, con quen rồi.”

Nghe lời này khiến cho An Thạc Ngạn có chút thương xót đứa bé trước mặt. Bởi lúc trước khi chưa gặp mặt Lý Thiệu Ly, bé con này cũng ít khi được gần gũi với cha mình là Vưu Thần. Ít ra hiện tại bé con đã có thể biết được một nửa trong dòng máu của mình là thuộc về ai, như vậy xem như cũng trọn vẹn rồi đi.

An Thạc Ngạn âm thầm quan sát Tiểu Vọng thêm chút nữa rồi nghiêng người nói với Bác Bác, “Cậu lên phòng Thiệu Ly một chút. Em trông Tiểu Vọng cẩn thận đấy.”

Bác Bác lúc này đứng dậy, ho một tiếng, “Em quên mất. Khi nãy có người xưng là chú út của Tiểu Vọng đến đây gặp Lý gia. Hai người nói chuyện với nhau rồi, sau đó Lý gia trở mệt nên người kia đã đưa lên phòng nghỉ ngơi ạ.”

“Chú út?” An Thạc Ngạn thoáng nghĩ ngợi, ý Bác Bác là Vưu Hạ sao? Cậu ta…gặp Thiệu Ly để làm gì nhỉ?

“Vậy người đó đã về chưa?”

Bác Bác lắc đầu, “Vẫn chưa. Dù sao Tiểu Vọng cũng nói anh ta là bác sĩ, em thấy vậy nên để anh ta nán lại một chút.”

An Thạc Ngạn hiểu ý liền gật đầu rồi xoay người đi thẳng lên phòng của Lý Thiệu Ly. Lúc anh bước vào mới phát hiện Vưu Hạ đang ngồi lặng một chỗ, không làm gì ngoài việc nhìn chăm chăm vào người ở trên giường. Ngay cả tiếng động của cánh cửa cũng không khiến cho Vưu Hạ giật mình quay đầu lại.

An Thạc Ngạn khó hiểu quan sát Vưu Hạ một hồi mới chậm rãi cất tiếng, “Xin chào.”

Lần này Vưu Hạ mới thực sự nghe thấy động tĩnh bên cạnh, vội vàng quay đầu nhìn. Trước mặt là một người con trai đã gần ba mươi tuổi, nhưng vẻ ngoài rất tao nhã nhu thuận, khiến người khác nhìn vào lập tức có cảm tình.

Người nọ vẫn ôn hòa mỉm cười chào hỏi làm Vưu Hạ nhất thời đứng dậy, ngượng ngùng mở lời, “Xin chào.”

An Thạc Ngạn đảo tầm mắt xem qua tình trạng hiện tại của Lý Thiệu Ly, sau đó nói, “Tôi họ An, An Thạc Ngạn, là người thân của Thiệu Ly.”

Vưu Hạ nhìn xuống bàn tay thon gọn của anh, khẽ gật đầu, “Tôi là Vưu Hạ.”

An Thạc Ngạn mỉm cười tỏ ý đã biết, hồi sau nhìn sang phía Lý Thiệu Ly, nhàn nhạt hỏi, “Thiệu Ly không sao chứ? Nghe nói cậu cũng là bác sĩ.”

Vưu Hạ quay đầu nhìn Lý Thiệu Ly, “Chỉ bị ngất đi thôi. Khi nãy nhịp tim của cậu ta đột nhiên nhanh bất thường, nhưng bây giờ đã ổn rồi.”

Dừng lại một chút, Vưu Hạ lại nhớ đến chuyện khi nãy mà mình vừa phát hiện, định sẽ hỏi An Thạc Ngạn nhưng cuối cùng cũng không hỏi được.

An Thạc Ngạn ngồi xuống bên giường, trông thấy sắc mặt của Lý Thiệu Ly đã khá hơn, bèn quay đầu nhìn Vưu Hạ. Ngay lúc này, anh nhận ra Vưu Hạ cũng đang nhìn mình đầy ưu tư muốn giải bày.

Thấy vậy, An Thạc Ngạn nhẹ giọng hỏi, “Cậu có gì muốn nói sao?”

Vưu Hạ nhíu mày nhìn Lý Thiệu Ly, trong lòng vẫn chưa tin vào chẩn đoán của bản thân. Dù kinh nghiệm của anh so với những bác sĩ đồng trang lứa khác rõ ràng vượt hẳn một bậc.

Chỉ là… ý niệm đang nảy ra trong đầu có chút khó chấp nhận.

Trầm mặc qua đi, Vưu Hạ lắc đầu, quyết định không hỏi sâu thêm, “Không có gì. Nếu anh đã ở đây, vậy tôi về trước.”

An Thạc Ngạn cũng không níu kéo đối phương, lịch sự đứng dậy tiễn Vưu Hạ ra đến cửa phòng. Lúc quay trở vào, anh phát hiện Lý Thiệu Ly đã mở mắt, thần sắc ổn hơn rất nhiều.

“Đã tỉnh rồi sao?” An Thạc Ngạn đi lại gần, cẩn thận rót một tách trà sen đưa cho người kia.

Lý Thiệu Ly đón lấy tách trà, chậm rãi uống vào một ngụm. Cổ họng đã thoải mái hơn khi nãy, cậu cười nói:

“Khi nãy bỗng dưng nhịp tim của em đập nhanh, làm em phải thở gấp một trận. Bây giờ thì ổn rồi.”

An Thạc Ngạn lo lắng nhìn cậu, có chút không đành lòng nói, “Vẫn còn một đoạn thời gian nữa mới đến ngày hạ sinh, liệu em có chịu được không đây? Anh thật sự lo đấy.”

“Còn cách nào khác nữa ư?” Cậu cười, nhìn xuống phần bụng hơi nhô lên của mình, “Đứa bé còn khỏe mạnh lắm, em không thể tự buông xuôi như thế được.”

An Thạc Ngạn nén đi tiếng thở dài của mình, đang định nâng cổ tay của Lý Thiệu Ly lên kiểm tra mạch đập một lần nữa thì cửa phòng thình lình mở ra.

Bác Bác đứng đó với vẻ mặt vội vã nhìn hai người bọn họ.

Lý Thiệu Ly thấy nhóc con, khó hiểu hỏi, “Có chuyện gì vậy?”

“Dạ, em vừa nhận được lệnh của đại thiếu. Đại thiếu nói hai người bây giờ phải trở về Tây Kim Môn gấp ạ.”

An Thạc Ngạn đứng dậy, quay đầu hỏi, “Đã có chuyện gì rồi sao?”

Bác Bác lắc đầu, “Em cũng không rõ nữa, đại thiếu chỉ nhắn lại như thế thôi. Nhưng em linh cảm là có chuyện không tốt vừa xảy ra.”

“Em đi được không?” Anh nhìn Lý Thiệu Ly, hỏi.

Lý Thiệu Ly vén chăn sang một bên, đặt lòng bàn chân xuống mặt đất. Nhiệt độ lành lạnh thấm vào da thịt, cậu có cảm giác cơ thể lơ lửng khó tả nhưng vẫn đủ sức để đi sang Tây Kim Môn được.

“Em đi được.” Cậu nói, sau đó thuận tay cầm lên chiếc áo khoác màu nâu của mình.

An Thạc Ngạn nhìn cậu thêm lần nữa, năm phút sau, hai người bắt đầu đi đến Tây Kim Môn.

Cũng khá lâu rồi Lý Thiệu Ly không trở về nơi này, chỉ vì mỗi lần cậu đến đây đều không nhịn được mà đi tới Hương Tích Trì. Tuy đã nhiều năm trôi qua, thế nhưng hình ảnh một người anh trai ôn nhu của Lý Thiệu Lâm vẫn không phai mờ trong tâm trí cậu.

Đêm ấy, một đêm tăm tối như những vết mực loang đổ, đến tận bây giờ vẫn còn bám theo Lý Thiệu Ly không dứt.

Ngồi trên xe, Lý Thiệu Ly lơ đãng ngước mắt nhìn ra ngoài, bất chợt nhìn thấy một đứa bé mới tí tuổi được người bố bế bổng đầy cưng chiều. Bé con gục đầu lên vai bố, mắt lim dim muốn ngủ.

Hình ảnh đáng yêu này bất giác khiến cho cậu mỉm cười.

An Thạc Ngạn ngồi bên cạnh quay đầu nhìn qua, vô tình nhìn thấy khoảnh khắc đó, trong lòng cũng ấm áp khó tả.

Nửa tiếng sau, hai người đã đến Tây Kim Môn.

Lúc bước vào thư phòng của Lý Thiệu Quân, An Thạc Ngạn ngay lập tức cảm nhận được bầu không khí ngột ngạt bức bối.

Anh nâng mắt nhìn y, định lên tiếng thì y đã chặn lại, “Thiệu Ly đâu?”

Ngay sau đó, Lý Thiệu Ly theo phía sau, “Em đây. Có chuyện gì vậy anh?”

Lý Thiệu Quân dời mắt khỏi những văn bản trên bàn, nhìn qua phía em trai đứng đối diện. Trong một khắc, y thoáng nhíu mày, giọng điệu lạnh lùng khéo léo che đậy xót xa dâng lên.

“Sao lại gầy đến vậy?”

Khi hỏi câu này, y nhìn qua phía An Thạc Ngạn như tìm câu trả lời thỏa đáng. An Thạc Ngạn hiểu ý, định lên tiếng thì Lý Thiệu Ly đã nhanh hơn một bước.

Bản thân cậu không muốn anh trai mình sẽ nhìn đứa trẻ kia với ánh mắt ác cảm, cho nên phải nói đỡ lại một chút:

“Dạo này em hơi kén ăn, cho nên thân thể mới sụt ký. Người nào mang thai cũng như vậy cả mà, anh đừng lo.”

Lý Thiệu Quân trầm mặc nhìn Lý Thiệu Ly, giống như muốn đánh giá độ chân thật trong câu nói của cậu. Chuyện đứa bé trong bụng cậu là dòng máu lai giữa ma cà rồng, làm sao y có thể không quan tâm lo lắng cho được?

Thai nhi ma cà rồng là thứ mạnh mẽ cũng ghê gớm nhất. Nó có thể giết chết cả người đang mang nó trong mình chỉ bằng cách hút lấy chất dinh dưỡng. Tuy đứa bé không có ác ý, nhưng đó là luật tự nhiên, không cách nào tránh khỏi.

Nhìn thân thể Lý Thiệu Ly gầy guộc xanh xao thế kia, Lý Thiệu Quân không thể không để tâm.

Sau một hồi trầm mặc, y vào thẳng vấn đề, “Từ đây đến khi em hạ sinh, hãy dọn về Tây Kim Môn ở đi.”

“Sao đột nhiên lại như vậy?” Lý Thiệu Ly kinh ngạc cùng khó hiểu.

Lý Thiệu Quân cũng không có ý giấu giếm, chậm rãi giải thích sự việc, “Chuyện em mang thai đứa con của ma cà rồng đã lan truyền ra khắp tộc rồi. Người dân đang kịch liệt phản đối chuyện này. Điều đó có nghĩa, tính mạng của em cùng đứa bé kia sẽ cực kỳ nguy hiểm. Tạm thời trước mắt cứ dọn về đây, dù sao Tây Kim Môn cũng là nơi an toàn nhất cho em.”

“Bọn họ biết thì sao?” Giọng Lý Thiệu Ly như lệch đi, tức giận đến run người, “Đây là cuộc sống của em, là con của em. Em mới là người có quyền định đoạt mọi chuyện, chứ không phải bọn họ.”

Lý Thiệu Quân nhíu mày, không quá tức giận mà chỉ lạnh lùng ngắt lời cậu, “Trong chuyện này không đơn thuần họ phản đối vì em có quan hệ với ma cà rồng. Mà còn liên quan đến vị trí hiện tại của chúng ta nữa. Có một số kẻ luôn tìm cơ hội để giành lấy mọi thứ từ tay chúng ta và đây chính là cơ hội tốt nhất cho bọn chúng. Em có hiểu chưa?”

Lý Thiệu Ly tựa hồ hiểu được đầu đuôi mọi chuyện, “Lợi dụng người dân để chiếm đoạt?”

“Không sai.” Y tựa cằm lên mu bàn tay, nghiêm túc nói, “Hiện tại ngay lúc này, người dân đều đang lên tiếng đòi lại lý lẽ cả rồi. Và lý lẽ mà họ muốn chính là…giết chết đứa bé.”

Những câu từ vừa tuôn ra khiến cho căn phòng trở nên lạnh lẽo đi vài phần.

Lý Thiệu Ly theo phản xạ đưa bàn tay lên chắn ngay trước bụng mình, bước chân hoang mang lùi về phía sau, lắc đầu cự tuyệt, “Không! Bọn họ dám đến giết đứa bé, em sẽ liều tới cùng với bọn họ!”

“Một mình em sẽ không thể làm gì được toàn dân trong tộc.”

Nhìn thấy thái độ hờ hững của anh trai, cậu không nhịn được thốt lên một tiếng, “Anh à!”

Lý Thiệu Quân ngược lại không vì sắc mặt tái nhợt lo lắng của Lý Thiệu Ly mà mềm lòng, y vẫn như trước nghiêm túc lạnh lùng đầy khuôn khổ nói:

“Trước kia từng có hai trường hợp giống như em. Một người đã sớm rời khỏi tộc vì không muốn phải bỏ mạng ngay tại nơi này. Còn một người thì không may mắn cho lắm. Cậu ta có quan hệ với ma cà rồng, mang thai đứa trẻ được ba tháng thì bị người dân đuổi giết. Khi bắt được, cậu ta bị đem lên giàn hỏa thiêu trước bàn dân thiên hạ. Năm đó, cha chúng ta rất cay nghiệt và tàn nhẫn. Cậu ta chỉ còn biết bất lực buông xuôi mọi thứ. Kết quả sau đó như thế nào, có lẽ em cũng đoán ra được.”

Cả người Lý Thiệu Ly run lên bần bật. Cậu không dám nghĩ đến viễn cảnh tàn độc ấy, càng không muốn chính mình sẽ trở thành nam nhân kia.

Tại sao lại như vậy? Rốt cuộc thì đến bao giờ, đến bao giờ những hiềm khích thù hận này mới được xóa bỏ?

Vì sao phải tàn nhẫn ra tay với một đứa trẻ chỉ vì nó là con lai?

Tại sao chứ…

Lý Thiệu Ly đến giờ phút này vẫn không hiểu được những suy nghĩ thiển cận tàn độc của người dân trong tộc. Đều là tình yêu nhưng vẫn bị phân biệt ư? Đều là con người với nhau nhưng chỉ vì hiềm khích mà sẵn sàng ra tay giết chết?

Lý Thiệu Ly nhíu mày không đáp, lẳng lặng xoay người rời khỏi phòng.

An Thạc Ngạn nhìn thấy cảnh đó, vừa giận Lý Thiệu Quân đã quá khuôn khổ lạnh lùng, vừa thương xót cho người kia.

“Đáng lý anh không nên nói những chuyện này trước mặt em ấy.”

Lý Thiệu Quân nhận lấy trách móc, không phân minh hay phản kháng, chỉ chậm rãi nhắm mắt lại.

“Thiệu Quân, anh thật sự đành lòng nhìn người dân đem em ấy ra hành xử sao?”

Lý Thiệu Quân choàng mở mắt, trong câu nói có vài phần thương xót, “Nếu anh đành lòng thì đã không yêu cầu thằng bé dọn về đây ở rồi.”

Nghe xong câu này, An Thạc Ngạn cũng đè nén được cảm xúc khó chịu trong lòng. Anh nhìn Lý Thiệu Quân, tựa hồ nhìn ra được người kia cũng vì em trai mà đau lòng, bất giác thở dài một cái.

“Em đi xem Thiệu Ly.”

Nói rồi An Thạc Ngạn rời khỏi thư phòng của y. Khi ra đến bên ngoài, anh liền nhìn thấy bóng dáng gầy nhỏ của cậu đang đứng bên cạnh cửa sổ.

Ngoài trời nắng đã sớm tắt.

Lý Thiệu Ly đứng bất động nhìn ra ngoài cửa kính, không rõ đang suy nghĩ những gì.

An Thạc Ngạn từ phía sau đi lên, một tay đặt lên vai cậu, dùng đủ lực ấn vào, “Thiệu Quân thật sự rất lo cho em.”

Lý Thiệu Ly nhíu mày, ngăn lại cảm xúc nóng rẫy ở tim, “Em sẽ không để bất kỳ ai làm hại đến đứa bé.”

“Bọn anh cũng vậy. Cả Vưu Thần cũng sẽ như thế.” An Thạc Ngạn nâng mắt nhìn vào lớp cửa kính, phản chiếu hai ánh mắt đối nghịch nhau.

Anh mỉm cười nói thêm, “Mọi người sẽ bảo vệ em và đứa bé.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.