Thần Hy Khúc

Chương 56: Chương 56




Chương 56

Vưu Thần sau khi đưa Vưu Chiếu Hy đến trường đã không đến công ty mà về thẳng nhà.

Vừa vào đến phòng khách y liền nhìn thấy dì Ngân đang từ trong bếp bước ra, vẻ mặt bình bình đạm đạm như mọi ngày, trên tay là một chiếc khay nhỏ.

Vưu Thần nâng mắt lãnh đạm nhìn dì rồi cất tiếng gọi, “Đồ ăn của ai vậy?”

Dì Ngân nghe thấy giọng nói của Vưu Thần, bước chân lập tức khựng lại. Tuy vậy chiếc khay trong tay vẫn vững vàng không có nửa điểm lung lay vì bất ngờ.

“Thưa, là đồ ăn của ông Từ.”

“Ông Từ?” Vưu Thần khẽ nhướng mày, sau đó nhìn kỹ xuống tô cháo trong chiếc khay, nhận ra là món cháo cá.

Nếu nấu cháo như vậy thì hẳn là chỉ dành cho một người mà thôi?

Trong lòng Vưu Thần thầm cười lạnh một tiếng.

“Được rồi, dì mau đưa cho ông ấy đi.”

Dì Ngân hơi ngẩng đầu nhìn thoáng qua nét mặt của y, không phát hiện ra điểm gì bất thường liền gật đầu một cách kính cẩn rồi mau chóng xoay người, mang cháo cá lên phòng của Từ Thiếu Hàn.

Vưu Thần lãnh đạm nhìn theo bóng lưng đang dần biến mất của dì Ngân, một hồi sau thì xoay gót trở về thư phòng của mình.

Mấy ngày hôm nay Vưu Quán Thanh gần như đã giao luôn việc hợp tác với bên tập đoàn Yevert về dự án Bloart cho Vưu Thần, vì thế mà công việc của y cứ như vậy bận rộn thêm một bậc.

Ngồi ở bàn làm việc, Vưu Thần đăm chiêu đọc qua bảng báo cáo của phòng tài vụ gửi qua. Sau hơn mười phút, y cuối cùng cũng đọc xong, cảm thấy mọi thứ đều không có gì đáng lo ngại liền ký duyệt.

Xong xuôi, Vưu Thần cẩn thận đặt bảng báo cáo sang một bên, vô tình để chồng lên những tờ giấy trắng có chữ in đen đang nằm lẫn lộn. Liếc mắt nhìn qua một cái, Vưu Thần duỗi tay cầm một trong những tờ giấy đó lên đọc lướt một chút.

Trên mặt giấy chỉ ghi những thông tin cá nhân cần thiết của một người. Nếu như y nhớ không nhầm thì đây là thông tin mà thư ký Clara đã tìm được rồi đưa cho y, không nghĩ rằng vì quá nhiều chuyện xảy ra mà y đã quên béng đi nó.

Đầu mặt giấy là hình ảnh của một gã đàn ông người nước ngoài, bên cạnh để rõ họ tên của ông ta.

Vưu Thần lướt nhanh từ trên xuống dưới một lượt, sau đó khóe môi khẽ cong lên khi đọc đến một phần thông tin ngắn gọn lại đặc biệt hữu dụng trong tất cả những thông tin còn lại.

Miết nhẹ ngón tay ở mép giấy, Vưu Thần trong lòng lần nữa cười lạnh một tiếng, tựa hồ đã tìm ra được cách bắt buộc người kia phải ký hợp đồng với mình mà không thể ra bất kì điều kiện nào hết.

Younes, xem ra chúng ta đã có một chút tương đồng rồi đấy.

Trong lúc dòng suy nghĩ vẫn đang ngược xuôi thì ngoài cửa vang lên hai tiếng khe khẽ. Nghe qua cảm giác được một chút căng thẳng của người đứng bên ngoài kia.

Vưu Thần dời tầm mắt từ tờ giấy thông tin của chủ tịch tập đoàn Yevert sang cánh cửa, trong ánh mắt không hề có sự cả kinh hay thắc mắc nào, thấp giọng nói, “Vào đi.”

Người ở bên ngoài nghe lệnh xong vẫn chưa vội vàng đẩy cửa bước vào. Gương mặt có phần nhợt nhạt hơn bình thường, cánh môi mang một sắc màu xám ngoét trông như bị ốm rất nặng, ngón tay run rẩy chạm lên tay nắm cửa, vặn xuống một vòng.

Sau khi nhìn thấy người kia rốt cuộc cũng dám bước vào bên trong, Vưu Thần lập tức buông tờ giấy kia xuống bàn. Sau đó nhàn nhã đứng dậy, đi đến trước bàn làm việc, thong thả tựa người ra sau, hai tay ôm trước ngực.

Ánh mắt có phần trông chờ mà nhìn người kia.

Giữa gian phòng tịch mịch ngột ngạt, hai tiếng “cậu Vưu” khẽ vang lên phá tan nó.

Người kia trong mắt Vưu Thần kì thực đã sớm không còn là một vật cản khó chịu nữa. Lãnh đạm liếc nhìn người kia từ trên xuống dưới một lượt, sau đó y mới cất tiếng hỏi:

“Nghe bảo là cậu bị ốm?”

Từ Lương sắc mặt vẫn chưa được ổn cho lắm, nhưng vì nghe dì Ngân nhắn lại cậu Cả tìm mình cho nên không cách nào mà từ chối đến gặp được. Ngay cả khi đi không nổi, cậu nghĩ bản thân cũng phải bò đến mới thôi.

Nghe hỏi, Từ Lương ngẩng mặt nhìn Vưu Thần, chậm rãi đáp, “Dạ, bây giờ thì tôi không sao nữa rồi ạ.”

Vưu Thần cũng không quá lưu tâm đến sức khỏe của Từ Lương, nghe nói như thế liền sải bước đến chỗ ghế sa lon dài màu đen, tao nhã mà ngồi xuống.

“Ngồi xuống đi.”

Từ Lương lập tức im lặng ngồi xuống ở phía đối diện.

Ngay khi nghe dì Ngân báo lại người kia muốn tìm mình, Từ Lương đã không nghĩ ra được một lý do nào chính đáng rõ ràng hơn. Chuyện hôm qua không phải đã đủ rồi sao? Dù gì trong mắt y cậu cũng không khác cái gai nhọn là mấy, đáng lý phải không thích tiếp chuyện mới đúng chứ?

Từ Lương thấy người kia vẫn chưa lên tiếng, trong lòng càng cuộn trào lo lắng hơn.

Vưu Thần ở đối diện im lặng quan sát biểu tình căng thẳng của Từ Lương, cảm thấy giống như đang xem hài kịch.

Việc cậu sợ hãi tuân phục mình như vậy tạo cho y một cảm giác rất thỏa mãn.

Dùng một ngón tay đẩy nhẹ tách trà trên bàn sang phía Từ Lương, Vưu Thần khẽ rướn môi, cười lãnh đạm, “Lần này chúng ta sẽ chỉ nói chuyện thôi, đừng căng thẳng như thế, cậu bé.”

Từ Lương nhìn xuống tách trà, môi mím nhẹ lại không đáp. Hai bàn tay run run nâng tách trà lên uống một ngụm, vị trà khá đắng nhưng lại rất thơm, tựa hồ khiến cho cơn sốt trong người phần nào giảm xuống.

Từ Lương cẩn thận đặt tách trà về chỗ cũ, ngẩng mặt nói, “Vâng, cậu Vưu có gì muốn căn dặn tôi?”

Vưu Thần không hề muốn câu nệ thêm thời giờ, trực tiếp đi vào vấn đề chính.

“Trong lớp, Tiểu Hy có chơi với ai khác không?”

Từ Lương nghe câu hỏi này, trong lòng đột nhiên nghĩ đến những điều rất kì quặc. Nhưng lại không thể tìm ra điểm kì quặc nằm ở đâu.

Dù sao anh trai hỏi thăm em trai cũng là chuyện rất bình thường. Chỉ là giọng điệu của Vưu Thần khi quan tâm đến Vưu Chiếu Hy luôn làm cho Từ Lương mơ hồ khó hiểu.

Im lặng một lúc, Từ Lương nghĩ đến một câu trả lời có thể khiến người đối diện bình tĩnh tiếp nhận nhất.

“Cậu Vưu cũng biết Chiếu Hy là một người rất thân thiện gần gũi, cho nên trong lớp ngoại trừ tôi thì cậu ấy đều nói chuyện với tất cả mọi người.”

Câu trả lời không vấp một chữ, lý do đưa ra cũng rất sắc bén làm cho Vưu Thần không nhịn được mà cười lạnh một tiếng.

Hai bàn tay của y nhẹ nhàng lồng chặt vào nhau, đặt trên đầu gối. Vưu Thần bất ngờ nhướn người về phía trước, để lộ dưới ánh sáng ở bên ngoài một khuôn mặt lãnh đạm lại phong tình, khiến cho người khác nhìn vào không thể không bị thu hút.

Từ Lương cũng bị sự phong tình lại lãnh đạm đó hút lấy tầm mắt của mình.

“Hình như là không nên hỏi như vậy.”

Vưu Thần thấp giọng nói, bên khóe miệng còn thoắt ẩn thoắt hiện nét cười gian xảo, “Thế này đi, trong lớp Tiểu Hy không thích nói chuyện với người nào nhất?”

Từ Lương sau một hồi bị thần sắc của Vưu Thần làm cho xao lãng, cuối cùng cũng có thể bình tĩnh trở lại. Cậu trong lòng vẫn rất căng thẳng nhưng cố gắng không để nó lộ ra bên ngoài. Hai bàn tay nắm chặt vào nhau, Từ Lương ngẫm nghĩ một hồi lâu mới đáp.

“Có một nam sinh mà cậu ấy không thích lắm.”

Vưu Thần rướn chân mày, lộ vẻ tò mò, “Là ai?”

Từ Lương cắn nhẹ môi dưới, phân vân rất lâu mới có thể hạ quyết tâm nói ra tên của người đó, “Cậu ấy là Lý Thiệu Lâm.”

Lý Thiệu Lâm?

Ánh mắt của Vưu Thần vừa kinh ngạc lại vừa phấn khởi với cái tên này. Khóe môi cong nhẹ lên tựa hồ mỉm cười, nhưng thật ra là y không hề cười.

Ba từ Lý Thiệu Lâm thoảng qua bên tai, lập tức vẽ ra một hình ảnh quen thuộc nhưng đầy chán ghét trong tâm trí của Vưu Thần.

Lý gia...

“Vì sao Tiểu Hy không thích cậu ta?”

“Chiếu Hy bảo không thích thì là không thích, không có lý do cụ thể.”

Vưu Thần cúi thấp đầu, cười khẽ một tiếng, “Vậy à?”

Câu nói của y giống như bị lơ lửng giữa không trung, không có câu đáp trả mà chính y cũng không cần ai trả lời. Cứ như vậy, câu nói lẳng lặng hòa vào làn không khí.

Từ Lương lúc này lén lút nâng mắt quan sát biểu tình của người kia. Chỉ tiếc là y đang cúi thấp đầu cho nên cậu không nhìn ra được thái độ nào bất thường cả.

Sau đó, Vưu Thần bỗng lên tiếng, phá tan không khí ngột ngạt của thư phòng.

“Cậu vẫn nhớ công việc của mình chứ?”

Nghe hỏi, Từ Lương thoạt đầu hơi ngẩn người. Nhưng một hồi sau liền nhớ ra công việc mà Vưu Thần đã âm thầm giao cho mình. Công việc này Vưu Chiếu Hy vẫn chưa biết, mà chính cậu cũng đã hứa với y sẽ hoàn thành tốt rồi, cho nên...

Từ Lương cảm thấy vừa khó xử vừa không bằng lòng với công việc kia, nhưng lại chẳng còn cách nào từ chối, “Vâng, tôi vẫn nhớ.”

Vưu Thần nhẹ ngả người ra phía sau ghế, đôi chân vắt tréo vào nhau, tạo ra một bộ dạng phóng khoáng thư thái. Ánh mắt liếc nhìn sang phía bàn làm việc, nơi ánh nắng nhàn nhạt đang len lỏi qua từng thớ vải màu kem.

“Vậy thì nhớ hoàn thành nó cho tốt. Một điểm nhỏ cũng không được bỏ sót. Rõ rồi chứ?”

Từ Lương mím chặt môi, rất lâu mới đáp một tiếng, “Vâng.”

“Và hiện tại, việc cậu cần hoàn thành chính là tìm hiểu về vết sẹo trên mặt của Tiểu Hy.”

Nhắc đến vết cào trên mặt của Vưu Chiếu Hy, Từ Lương cũng thắc mắc không kém. Nhưng khi đó cậu hỏi Vưu Chiếu Hy thì không tìm ra được điều bất thường gì khác.

“Hôm trước tôi có hỏi cậu ấy, nhưng cậu ấy bảo là bị va phải...”

Vưu Thần nghe xong, chỉ cười lạnh.

Kia là rõ ràng là một vết cào, sắc bén và chuẩn xác như vậy, chắc chắn không phải là một con người làm ra.

Va phải?

Tiểu Hy, từ khi nào những lý do của em lại thiếu cơ sở như vậy chứ?

Từ Lương tuy nói ra lý do của Vưu Chiếu Hy nhưng cũng chẳng mấy tin tưởng vào nó cho lắm. Nhưng cậu không muốn hỏi quá sâu vào chuyện mà bạn mình không muốn nhắc đến, vì thế mà rất nhanh liền quên đi.

“Tôi bảo cậu tìm hiểu, thì chỉ cần làm đúng việc mà thôi.”

Vưu Thần nói xong liền đứng dậy, để lại một bóng lưng cao ngất, vừa vặn che đi cả những sợi nắng mỏng manh ở bên ngoài tấm rèm.

Từ Lương ngẩng đầu nhìn bóng lưng của y, nhất thời cảm giác người kia thật khó để mà chạm đến được.

Vưu Thần hơi nghiêng mặt, để lộ một sống mũi tinh xảo cũng khóe môi nam tính quyến rũ của mình, nói khẽ một câu:

“Đã xong việc rồi. Mau lui ra ngoài đi.”

Nghe một câu này rơi xuống đỉnh đầu, Từ Lương không chần chừ liền đứng dậy, kính cẩn cúi đầu chào y một tiếng rồi ngay lập tức rời khỏi thư phòng.

Vưu Thần một mình lưu lại trong phòng, hai tay vẫn ôm lấy trước ngực, vẻ mặt đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ. Đầu ngón trỏ khẽ kề ngay môi, nhẹ nhàng gảy lên gảy xuống, một hồi sau giống như lại nghĩ đến một điều gì đó thú vị, khóe môi hơi rướn lên.

Lý gia, chúng ta liệu đến bao giờ mới thôi chạm mặt nhau đây?

...

Buổi chiều tan học.

Vưu Chiếu Hy vốn dĩ luôn soạn đồ một cách chậm chạp, mải đến khi trong lớp chỉ còn sót lại không hơn hai người, cậu mới chịu rời khỏi đó.

Thả bộ trên hành lang, Vưu Chiếu Hy cảm giác một ngày không có Từ Lương cùng đi học quả thật nhàm chán chết đi được.

Bình thường Vưu Chiếu Hy cũng không phải là dạng học sinh quá gương mẫu chăm chỉ. Cậu ở trong lớp chỉ tùy tiện ghi chép những điều cần lưu ý mà thôi. Còn bài vở đầy đủ nhất vẫn là Từ Lương đảm nhiệm.

Hôm nay đến tiết Lịch Sử, Vưu Chiếu Hy cảm giác như bị cô giáo đã lớn tuổi kia dùng đôi mắt như tia X – Quang soi tới soi lui, sau đó liền bắt cậu trả lời một câu hỏi mà cậu quên ghi vào vở.

Rốt cuộc là dính vào lỗi không tập trung trong giờ học, bị trừ điểm.

Aish, thật tình...

Vưu Chiếu Hy nhịn không được mắng khẽ trong bụng, sau đó thuận chân đi thẳng vào nhà vệ sinh gần đó rửa mặt một cái.

Vừa bước vào trong, cậu liền bị một thân ảnh quen thuộc dọa một phát giật mình.

Người nọ đứng tựa người bên bồn rửa tay, vẻ mặt trông thống khổ vô cùng, hai tay còn ôm lấy bên đầu, có vẻ rất đau đớn.

Vưu Chiếu Hy đứng sững người một lát rồi mới chạy đến bên cạnh Lý Thiệu Lâm, đỡ lấy cậu ta, “Này, cậu có sao không? Đau ở đây à?”

Lý Thiệu Lâm vốn có một căn bệnh bẩm sinh trong người. Đôi khi không phải do tiếng sáo nhưng cậu cũng có thể sẽ bị đau đầu, đau đến không thể nghĩ hay làm gì được.

“Thiệu Lâm, cậu ổn không đấy? Tôi đưa cậu xuống phòng y tế.”

Tuy ngoài mặt Vưu Chiếu Hy không ưa Lý Thiệu Lâm, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này, quả thật là không nỡ bỏ rơi người kia.

Một tay đỡ lấy Lý Thiệu Lâm, một tay chống đỡ ở bên hông cậu ta, Vưu Chiếu Hy đang định xoay người đưa người kia xuống phòng y tế thì bên ngoài cửa nhà vệ sinh có người bước vào.

Không phải một mà là hai người.

Vưu Chiếu Hy ngước mắt nhìn hai nam sinh vừa mới bước vào, trong lòng không khỏi kinh ngạc, đâu đó còn có tức giận vì chuyện lần trước vẫn chưa giải quyết xong.

An Thạc Ngạn cùng Lý Thiệu Quân đều cả kinh khi nhìn thấy Lý Thiệu Lâm mặt mũi đau đớn tựa vào Vưu Chiếu Hy.

Lý Thiệu Quân vốn không thích Vưu Chiếu Hy, nhìn thấy cảnh tượng này, cảm tình trong lòng càng không có nửa điểm. Rất nhanh, y bước lên một bước, vừa vặn nắm được một cánh tay của Lý Thiệu Lâm, kéo mạnh về phía mình.

Lý Thiệu Lâm đau đớn đến mức không biết rõ những gì đang xảy ra ở xung quanh mình. Cả người mệt mỏi ngả hẳn vào trước ngực của anh trai.

“Cậu đã làm gì Thiệu Lâm?” Lý Thiệu Quân như kìm giận hỏi.

Vưu Chiếu Hy chứng kiến một màn khi nãy, bất giác cười lạnh trong lòng.

Cái sự làm ơn mắc oán này sao cậu lại dính phải nhiều đến thế cơ nhỉ?

Mọi người có thể mở to mắt hơn không? Nhìn cho rõ vào, mặt tôi xấu xa đến vậy cơ à?

“Còn chưa kịp làm thì các người đã vào phá đám rồi.”

Dù sao cũng đã bị hiểu lầm, Vưu Chiếu Hy càng chán ghét phải giải thích cặn kẽ cho Lý Thiệu Quân nghe. Cho nên cứ thừa nhận đi, người nào tức giận liền biết.

Đúng như Vưu Chiếu Hy nghĩ, Lý Thiệu Quân thật sự nổi điên lên. Một tay đẩy Lý Thiệu Lâm sang phía An Thạc Ngạn ở bên cạnh, tốc độ giống như tia chớp, vụt một cái liền đến trước mặt Vưu Chiếu Hy, định lặp lại những gì đã làm vào ngày hôm đó.

An Thạc Ngạn trầm tĩnh đỡ lấy Lý Thiệu Lâm, một mặt quan sát tình hình ở bên kia, muốn lên tiếng can ngăn. Vì anh cảm giác Vưu Chiếu Hy đang định giúp đỡ Lý Thiệu Lâm chứ không có ý xấu.

“Thiệu Quân, bình tĩnh một chút đi.” An Thạc Ngạn rốt cuộc cũng lên tiếng.

Cánh tay vốn dĩ đã giơ cao giữa không trung, nhưng vì một lời nhắc nhở lại lơ lửng không hạ xuống thêm một chút nào nữa.

Vưu Chiếu Hy càng lúc càng cảm thấy câu chuyện xoay quanh ba con người này thật sự kì quái. Kì quái đến mức thú vị.

Lý Thiệu Quân kia vừa quan tâm đến Lý Thiệu Lâm quá mức bình thường, nhưng cũng rất thuận theo ý của An Thạc Ngạn.

Rốt cuộc thì...mối quan hệ giữa ba người họ là thế nào đây?

Nhưng nếu như hai anh em nhà họ Lý đều thuộc về thú tộc, vậy thì...An Thạc Ngạn là gì?

Vưu Chiếu Hy vì mải suy nghĩ đến ba người bọn họ cho nên không quan tâm đến hành động giận dữ của Lý Thiệu Quân.

Liếc nhìn cánh tay trắng nhợt của Lý Thiệu Quân, cậu cười lạnh một cách mỉa mai, “Sao? Anh định lặp lại chuyện hôm bữa đấy à?”

Lý Thiệu Quân thu tay lại, ánh mắt chán ghét nhìn Vưu Chiếu Hy, “Xem ra đứa trẻ ngỗ nghịch như cậu vẫn chưa biết sợ?”

Vưu Chiếu Hy im lặng lắng nghe, khóe môi không cách nào nhịn được mà cong lên.

Vẻ mặt bình tĩnh như mặt hồ, cậu chậm rãi nhích lên nửa bước, gương mặt hơi ngước lên, vừa vặn để câu nói thoảng vào tai của Lý Thiệu Quân một cách rõ ràng.

“Thiết nghĩ, anh sớm nhìn ra được tôi là loài gì rồi đi? Vậy anh nghĩ ai sẽ phải sợ ai đây, hm?”

Lý Thiệu Quân giận đến khóe môi giật run. Y liếc mắt nhìn cậu một cái, nén xuống cơn sóng giận dữ của mình mà bảo:

“Vậy sao? Nhưng mà...mùi hương của loài đó trên người cậu quả thật rất nhạt.”

Dừng lại, Lý Thiệu Quân dường như nắm được sự lo lắng run rẩy trong tim của Vưu Chiếu Hy, thẳng thừng đánh thẳng vào nơi yếu mềm dễ bị thương tổn đó một câu:

“Nói xem, liệu cậu có thật sự là loài đó hay không đây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.