Tác giả: SUNQINGtheWriter.
Lưu ý: KHÔNG CHUYỂN VER.
Chương 28
Thụy Điển, 05:00pm.
Giữa bầu không khí căng thẳng của cuộc họp các cổ đông, Vưu Thần ngồi trên chiếc ghế đặt ngay trung tâm, tầm nhìn bao quát tất cả các thành viên khác đang ngồi trong gian phòng, ngón tay gõ nhịp lên mặt bàn, không tạo thành tiếng, lại cực kỳ tao nhã đến bình thản.
“Ngài Louis, dự án lần này của ngài phía bên chúng tôi thật sự rất có hứng thú, nhưng việc phân chia theo ý của ngài có phải là hơi chèn ép rồi hay không?”
Người bên dưới vừa lên tiếng là một gã đàn ông nước ngoài sở hữu một đôi mắt màu xanh lá rất biết cách mê hoặc người khác. Nụ cười trên môi của ông ta hết bảy phần là giả tạo, trước mặt Vưu Thần lại càng tô đậm thêm vài nét xã giao nhún nhường.
Chẳng qua phía bên tập đoàn của người đàn ông kia đang có hứng thú muốn ký kết cùng thực hiện dự án Bloart. Đây là một dự án mang tầm ảnh hưởng mạnh nhất đến những người thuộc về Huyết tộc.
“Dự án Bloart” vốn dĩ đã được phía người bên Vưu gia ngày đêm nghiên cứu, nhưng hiện tại vẫn còn thiếu một chút thành phần, cả kinh phí cũng thật khó để đáp ứng toàn bộ dự án này. Cho nên Vưu Thần đã tìm kiếm một đối tác thích hợp để có thể thúc đẩy tiến hành quá trình kia.
Và sự lựa chọn của y chính là tập đoàn Yevert, thuộc quyền sở hữu của một gã đàn ông người Thụy Điển.
Sau khi nghe ý kiến của Gron, Vưu Thần không vội vã đưa ra phản hồi của mình. Chiếc bút bi mạ vàng nằm gọn trong tay y khẽ đong đưa qua lại, đầu bút vừa nhỏ vừa nhọn, làm cho nét chữ khi hiện trên mặt giấy càng thêm sắc xảo, vững vàng.
“Vốn dĩ dự án này phần lớn đều thuộc về Vưu gia, phía bên Yevert chỉ là phụ giúp chúng tôi hoàn thành giai đoạn cuối cùng.”
Vưu Thần đặt chiếc bút xuống bàn, hơi nhướn người về phía trước, để lộ gương mặt thần sắc lãnh đạm của mình dưới luồng ánh sáng nhập nhòe của căn phòng.
Nâng mắt nhìn về phía Gron, Vưu Thần tựa như mỉm cười lại tựa như không, tiếp lời:
“Phân chia theo như ban đầu có cái gì không hợp lý hay sao?”
Một khắc nụ cười của Vưu Thần thu vào tầm mắt Gron đã khiến cho ông ta suýt nữa thì đấm xuống bàn một phát. Nhưng vì việc lớn vẫn còn dở dang, ông đành kìm nén sự bức bối của mình, cố gắng nặn ra nụ cười thập phần gượng gạo.
“Nếu ngài đã thật sự muốn như vậy, phía chúng tôi có lẽ cần thêm thời gian để quyết định.”
Gron nói xong, trong lòng thầm nghĩ, dù sao dự án lần này cũng phụ thuộc không ít vào Yevert, tên Louis kia kiểu gì cũng sẽ phải nghiêng mình nhún nhường mà thôi.
Trên thương trường gian truân thế này, cố chấp cùng kiêu ngạo thật sự sẽ chẳng thu về được lợi ích gì cả.
Sau khi Gron dứt lời, đoàn người bên tập đoàn Yevert cũng đồng loạt đứng dậy, tựa như biểu lộ công khai việc họ không muốn cùng bên Vamlice hợp tác ký kết, ngoài ra còn tỏ ý muốn chèn ép bên y phải hạ mình chấp nhận yêu cầu kia.
Vưu Thần nhìn thấy cảnh đó, trong lòng đương nhiên không hề hốt hoảng hay vội vàng. Y nhàn nhạt thở ra một tiếng, chiều theo ý của Gron cùng đứng dậy.
Dáng người y cao tắp, bóng lưng vững vàng như một thân cây bách tùng, hơi xoay người, lạnh nhạt nói:
“Vậy thì chúng tôi sẽ đợi câu trả lời từ Yevert.”
Gron đứng tại chỗ đưa mắt lạnh lùng nhìn Vưu Thần, cố gắng không để lộ biểu tình tức giận của mình, từng bước giẫm trên mặt đất thật vững chải, rốt cuộc cũng có thể rời khỏi phòng họp.
Đoàn người Yevert đi theo phía sau Gron cũng mau chóng mất hút ở sau cánh cửa.
Cửa phòng họp nhẹ nhàng khép lại, trả về một không gian vốn yên tĩnh như ban đầu.
Vưu Thần lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế của mình, ánh mắt liếc nhìn ra ngoài khung cửa sổ đối diện, nhận ra bầu trời buổi chiều ở Stockholm quả thật rất đẹp.
Những tia sáng lập lòe đủ màu phản chiếu qua các tấm kính, hắt lên từng luồng sáng huyền dịu, không hề chói mắt, ngược lại còn khiến cho người ta cảm thấy như đang lạc vào một nơi cổ tích xinh đẹp.
Vưu Thần hơi ngả lưng ra phía sau ghế, nơi ánh sáng không còn phản chiếu đến, vô tình che khuất đi khuôn mặt không biểu cảm của y.
Clara lúc này ở bên cạnh thận trọng lên tiếng, “Nếu như phía bên Yevert thật sự không ký kết, chúng ta sẽ tìm ai thay thế họ đây?”
Vưu Thần không mở mắt, nói, “Chắc chắn bọn họ sẽ ký.”
Vì gương mặt của Vưu Thần khuất khỏi luồng sáng, Clara ở gần đó không nhìn thấy được biểu tình của y, nhưng nghe qua giọng nói, cô liền cảm thấy an tâm, mặc dù giọng điệu kia có chút lạnh nhạt lãnh khốc.
Dường như không còn câu hỏi nào nữa, Clara hơi nghiêng đầu muốn xem Vưu Thần hiện tại đang như thế nào, lại phát hiện y nhắm mắt tựa như đã ngủ quên. Vì vậy, cô đã yên lặng lui ra khỏi phòng họp.
Về đêm, tập đoàn Vamlice càng tịch liêu đến không ngờ. Một tòa nhà nhiều tầng tọa lạc ngay tại trung tâm của thủ đô Stockholm, lại chỉ có vỏn vẹn không hơn mười nhân viên, vô cùng yên tĩnh và lạnh lẽo.
Ngoại trừ Vưu Thần và Clara thường xuyên ở lại Vamlice thì cũng không có nhân viên nào qua đêm tại đây.
Hôm nay cũng không có gì khác biệt với mọi ngày.
Giam mình trong phòng họp cũng hơn nửa giờ đồng hồ, Vưu Thần kì thực chỉ là nhắm mắt nhưng không thể nào ngủ được. Mặc dù không gian yên tĩnh tuyệt đối, nhưng hễ nhắm mắt lại y liền nhìn thấy khuôn mặt tinh nghịch của người kia.
Ngón tay đặt trên thành ghế khẽ lay động, Vưu Thần choàng mở mắt lần thứ ba, lần nữa phát hiện khung cảnh ở ngoài cửa sổ lại thay đổi.
Giờ này, hẳn là đã ngủ rồi đi?
Vưu Thần khẽ nhíu mày, trong lòng lúc này chỉ muốn hoàn thành sớm công việc của mình để có thể mau chóng quay về Bắc Kinh.
Vì y bỗng dưng cảm giác được có chuyện gì đó không hay sắp xảy ra.
Một linh cảm vụt thoáng qua, nhưng đủ sức khiến cho y phải lưu tâm để ý.
Sau khi rời khỏi phòng họp lạnh lẽo kia, Vưu Thần bắt gặp Clara đang ngồi yên lặng ở nơi làm việc của mình. Khuôn mặt nhỏ gọn xinh đẹp hoàn toàn chú tâm vào chiếc di động trên tay, lâu lâu cô sẽ mỉm cười một cái.
Nụ cười của Clara hệt như một dòng suối mát khẽ chảy qua khe đá, vừa xinh đẹp vừa khí khái.
Vưu Thần lãnh đạm đi đến bên chỗ của Clara, bất ngờ lên tiếng khiến cho cô giật nảy mình.
“Cũng khuya rồi, cô nên về khách sạn nghỉ ngơi đi.”
Clara đứng dậy, nhìn Vưu Thần mỉm cười, “À, khi nào ngài về thì tôi sẽ về. Không lẽ ngài định một mình lưu lại đây sao?”
Nghe Clara nói, Vưu Thần nghiêng đầu tựa như suy nghĩ về vấn đề “lưu lại một mình ở đây“. Vốn dĩ tính tình của y luôn thích việc ở một mình không bị ai quấy rầy rồi, đêm nay y lại càng muốn được yên tĩnh như thế nữa.
“Phải. Cô có thể về trước, sáng mai quay lại cũng được.”
Vưu Thần nói xong, đi được vài bước thì dừng lại, như nhớ ra việc gì đó liền quay đầu nói với cô, “Trước khi đi, mang cho tôi một ly Blodalkol.”
Clara đứng thẳng người nhìn theo bóng lưng cô đơn đang khuất sau cánh cửa, lúc này mới thầm thở dài một tiếng.
Ngài ấy thật là cô đơn...
Sau khi mang vào phòng cho Vưu Thần một ly Blodalkol, Clara liền chào tạm biệt y rồi chuẩn bị rời khỏi Vamlice.
Vưu Thần mân mê ly rượu trong tay mình, xoay nhẹ một vòng, đủ để độ sánh của chất lỏng bên trong khẽ lay động nhưng không bị tràn ra ngoài.
Nâng mắt nhìn màn đêm đen như mực bên ngoài cửa sổ, Vưu Thần chậm rãi hạ thấp đầu, uống vào một ngụm huyết tửu mang theo vị cay cay nồng đậm, tựa như cảm xúc bộn bề trong lòng y lúc này vậy.
Cả ngày hôm nay, cho dù ở trong phòng họp hay là phòng làm việc riêng của mình, Vưu Thần đều cảm nhận được một cỗ bất an dâng lên từ đáy lòng mình.
Ngoài mặt y trông có vẻ rất bình tĩnh, kì thực bên trong lại như từng cơn sóng cuộn trào liên tục không ngừng nghỉ.
Nhưng đó là nỗi bất an gì thì y vẫn chưa thể xác định được.
Quay người lại, đặt ly huyết tửu xuống mặt bàn. Đem chiếc laptop kéo đến gần mình, giữa một luồng ánh sáng yếu ớt từ laptop hắt ra, Vưu Thần gõ xuống mặt phím vài chữ, định tìm thêm vài tư liệu khác cho những dự án phụ của mình.
Bàn tay chậm rãi rê chuột qua bên trái, không ngờ ngay sau đó lại là thanh âm của từng mảnh thủy tinh vỡ vụn trên mặt đất.
Vưu Thần thoáng chốc sững người, quay đầu nhìn xuống những mảnh thủy tinh rơi đầy trên nền nhà, bỗng nhiên cảm giác được một cơn lạnh lẽo ám vào người.
Ngón tay đặt trên con chuột bất động. Nhìn vết rượu đang loang dần ra trên sàn nhà, chân mày của Vưu Thần cũng nhất thời nhíu chặt lại.
Ngả mình ra phía sau ghế, Vưu Thần chợt nghĩ, cả ngày hôm nay y đang bị một thứ tâm lý kì dị ám ảnh, khiến cho mọi suy nghĩ cùng cử chỉ cũng trở nên đặc biệt khác thường.
Có lẽ do áp lực từ công việc đang quá tải mà tạo nên những chuyện như vậy.
Vưu Thần nhắm mắt, vài giây sau liền mở ra, quyết định sẽ trở về khách sạn, nghỉ ngơi thật sự.
Cánh cửa phòng làm việc vừa khép lại, Vưu Thần khoác lên mình chiếc áo dạ màu xám dài qua đầu gối, chiếc bóng của y dưới ánh sáng còn sót lại trên hành lang kéo dài như một đường thẳng.
Ngay khi Vưu Thần vừa đi được một đoạn ngắn, chuông điện thoại ở nơi bàn làm việc của Clara đột nhiên vang lên, từng hồi lại từng hồi nối tiếp nhau.
#
Đối nghịch với màn đêm tịch mịch yên tĩnh đẹp đẽ ở thành phố Stockholm là một thảm cảnh tại nhà kho – nơi Vưu Chiếu Hy cùng tuyên chiến với một đám giang hồ không rõ nguồn gốc.
Chứng kiến cái chết tức tưởi thảm khốc của A Vĩ, đồng bọn của nó một mặt kinh hoàng.
Bọn chúng quay mặt liếc nhìn nhau, mặt cắt không còn một giọt máu. Sau đó, cả bọn đồng loạt lùi về phía sau, trong cơn hoảng loạn, bọn chúng hướng về phía đại ca mà nói:
“Đại ca, chuyện gì vừa xảy ra thế? Là nó...nó đã giết A Vĩ rồi sao? Đại ca!!”
Gã được xưng đại ca lúc này trong lòng cũng run rẫy không ngừng. Hắn run rẫy không phải vì sợ hãi, mà là vì tức giận.
Tức giận khi nhìn thấy đồng bọn của mình bị một tên oắt con mang theo một mùi thuần chủng cao quý giết chết ngay tại chỗ.
Thuần chủng cao quý là thứ mà gã căm hận nhất từ trước đến nay. Vì đó là vị trí mà hắn cả đời này dù cố gắng đến đâu cũng sẽ không bao giờ chạm đến được.
Vưu Chiếu Hy sau khi liếm sạch vết máu dính trên đầu ngón tay của mình liền trưng ra một nụ cười gian xảo.
“Các người lùi về sau như vậy, tôi biết phải chọn lựa ai cho lần tiếp theo đây chứ?”
Cả bọn một lần nữa vì câu nói của Vưu Chiếu Hy mà nháo nhào, không ai đủ dũng khí để mà bắt giữ lấy cậu. Trong mắt bọn chúng, cậu đã không giống một con người nữa rồi.
Cách giết người man rợ đó, có đánh chết bọn chúng, bọn chúng cũng sẽ không tin một con người bình thường sẽ đủ dũng khí làm ra loại chuyện kinh tởm như vậy.
Nhìn yết hầu vẫn không ngừng tuôn máu của A Vĩ, cả bọn trừng lớn mắt, có kẻ vì không chịu nổi mà móc họng nôn khan từng đợt.
Gã cầm đầu vẫn đứng chôn chân một chỗ ở bên cạnh Từ Thiếu Hàn. Đưa mắt nhìn Vưu Chiếu Hy, gã nghiến răng gằng từng chữ mà nói:
“Mày thật sự muốn đi đến cùng?”
Vưu Chiếu Hy quay mặt nhìn gã ta, bình tĩnh mỉm cười đáp:
“Không đi đến cùng. Chỉ cần có được Từ Thiếu Hàn mà thôi.”
“Thế thì...” Gã cầm đầu cười lạnh một tiếng, “Mày đợi kiếp sau đi!”
Một lời đe dọa nhàm chán như vậy, căn bản không khiến cho tinh thần của Vưu Chiếu Hy trở nên lung lay. Cậu hít vào một hơi, mùi máu của thi thể sát bên cạnh khẽ xộc vào khoang mũi, khiến cho tâm tình của cậu khoan khoái đến lạ.
Liếm nhẹ viền môi bị khô của mình, Vưu Chiếu Hy hướng mắt đến bọn người tay chân vẫn còn run như cầy sấy kia mà tiếp lời:
“Kiếp sau thì hơi lâu, nhưng mà, tôi có thể đem cả bọn các người đến kiếp sau ngay lập tức đây.”
Dứt lời, hình dáng của Vưu Chiếu Hy thoáng một cái đã không còn trong tầm mắt của tất cả bọn chúng. Cả bọn quay ngược quay xuôi tìm kiếm cậu, lại chỉ có thể nhìn thấy được một bóng tối bao trùm.
Tất cả ngọn đèn trong nhà kho vụt một cái đều tắt ngấm. Âm thanh còn sót lại trong nhà kho lúc này chỉ toàn là tiếng thở dốc đầy hoảng loạn hòa cùng với tiếng mưa rả rích ở bên ngoài.
“Thằng oắt con, mày giỏi thì đừng lẩn trốn trong bóng tối mà đánh lén như vậy!” Gã trùm tay vẫn siết chặt cây gậy gỗ, gào ầm lên.
Bóng tối bao trùm lấy không gian, dường như muốn từng chút một giết chết từng người trong bọn chúng.
“Nó đang ở đâu?”
“Đang ở đâu? Mau tìm đèn, mau tìm đèn!”
Một loạt âm thanh quyện vào nhau, chẳng mấy chốc trong đám người vang lên một tiếng kêu vừa đau đớn vừa lạnh lẽo.
Vưu Chiếu Hy hòa mình trong màn đêm, vừa vặn để lộ đôi mắt màu ngọc bích xinh đẹp của mình. Thu về toàn bộ hình ảnh khiếp sợ của bọn người kia, cậu nhếch nhẹ khóe môi, chậm rãi mà xử lý từng tên một.
Kề ngay sau ngần cổ của bọn chúng, Vưu Chiếu Hy nhẹ nhàng vươn đầu lưỡi lướt nhẹ trên từng tấc thịt, tựa như nêm nếm con mồi trước khi “ăn sạch sẽ” chúng.
Khí lạnh phủ lên da thịt, bọn người kia một khắc liền đứng hình. Không dám quay đầu cũng không dám bỏ chạy, cứ như vậy đứng yên một chỗ, chết đến không kịp nhắm mắt.
Màn đêm như mực kia thoáng cái đã trôi qua. Khi đèn lần nữa sáng lên, gã trùm đã không thể nhịn được mà hét lên một tiếng đầy khiếp đảm.
Trên mặt đất lúc đấy chỉ còn là những cái xác nằm kề nhau, mỗi người một cỗ máu loang lỗ trên mặt đất. Nơi yết hầu cùng phía ngực trái bị đả thương nặng nề, máu thấm ướt cả lớp áo của bọn chúng.
Trong nhà kho ngoại trừ mùi của hơi đất còn có một mùi tanh tưởi của máu, máu của rất nhiều người.
Vưu Chiếu Hy đứng ngay bên cạnh một số thi thể còn hơi ấm, đầu lưỡi đến giờ mới nếm xong vị máu bên khóe môi của mình.
Cậu giương mắt nhìn về phía gã trùm, cười cười đầy vẻ đắc thắng.
“Vì bọn họ đồng loạt lùi bước, tôi đành phải một lần giết sạch, như vậy mới thật công bằng, đúng không?”
Vưu Chiếu Hy hờ hững cúi thấp đầu, để cho cánh môi khẽ lướt qua ngón trỏ còn vương lại một ít máu, ánh mắt nửa lưu ý nửa lại không quan tâm nhìn gã trùm kia.
“Bây giờ, đến lượt của ông đấy. Sẵn sàng chưa?”
Gã trùm vì chứng kiến toàn bộ đồng bọn đều chết một cách thảm khốc, hắn không cách nào mở miệng nói ngay lúc này được. Bàn tay giữ cây gậy gỗ cũng nhất thời run rẫy, suýt nữa thì đánh rơi nó xuống đất.
Trong lúc đó, Từ Thiếu Hàn ở sau lưng gã trùm lại khẽ lay động thân người, khuôn mặt vì bị đánh liên tục mà bấm tím, nhìn không ra hình dạng gì nữa.
Từ Thiếu Hàn hơi ngẩng đầu nhìn về phía Vưu Chiếu Hy, qua đôi mắt bầm tím của mình, ông chỉ có thể nhìn thấy rõ nhất là màu xanh biếc của đôi mắt kia.
Một đôi mắt xinh đẹp lại mạnh mẽ.
“Lăng Hải, kì này mày thua thật rồi.” Từ Thiếu Hàn dùng một chút sức lực cuối cùng để nói.
Người gọi Lăng Hải toang quay đầu lại nhìn Từ Thiếu Hàn, trong hơi thở còn cảm nhận được mùi vị của phẫn nộ cực điểm.
“Mày câm miệng cho tao, thằng chó!”
Sau đó Lăng Hải quay đầu nhìn Vưu Chiếu Hy, trong cơn phẫn nộ đỉnh điểm của bản thân, hắn đã lấy được một tia lý trí cuối cùng để đả kích cậu.
“Trên người của mày có mùi vị của một ma cà rồng thuần chủng, thế nhưng cách giết một người của mày...lại trông giống như là một...”
Lời vẫn chưa dứt, Vưu Chiếu Hy đã cảm thấy tai mình ù ù cạc cạc, không muốn tiếp nhận câu nói đả kích của Lăng Hải.
Cậu trong nháy mắt liền áp sát đến bên người gã ta, các khớp ngón tay thon dài bám chặt vào ngần cổ của gã, dùng lực mà bóp thật chặt vào.
“Nói thêm nửa chữ nữa, đừng trách tôi!”
Lăng Hải bị Vưu Chiếu Hy siết cổ đến không thể thở được, nhưng gã ta vẫn cố nặn ra một nụ cười đẩy khinh bỉ mà nhìn cậu.
Nhìn thấy ngọn lửa đang cháy trong đôi mắt của cậu, gã càng cười lại càng hả dạ.
“Sao nào?” Lăng Hải liều mình mở miệng, tiếp tục nói, “Không đành lòng đến hai từ cuối cùng sa—a”
Lực ở cổ càng lúc càng mạnh, Lăng Hải bắt đầu vùng vẫy muốn thoát ra, nhưng cơn giận của Vưu Chiếu Hy chỉ có tăng lên chứ không thể giảm xuống.
Gương mặt của gã thoáng chốc trắng như phủ một lớp sơn dày đặc, đôi mắt trợn ngược đầy hung dữ.
Trước khi để cho Vưu Chiếu Hy vì tức giận mà ra tay giết chết mình, Lăng Hải đã kịp phun ra một câu:
“Lũ thuần chủng chúng mày---đều---đều là cặn bã, cặn---a”
Vưu Chiếu Hy liếc mắt nhìn Lăng Hải ở bên cạnh đã sớm bất động, tay chân đều thả lõng, lạnh ngắt. Cậu ném mạnh cơ thể của gã ta xuống đất, sau đó ngồi xổm xuống, để móng vuốt ở đầu ngón tay mình chạm lên yết hầu của gã.
Từ Thiếu Hàn vẫn bị trói trên không, ông cúi đầu nhìn thấy cảnh tượng này, thật không nhịn được lại lên tiếng:
“Gã đã chết rồi.”
Vưu Chiếu Hy nghe một lời này, động tác có chút chần chừ, nhưng vài giây sau đó, cậu hạ quyết tâm ấn mạnh móng vuốt vào bên trong lớp da thịt, mạnh mẽ lấy hết những thứ ở bên trong cổ họng của Lăng Hải.
Một đống bầy nhầy đầy máu me bị ném trên mặt đất, Vưu Chiếu Hy nhìn chúng trong một lúc, cuối cùng chỉ lạnh nhạt nói:
“Kẻ nói bậy, không cần thiết giữ lại thanh quản làm gì.”
Nói xong, Vưu Chiếu Hy toang đứng dậy, nhưng cơ thể lập tức loạng choạng, bước chân đứng không vững khiến cậu ngã xuống ngay gần đó.
Hình ảnh trước mắt mang theo một chút mơ hồ không rõ ràng, Vưu Chiếu Hy không hiểu bản thân đang bị cái gì lại trở nên như thế này.
Cậu ôm chặt đầu mình, cơn đau nhức khiến nó như muốn nổ tung thành từng mảnh.
Từ Thiếu Hàn ở bên cạnh cũng chú ý đến cơn đau đớn của Vưu Chiếu Hy, sau đó ông liền nghe thấy một âm thanh khác ngoài tiếng kêu than của cậu.
Là một âm thanh rất khẽ, tựa như vang lên một giây rồi liền biến mất.
--Tách.
Từ Thiếu Hàn ngẩng đầu nhìn về phía cánh cửa lớn chỉ vừa vặn nhìn thấy một bóng đen vừa mới chạy đi.
Lại nhìn qua phía Vưu Chiếu Hy, ông phát hiện cậu đã ngất lịm trên sàn nhà từ bao giờ.
Đồng thời lúc đó, một loạt tạp âm giẫm mạnh trên mặt đất, càng lúc càng tiến gần về phía cửa lớn của nhà kho.
Người thanh niên đứng sững trước cửa lớn, nhìn thảm cảnh ở bên trong, cổ họng bỗng nhiên khô rát không thể thốt nên lời.
Qua vài phút định thần, người thanh niên đó mới có thể rút di động ra, gọi trực tiếp đến một dãy số.
Là một dãy số quen thuộc.
Đầu dây bên này kêu lên từng hồi, lại từng hồi nối tiếp nhau.