Chương 49
Vưu Chiếu Hy ở trong phòng đã dọn sẵn tập vở ở trên bàn, nhưng vì không nhìn thấy Từ Lương qua nên đã có ý định đem đồ sang phòng của bạn mình.
Sau khi trêu chọc Tiểu Uyển một trận, Vưu Chiếu Hy liền ôm lấy tập vở của mình, quay đầu đi về phía cửa phòng. Đồng thời lúc ấy, cánh cửa đột nhiên hé mở thật chậm rãi.
Ngẩng đầu nhìn về phía cửa, Vưu Chiếu Hy nhận ra người đang bước vào chính là Từ Lương. Trong tay cậu cũng chứa đầy sách tập, nhưng nhìn kĩ sẽ phát hiện có một số cuốn vở đã bị cong mép.
“Sao cậu qua muộn thế?” Vưu Chiếu Hy vô tư đi đến hỏi, “Tớ còn định mang sách qua phòng của cậu cơ đấy.”
Từ Lương nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Vưu Chiếu Hy, tâm tình mới phút chốc thả lõng một chút. Mấy đầu ngón tay từ nãy đến giờ cứ ra sức co chặt lại làm cho bàn tay trở thành một mảng trắng bệch, lạnh ngắt.
“À...” Từ Lương thở nhẹ một hơi, cố dằn xuống những suy nghĩ ngổn ngang của bản thân, “Tớ phụ ba một chút việc, xin lỗi cậu.”
Dưới ánh sáng của gian phòng, Vưu Chiếu Hy dễ dàng nhìn ra được khuôn mặt của người kia tái nhợt như bị bệnh. Thần sắc trên mặt phải nói là rất tệ.
Chân mày Vưu Chiếu Hy nhất thời nhíu lại, trong lòng nổi lên một trận lo lắng mà hỏi, “Này, cậu có ổn không đấy? Sao mặt mũi lại tái nhợt như vậy? Có chuyện gì rồi sao?”
Từ Lương nghe hỏi lập tức tỉnh táo, ngẩng mắt nhìn Vưu Chiếu Hy. Thầm nuốt một ngụm nước bọt, Từ Lương kiên trì lắc đầy phủ nhận đi những điều mà người kia vừa hỏi mình.
“Không sao. Mặt tớ vốn luôn nhợt nhạt như vậy mà.”
Vưu Chiếu Hy lúc này bỗng nghiêm túc nhìn bạn mình, đôi mắt chăm chú quan sát từng biểu tình trên gương mặt. Một hồi sau, cậu im lặng quay đầu, xem như là người kia đã nói thật.
“Vậy được rồi, chúng ta học bài thôi.”
Từ Lương ở phía sau gật gật đầu, mau chóng đi đến ngồi xuống bàn học.
Bài vở được bày biện đầy ở trên bàn, cho nên Tiểu Uyển đành phải an phận ngồi ở dưới đất, tự một mình chơi đùa với mấy quả hạt dẻ còn sống.
Vưu Chiếu Hy bảo rằng Tiểu Uyển ăn nhiều quá sẽ thành béo phì, cho nên liền đem hạt dẻ sống nhăn ném cho nó. Như vậy chỉ có thể nghịch hạt dẻ chứ không thể ăn được.
Từ Lương ngồi bên cạnh tập trung giảng lại những bài học mà Vưu Chiếu Hy đã bỏ lỡ. Chương trình ở trên trường mỗi ngày một nhiều hơn, mà tốc độ giảng bài của thầy cô cũng như tên lửa vậy, khiến cho bao nhiêu học sinh phải cắm đầu bay theo họ.
Vưu Chiếu Hy chăm chú gật gù cái đầu, tay thì liên tục ghi chép lại những điều mà người kia giảng.
Một hồi sau, cả hai cùng im lặng để làm bài tập.
Vưu Chiếu Hy thật sự tập trung vào bài tập của mình. Cậu không ngừng viết trên giấy nháp, sau đó cầm máy tính bấm bấm phát ra một loạt âm thanh bận rộn. Chỉ có Từ Lương ở bên cạnh vẫn im lặng cầm bút nhưng không viết gì.
Cậu đưa mắt nhìn xuống mặt giấy chỉ mới giải được một nửa bài toán, nhưng những con số đó hoàn toàn không nhét vào được trong đầu. Từ Lương siết chặt cây bút trong tay khi mơ hồ nhìn thấy mặt giấy hiện lên khuôn mặt đáng sợ của Vưu Thần.
Nhíu chặt mày, Từ Lương đột nhiên lại căng thẳng, lưng ngồi thẳng. Động tác của cậu bất giác kinh động đến người đang bận rộn giải toán kia.
Vưu Chiếu Hy dừng bấm máy tính, thoáng liếc nhìn qua phía Từ Lương.
“Tiểu Lương, cậu không giải bài à?”
Từ Lương vẫn không nghe thấy Vưu Chiếu Hy hỏi mình. Chân mày vẫn chau chặt lại, bên tai chỉ như truyền đến từng câu nói lãnh đạm khinh miệt của Vưu Thần, còn không ngừng lặp lại như một đoạn băng bị hỏng.
“Nếu như tôi muốn cậu tránh xa Tiểu Hy ra thì sao?”
“Mọi động tĩnh ở bên ngoài cùng mối quan hệ của Tiểu Hy, cậu đều phải báo cáo lại cho tôi, không sót một chút.”
“Tiểu Hy ban đêm rất khó ngủ. Cho nên càng không hoan nghênh bất kì ai ngủ cùng em ấy đâu. Đã rõ chưa?”
“Nếu như tôi...mọi động tĩnh ở bên ngoài....không sót một chút...một chút...”
“Tiểu Lương, Tiểu Lương!”
“Tiểu Lương!!!”
Vưu Chiếu Hy hoàn toàn nhìn thấy cảnh tượng Từ Lương bút chiếc bút ra khỏi lòng bàn tay, hai bàn tay lại bất ngờ bịt kín lỗ tai lại, vẻ mặt tỏ ra cực kì khiếp sợ một chuyện gì đó.
Một cái lay mạnh ở vai rốt cuộc cũng đem tinh thần của Từ Lương trở về chỗ cũ. Cậu ngây người nhìn qua phía bên cạnh, nhận ra sự ngỡ ngàng cùng lo lắng của Vưu Chiếu Hy, cậu nhất thời cúi thấp đầu che giấu vẻ hoảng loạn của mình.
“Cậu...cậu đang giấu tớ chuyện gì đúng không?”
Từ Lương nhìn xuống đôi tay run rẩy lạnh ngắt của mình, môi mím chặt, cố chấp lắc đầu phủ nhận.
“Không có. Là do tớ có chút chuyện căng thẳng, không liên quan đến nhà cậu.”
Nói đến đó, bỗng dưng Từ Lương phát giác bản thân vừa mới lỡ miệng, ngay lập tức im bặt. Vưu Chiếu Hy lại bám vào một câu đó mà hỏi ngược lại.
“Sao? Vì sao cậu lại nói là không liên quan đến nhà của tớ?”
Không đợi Từ Lương trả lời, Vưu Chiếu Hy hai tay bám lên đôi vai gầy gò của cậu, nghiêm túc nói, “Tiểu Lương, cậu nên biết rằng bản thân cậu đang ở trong một ổ ma cà rồng. Cậu có hiểu điều này là gì không? Xung quanh cậu đều chỉ có ma cà rồng! Từ những người thân của tớ cho đến người hầu kẻ hạ trong nhà. Từ thuần chủng đến không thuần chủng. Họ đều sẽ có thể hại cậu bất kì lúc nào nếu như không kiểm soát được cơn khát máu trong người mình.”
Dừng lại một chút, Vưu Chiếu Hy lúc này hạ giọng, giống như đang kìm lại cơn giận trong trong lòng mình, trấn an Từ Lương:
“Cho nên có chuyện gì cậu đều phải nói cho tớ nghe. Mọi thứ liên quan đến tính mạng của cậu, cậu phải nói cho tớ biết để còn ra tay kịp thời. Cậu có hiểu được nỗi đau nếu như bị một ma cà rồng sát hại hay không? Chết được thì cũng may rồi đấy, còn đỡ hơn là không chết xong lại biến đổi thành một ma cà rồng không thuần chủng. Cậu nghĩ cậu sẽ chịu đựng được những cơn khát máu của chúng tớ sao?”
Từ Lương bên tai ù ù cạc cạc, hoàn toàn không thể tiếp nhận được những lời nói của Vưu Chiếu Hy. Nhưng nhìn vẻ mặt lo lắng của cậu, Từ Lương có thể hiểu được sự việc kia nghiêm trọng đến mức nào.
Nhưng Từ Lương lại không thể làm gì khác ngoài việc giữ im lặng trong chuyện này. Vì vốn dĩ cậu không có quyền nói ra những điều đó.
Cố gắng trấn an bản thân, Từ Lương nở một nụ cười gượng gạo, bắt lấy bàn tay đang ghì chặt trên vai mình, “Được rồi, cậu đừng quá lo lắng như vậy. Tớ hiểu những điều cậu nói, tớ sẽ tự bảo vệ được bản thân mình mà.”
“Cậu không thể.” Vưu Chiếu Hy thẳng thừng đập nát những thứ hão huyền của Từ Lương, “Cậu là một con người, chỉ là một con người giữa một ổ ma cà rồng. Cậu căn bản không thể làm gì nếu như họ đã có ý sát hại cậu.”
Từ Lương ngẩng đầu hoang mang nhìn Vưu Chiếu Hy, im lặng thật lâu mới đành cười khổ một tiếng.
“Được, tớ hứa tớ sẽ nói cho cậu biết mọi chuyện.”
“Chắc chứ?” Vưu Chiếu Hy dần thả lõng được tâm tình căng thẳng của mình, nhưng vẫn chăm chú quan sát ánh mắt của người kia.
Từ Lương ở đối diện ra sức gật đầu, “Ừ, tớ hứa! Đừng lo cho tớ nhiều như vậy.”
“Sao có thể không lo? Cậu là bạn thân của tớ mà.”
Từ Lương cúi thấp đầu, trầm mặc nghĩ ngợi gì đó rồi bỗng hỏi một câu, “Cậu có bao giờ nghĩ đến việc cậu quan tâm quá mức đến một người khác sẽ khiến cho một người khác nào đó không vui không?”
Câu hỏi này thật sự thẳng thắn đánh vào trọng tâm của câu chuyện.
Vưu Chiếu Hy thoáng dừng lại những suy nghĩ của mình, đôi mắt nhìn Từ Lương còn đang bối rối ngập ngừng, không nhịn được mà thở dài một tiếng.
“Sao cậu lại hỏi thế?”
Từ Lương nhíu mày, thì thào đáp, “Chỉ hỏi vu vơ thôi.”
“Thật sao?” Vưu Chiếu Hy cười khẽ một tiếng, ánh mắt đột nhiên lại đảo ra ngoài cửa sổ, nhìn đến giàn hoa màu đỏ, “Đương nhiên là tớ biết điều đó. Việc tớ quan tâm đến cậu, tớ đương nhiên biết được người nào sẽ không vui.”
“...” Từ Lương im lặng không đáp lại nửa câu.
Như vậy là cậu ấy biết rõ? Vậy vì sao cứ mãi quan tâm đến mình mà không để ý đến tâm trạng của người đó?
Từ Lương thật sự không hiểu được mối quan hệ của hai anh em bọn họ, nhưng với việc Vưu Thần đối với cậu như khi nãy, cậu có thể nắm chắc mối quan hệ này không phải bình thường.
Ít nhất là không bình thường đối với Vưu Thần.
Vưu Chiếu Hy trả lời xong cũng không biết lý do vì sao mình lại nói như thế. Cậu thu tầm mắt về chỗ cũ, thở dài một tiếng rồi bảo, “Thôi, chúng ta đi ngủ đi. Tối nay cậu ngủ bên phòng tớ. Tớ hay gặp ác mộng lắm, có thêm cậu sẽ đỡ sợ hơn.”
Vừa nghe đến lời mời này, Từ Lương ngay lập tức ngước mắt nhìn cậu, lắc mạnh đầu, “Không được.”
“Sao?” Vưu Chiếu Hy khó hiểu nhìn Từ Lương.
Từ Lương lại như cũ từ chối, bàn tay mau chóng ôm lấy sách vở đứng dậy, tìm ra một lý do nào đó mà nói, “Ừm, ba của tớ sẽ không đồng ý... Vì ba lo lắng cho tớ...”
“Tớ qua nói với chú Từ một tiếng là được.” Vưu Chiếu Hy không hề cho Từ Lương một lối thoát dù nhỏ nhất.
Từ Lương nhíu mày, miệng vừa nói chân vừa di chuyển về phía cửa, “Ngày mai tớ sẽ qua ngủ cùng cậu. Tối nay tớ muốn ngủ ở phòng mình... Ngủ cho quen...”
Vưu Chiếu Hy ở sau lưng nheo mắt nhìn thái độ không bình thường của người kia, lạnh giọng nói, “Tiểu Lương, có phải có người không cho cậu ngủ ở phòng tớ không?”
Nghe hỏi, bước chân của Từ Lương thoáng chốc dừng lại. Chồng sách vở ở trong tay bị siết đến cong mép, Từ Lương khó khăn hít lấy một ngụm khí lạnh, “Không phải.”
“Không phải hay là không thể nói?”
Từ Lương lần này bị đánh gục hoàn toàn, không thể đáp lại một câu gì. Bóng lưng càng lúc càng lo sợ đến run rẩy, cậu cúi thấp đầu, muốn thật nhanh rời khỏi phòng của Vưu Chiếu Hy.
Nhưng căn bản là Vưu Chiếu Hy không hề cho cậu một lối thoát nào. Cậu nghiễm nhiên bước lên sóng vai với Từ Lương, vẻ mặt bình thản, ánh mắt lại vô cùng sắc bén nhìn Từ Lương.
“Được rồi, nếu cậu không thể nói...” Vưu Chiếu Hy nghiêm túc cười lạnh một tiếng, “Vậy thì tớ sẽ bắt người kia nói!”
Dứt lời, Vưu Chiếu Hy lập tức mở cửa phòng, thuần thục đi đến trước thư phòng của Vưu Thần.
Từ Lương nhìn thấy cảnh tượng không hay sắp diễn ra, cậu buông hết sách vở ở trước ngực, mau chóng đuổi theo phía sau của Vưu Chiếu Hy.
Miệng không ngừng ngăn cản, “Đừng làm vậy, Tiểu Hy! Nghe tớ nói, Tiểu Hy!”
Vưu Chiếu Hy đi nhanh hơn Từ Lương rất nhiều, chỉ trong nháy mắt đã đến trước thư phòng của người kia. Không hề nể nương gõ lên cửa một tiếng để báo hiệu, cậu thẳng thừng vặn tay nắm cửa, tiến vào trong.
Cánh cửa mau chóng đóng lại, nhốt Từ Lương ở bên ngoài, không cách nào có thể tiến vào được.
Vưu Chiếu Hy khóa trái cửa thư phòng, ánh mắt mang theo chút bất mãn nhìn đến người đang ở phía sau màn hình laptop.
Vưu Thần vốn đang nhìn vào màn hình gõ một đoạn văn bản thật dài bằng tiếng Anh, nghe thấy động tĩnh ở cánh cửa, ánh mắt lập tức dời đến đó.
Nhận ra khuôn mặt quen thuộc của Vưu Chiếu Hy, ánh mắt lãnh đạm vừa rồi có chút thay đổi không nhỏ.
“Có chuyện gì?” Vưu Thần lên tiếng, bỗng nhiên lại nhớ đến việc người kia trực tiếp vào phòng không gõ cửa, y liền nhíu mày hỏi, “Hình như em vẫn chưa gõ cửa trước khi vào phòng?”
Vưu Chiếu Hy bước đến trước bàn làm việc của Vưu Thần, khóe môi cong lên một nụ cười lạnh nhạt, “Có phải em đã hành xử quá thẳng thắn trực tiếp hay không?”
Vưu Thần im lặng nhìn cậu, có lẽ vẫn chưa hiểu được cậu đang muốn nói gì.
Vưu Chiếu Hy nhìn y, tiếp tục bình thản mà nói, “Thật xin lỗi vì tính tình trực tiếp thẳng thắn của em không bỏ được, nhưng xem ra vẫn đỡ hơn cách làm việc lén lút sau lưng người khác của anh, nhỉ?”
Đến câu này, ánh mắt của Vưu Thần đã lập tức thay đổi. Mười ngón tay rời khỏi bàn phím, y ngả lưng ra phía sau ghế đệm, hai tay đặt lên thành ghế, tạo thành một tư thế phóng khoáng nhưng cũng rất kiêu ngạo.
“Rốt cuộc là em muốn nói gì đây? Trực tiếp theo cách của em đi.”
Vưu Chiếu Hy mỉm cười nhìn thái độ bình tĩnh của y, đôi tay chống xuống mặt bàn, “Anh đã nói những gì với Tiểu Lương?”
Tiểu Lương?
Vưu Thần khẽ nhướng chân mày, tỏ ý muốn hỏi, em đang nói cái gì thế?
Nụ cười ở bên khóe môi y dần lộ ra, một lúc một lạnh lùng khó chịu, “Không phải như vậy là em đã biết hết rồi sao?”
“Không, Tiểu Lương vẫn chưa nói gì quá nhiều.” Vưu Chiếu Hy cố dằn xuống cơn tức giận trong lòng, “Cho nên em mới qua đây, muốn nghe trực tiếp từ miệng của anh. Phiền anh nhắc lại một lần nữa, được không?”
Vưu Thần nhắm hờ mắt, tựa hồ cơn tức giận trong tim anh đang dần bị đóng băng, đến mức vết thương lòng đã không còn đau nhói. Ngón tay gõ nhịp lên thành ghế, bộ dạng vẫn bình tĩnh như thường, y nói:
“Thật sự muốn nghe sao? Thế thì nghe cho rõ đây. Tôi đã bảo Từ Lương tránh xa em ra.”
“Lý do?”
“Vì tôi muốn thế.”
Cách đáp trả ngang tàn của Vưu Thần khiến cho Vưu Chiếu Hy càng lúc càng bất mãn. Cậu đứng thẳng người, một bước đi đến trước mặt của y, mạnh mẽ giáng xuống gương mặt điển trai quyến rũ kia một bạt tai.
Âm thanh chua chát vang lên trong phòng khiến cho bầu không khí càng giảm xuống vài phần.
Vưu Thần toan mở mắt, tức giận nhìn Vưu Chiếu Hy.
“Tại sao anh có thể nói như thế?” Vưu Chiếu Hy trừng lớn mắt nhìn y, giống như cái bạt tai khi nãy của cậu là hoàn toàn đúng đắn.
Vưu Thần vẫn còn bị cái tát kia làm cho sững người, hiện tại không lên tiếng đáp trả.
Ngược lại, Vưu Chiếu Hy cảm giác như lồng ngực của mình bị ai đó cào vấu đến đau nhói, giọng điệu vừa giận dữ vừa bất mãn kêu lên, “Nếu anh muốn biết em nghĩ gì về Từ Lương, thì em sẽ nói cho anh biết. Từ Lương là một người bạn thân của em. Là người em sẽ nhớ khi không gặp, sẽ vui khi nhìn thấy, sẽ đau lòng khi bị thương và sẽ vô cùng đau lòng nếu biến mất. Từ Lương đối với em là như thế đó. Anh nghe rõ chưa?”
Ngay khi lời vừa dứt, Vưu Thần cũng nhanh chóng đứng thẳng dậy, bàn tay mang theo nhiệt độ lạnh như băng bám vào ngần cổ trắng nõn của Vưu Chiếu Hy. Y dùng lực đẩy mạnh cậu vào vách tường ở phía đối diện.
Cú va chạm mạnh mẽ khiến cho hai lá phổi ở bên trong ảnh hưởng nặng nề. Vưu Chiếu Hy mặt nhăn nhó đau đớn, cổ họng lại không cách nào cất tiếng phản kháng được.
Vưu Thần căm giận nhìn cậu, năm ngón tay vẫn dùng lực bám chặt vào cổ của cậu, ấn mạnh cậu vào tường.
“Em đánh tôi vì một người bạn của em?” Từng chữ gằng qua làn gió, rít lên nghe vô cùng khiếp sợ, “Vưu Chiếu Hy, em chán sống rồi đúng không? Hay là, ngay bây giờ, tôi sẽ giết chết Từ Lương để em có thể thấm thía nỗi đau của mình?”
Vưu Chiếu Hy trừng lớn mắt nhìn người đối diện, không khí không cách nào lưu thông như bình thường, gương mặt thoáng chốc đỏ như quả gấc. Cậu ra sức vùng vẫy hai chân, hai tay cố gắng đẩy bàn tay của Vưu Thần ra chỗ khác.
“Buông...buông...ra!”
Vưu Thần khóe môi cười lên đến lạnh lẽo, nhìn thấy người kia vùng vẫy trong tay mình, tim y vừa đau cũng vừa giận. Một hồi sau, y buông tay, đẩy mạnh cậu ngã ra mặt đất.
Vưu Chiếu Hy mơ hồ ôm lấy cổ mình, ho khan liên tục. Cổ họng đau rát, lồng ngực hít thở khó khăn, Vưu Chiếu Hy mím chặt môi, run rẩy quay đầu nhìn Vưu Thần.
Nhìn bóng lưng cô tịch tàn nhẫn của y, Vưu Chiếu Hy ở dưới sàn nhà cười lạnh một tiếng, “Nếu anh dám mang Từ Lương về đây, em dám đưa mạng mình ra để bảo vệ cậu ấy! Chỉ sợ, chính anh mới không dám ra tay lấy mạng của em mà thôi!”
Vưu Thần phóng tầm mắt ra ngoài bầu trời, cảm giác từng dòng máu trong cơ thể đang lưu thông cực kì nhanh. Gân xanh ở bàn tay đều đã nổi lên, y nghiến chặt răng mình, lời lẽ của cậu truyền đến bên tai, rõ như ban ngày.
“Thật sao?” Vưu Thần thấp giọng nói, “Em nghĩ tôi sẽ không dám lấy mạng của em?”
Quay đầu lại, y từ trên nhìn xuống gương mặt nhợt nhạt của Vưu Chiếu Hy, cười một tiếng đầy dã tâm, “Nếu được, tôi vẫn sẽ lấy mạng của em, sau đó em sẽ ở bên cạnh tôi, mãi mãi.”
“Tại sao lại như thế?” Vưu Chiếu Hy khóe mắt đã nóng lên, “Vưu Thần, tại sao anh lại không thể hiểu những suy nghĩ của em?”
“Là em không cho tôi cơ hội để thấu hiểu.”
Vưu Chiếu Hy bật cười một tiếng khổ sở, “Anh có biết anh cùng Từ Lương khác nhau ở điểm nào không?”
Vưu Thần im lặng.
Nhìn đến mặt đất lạnh lẽo, Vưu Chiếu Hy cố gắng từ dưới đất đứng dậy, cổ họng đến giờ vẫn còn ẩn ẩn đau rát. Nhìn bóng lưng cao lớn lạnh lùng kia, cậu bất giác đau lòng.
“Từ Lương hiểu em hơn anh.”
Giọng nói nhẹ như một chiếc lông vũ, thế nhưng khi chạm đến trái tim của Vưu Thần, nó lại hóa thành một mũi dao bén nhọn, một nhát trực tiếp đâm sâu vào bên trong.
Ngay khi lời của cậu vừa dứt, ly rượu ở trên mặt bàn cũng vừa vặn rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh vụn.