Thần Hy Khúc

Chương 70: Chương 70




Chương 70

Sau một đêm dài đằng đẳng, mặt trời rốt cuộc cũng từ phía dưới chân núi chậm rãi tỉnh dậy, ban phát những tia nắng đầu tiên của một ngày mới.

Tấm rèm ở phía sau lưng Vưu Thần theo luồn gió mơn man cuộn lên như một ngọn sóng giữa không trung. Mỗi khi tung lên như vậy đều vô tình để lọt qua vài tia nắng nhàn nhạt của buổi sớm mai, chiếu rọi vào gian phòng ngủ yên ắng.

Mỹ thiếu niên hiện tại vẫn miệt mài vùi thân mình trong tấm chăn bông bởi một đêm cuồng nhiệt ở trên giường. Một phần gương mặt áp trên gối đầu, để lộ phần nửa còn lại thanh tú tao nhã lại đáng yêu. Đôi mắt nhắm nghiền, hàng mi cong vút lâu lâu khẽ run rẩy, không rõ trong giấc mơ của cậu đang diễn ra sự việc gì.

Vưu Thần vốn đã thức dậy từ sớm, dù đêm hôm qua y cũng mất không ít sức lực của mình. Sau khi cùng nhau quấn quýt ở trên giường xong, cả hai nằm nghỉ ngơi một chút rồi lại kéo nhau vào phòng tắm. Ban đầu chỉ định tắm rửa một chút rồi đi ngủ, nhưng khi vào đến nơi liền nhận ra đây cũng là một địa điểm thích hợp để...tiếp tục “công việc“. Và đến khi chính thức kết thúc một đêm dài mệt mỏi cũng đã là quá nửa đêm.

Ngồi trước bàn làm việc, Vưu Thần vẻ mặt trầm ngâm nhìn đoạn văn bản chằng chịt chữ đánh máy trên màn hình máy tính. Không rõ y đang suy nghĩ về vấn đề gì nhưng hiện tại y đã châm điếu thuốc thứ ba rồi. Một tay tựa lên trán, Vưu Thần trầm mặc nhu nhu huyệt thái dương một chút.

Ngay sau đó, qua khóe mắt, Vưu Thần nhận ra người nằm trên giường có vài động tĩnh nho nhỏ, lập tức dời mắt khỏi màn hình, cẩn thận nhìn qua phía bên kia mà quan sát. Vưu Chiếu Hy tựa hồ chỉ vì nằm ở một tư thế không thoải mái cho nên mới cựa mình một chút, không nghĩ hành động nhỏ nhặt này lại đủ sức làm cho Vưu Thần phải lưu tâm để ý.

Vưu Thần đứng dậy, bước chân vững vàng đi về phía của Vưu Chiếu Hy. Cẩn thận ngồi xuống ở một bên giường, phần nệm bị sức nặng của y đè xuống một mảng, tạo ra vài âm thanh khe khẽ. Vưu Chiếu Hy mắt nhắm nghiền, một tay ôm cứng lấy gối ôm mềm mại, qua một lúc sau liền ngửi được một mùi hương quen thuộc, vì vậy mà men theo mùi hương đó nhích lại gần chỗ của Vưu Thần đang ngồi.

Nhìn thấy người kia giống như tìm kiếm mình, Vưu Thần khẽ nhếch nhẹ khóe môi, bàn tay đặt trên mái tóc mềm mượt của cậu, xoa xoa dỗ dành một cái.

Đúng lúc này, có tiếng chuông điện thoại bàn vang lên, vô tình đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh trong phòng.

Động tác vuốt ve của Vưu Thần chợt khựng lại, y quay đầu nhìn nơi để điện thoại một chút rồi mới đứng dậy, bước chân xem chừng khá vội vã.

Bắt máy lên, y im lặng nghe thấy bên kia Clara đang nói, “Ngài Louis, bọn họ đều đã có mặt rồi ạ.”

Vưu Thần nghe một tin thông báo như vậy, nét mặt nhu tình ban nãy được thay vào bằng một bộ mặt trầm ngâm lãnh đạm. Y ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã sáng hơn một chút, hiện lên trong đôi mắt của y thật nhiều suy nghĩ.

Qua một hồi im lặng, Vưu Thần hít thầm vào một luồng khí lành lạnh trong phòng, thấp giọng đáp, “Tôi sẽ đến ngay.”

Cúp máy, Vưu Thần đi đến đem chiếc áo dạ chung thủy một màu đen khoác vào người. Màu đen tuyền muôn thuở vẫn luôn tạo cho người khác một cảm giác y thật lãnh khốc khó gần.

Bước nhẹ đến bên giường, Vưu Thần cúi thấp người gửi lại một nụ hôn trên trán Vưu Chiếu Hy, sau đó lập tức rời khỏi phòng.

Trước cửa phòng lúc này không biết từ bao giờ lại xuất hiện hai người đàn ông cao to vạm vỡ, mỗi người đứng một bên của cánh cửa, hai tay thẳng tắp chắp ngay phía trước, khuôn mặt cứng nhắc như hai con robot.

Vưu Thần quay người lại nhìn họ một chút rồi dặn dò, “Ngoại trừ người tên Percy, không ai được phép vào căn phòng này. Rõ chưa?”

Hai người đàn ông cao to nghe thế lập tức cúi đầu, dứt khoát đáp, “Đã rõ!”

...

Khi Vưu Thần đến tòa nhà Vamlice thì đã sớm nhìn thấy hình dáng của Clara đang đứng tại trước đại sảnh.

Hôm nay Clara bận trên người một bộ y phục nhã nhặn lại thanh thoát, chiếc váy chữ A ôm sát lấy những đường cong cơ thể mềm mại như sóng lượn. Nhìn thấy Vưu Thần bước xuống xe, Clara vẻ mặt mang theo một chút căng thẳng nhìn y đang vững vàng đi lại gần.

“Bọn họ đi đủ cả chứ?” Vưu Thần đến trước mặt Clara, âm trầm hỏi một câu.

Clara trong tay ôm một xấp tài liệu gì đó, hơi cúi đầu trả lời, “Thiếu mỗi ông Younes mà thôi. Họ cũng đã đợi rất lâu rồi.”

Nghe tới sự vắng mặt của Younes, Vưu Thần không nhịn được cười lạnh một tiếng, gương mặt ngẩng cao tràn đầy tự tin cùng lãnh đạm đi nhanh về hướng thang máy.

Ở trong thang máy, Clara đứng bên cạnh tựa hồ suy nghĩ cẩn thận rất lâu mới dám mở miệng hỏi về quyết định của Vưu Thần về dự án lần này.

Vưu Thần ánh mắt thăng trầm nhìn xuyên qua lớp kính trong suốt của thang máy, tốc độ cứ như vậy đều đều đi thẳng lên đến tầng lầu 100 thì dừng lại.

Trước khi rời khỏi thang máy, Vưu Thần một tay cắm sâu vào túi quần, khẽ thở ra một làn khí lạnh như băng, nói, “Bọn họ sẽ rất bất ngờ với quyết định lần này.”

Clara đi theo phía sau có chút mơ hồ không đoán được, nhưng vẫn là biết giới hạn im lặng không can thiệp quá sâu.

Cửa phòng họp chợt mở, những vị khách ngồi ở bên trong cùng nhau đảo mắt nhìn về hướng của Vưu Thần. Gron khi thấy khuôn mặt lãnh đạm của y, chân mày lập tức nhíu lại, tỏ ra một vẻ không mấy thích thú.

Vưu Thần ngồi xuống vị trí của mình, hai bàn tay nhàn nhã ôm sát vào nhau đặt ở trên mặt bàn nhẵn bóng. Ánh mắt quét khắp phòng họp một lượt, rất lâu sau y mới nhẹ cong khóe môi, thả ra một câu:

“Tôi đã có quyết định cho dự án lần này rồi.”

Phía người bên Yevert kì thực đã mong chờ quyết định của Vưu Thần từ rất lâu, nhưng vì thỏa thuận giữa hai bên vẫn chưa ổn cho nên họ mới cố tình treo giá lên, buộc phía Vưu Thần phải chấp nhận mức giá trị mà họ đưa ra.

Gron ngồi bên cạnh Vưu Thần, nghe đến câu nói đó, trong lòng nửa vui mừng nửa lo lắng, vì hắn thật sự không đoán được suy nghĩ giảo hoạt của đối phương. Trầm mặc im lặng một hồi lâu, Gron mới ngẩng đầu nhìn về phía Vưu Thần, cất tiếng.

“Qua nhiều ngày suy nghĩ như vậy, phía bên chúng tôi thật ra cũng đã có quyết định.”

Vưu Thần liếc nhìn Gron, ý cười mang chút giả tạo nói, “Được, mời ông nói trước.”

Gron ngồi thẳng lưng, nghiêm túc nói qua quyết định của bên mình, “Ngài Younes chấp nhận phần chia bảy, ba của bên cậu. Sau khi phân tích kỹ lưỡng thì đúng là bên cậu có công sức hơn chúng tôi rất nhiều. Thật xin lỗi vì đã kéo dài việc này quá lâu như vậy.”

Sau khi dứt lời, Gron cố gắng nặn ra một nụ cười nho nhã đối với Vưu Thần.

Quyết định lần này của Younes chỉ mới được xác nhận sau đêm hôm qua mà thôi. Gron là người duy nhất biết được Vưu Thần đã ra tay đáng gờm như thế nào với chủ tịch của hắn, nhưng hắn cũng biết rõ y là kẻ có quyền lực ra sao, cho nên mới nhẫn nhịn không phản kháng.

Younes chấp nhận mức chia thế này đúng là quá ủy khuất cho gã, nhưng gã cũng không còn sự lựa chọn nào khác. Người dân ở bên này đang dần bị đẩy vô con đường sa đọa mất rồi, rất có thể sẽ khiến cả một thành phố phải trở thành ma cà rồng mất nếu như không đủ lượng máu cung cấp cho họ.

Gron nói xong cũng cẩn thận quan sát nét mặt của Vưu Thần. Thấy y hạ tầm mắt im lặng không nói gì, trong lòng hắn dấy lên một chút lo lắng.

Vưu Thần đầu khẽ gật gù khi nghe quyết định của bên Yevert, nụ cười bên khóe môi lúc này đã không còn nữa. Chậm rãi năng mi mắt lên nhìn về phía Gron, Vưu Thần hơi ngả người ra phía sau, bộ dạng xem chừng rất phong trần thoải mái, các ngón tay khẽ chạm vào nhau tạo thành một nhịp điệu nhất định.

Nhìn thấy người kia cố ý kéo dài thời gian, Gron nhíu mày, hơi khó chịu. Nhưng ngay khi hắn định lên tiếng chỉnh đốn thì Vưu Thần bất ngờ bật nhẹ ngón cái lên, không biết từ bao giờ lại xuất hiện một đồng xu ở trong lòng bàn tay của y.

Đồng xu bị bật lên giữa không trung, lộn thành nhiều vòng trông vô cùng đẹp mắt lại tinh xảo. Khi nó đáp xuống cũng vừa vặn đậu trên ngón trỏ của Vưu Thần.

Âm thanh đồng xu cùng không khí ma sát với nhau phát ra vô cùng nhỏ, nhưng vì trong phòng họp đang căng thẳng cho nên tạp âm này được cơ hội lấn át một chút.

Trong lúc mọi người còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra thì Vưu Thần cất tiếng, tông giọng trầm thấp lại vô cùng trấn tĩnh vang lên:

“Cảm ơn các ông đã đưa ra một quyết định rất đúng đắn, nhưng thật tiếc là bây giờ nó không còn đúng thời điểm nữa.”

Phía người bên Yever sững ra nhìn Vưu Thần.

Bầu không khí lại rơi vào trầm tĩnh.

Vưu Thần đối với sự bất ngờ của họ vẫn tỏ ra rất bình tĩnh, hơi quay đầu nhìn Clara. Clara bắt được ánh mắt của y, lập tức đi nhanh đến bên cạnh, đưa ra một tờ giấy.

Trên đó hiển thị rất nhiều thông tin, phần chữ in màu đen được viết hoa và in đậm đặt ở chính giữa tờ giấy là “HỢP ĐỒNG“.

Vưu Thần đón lấy tờ hợp đồng ký kết của hai bên, cả người bỗng đứng dậy, bóng lưng sừng sững vững vàng như một thân cây bách tùng hùng vĩ. Lãnh đạm ngước nhìn đám người ở trước mặt mình, Vưu Thần giơ bản hợp đồng che nửa khuôn mặt, để phần chữ lộ ra bên ngoài để đám người kia còn đọc được.

Gron nhìn thấy bản hợp đồng, dự cảm không tốt nổi lên, bàn tay siết chặt lại định phản kháng thì Vưu Thần đã nhanh chóng lên tiếng.

“Quyết định của tôi lần này chính là hủy ký kết dự án Bloart với Yevert.”

Từng câu từng chữ chắc nịch bật ra khỏi miệng Vưu Thần, đồng thời bản hợp đồng cũng ngay lập tức bị lực của các ngón tay y xé thành hai mảnh.

Gron cùng những người khác trừng lớn mắt nhìn hành động dứt khoát của Vưu Thần, nhưng chỉ mỗi Gron là đứng bật dậy, đập mạnh tay xuống bàn, quát lớn:

“Mẹ kiếp, bên bọn tao đã chịu phần chia lợi nhuận theo ý của mày rồi, mày lại muốn gì nữa đây? Mày nghĩ đây là trò đùa sao?”

Vưu Thần thả nhẹ hai mảnh giấy bây giờ chỉ còn là rác kia xuống, cái nhìn lạnh lùng hướng về Gron, trầm tĩnh đáp:

“Ngài Younes của các người thì không giống trò đùa ư? Làm những việc như thế này, các người nên tập chấp nhận sự thất bại dần đi. Lần này thất bại, lần sau...cũng rất có thể sẽ thất bại lần nữa. Cuộc sống là vậy, nổi giận cái gì?”

Gron giơ tay thành nắm đấm, chỉ cần Vưu Thần nói thêm một câu, hắn rất có thể sẽ thật sự ra tay với y.

“Đừng nghĩ tao không biết mày đã làm gì ngài Younes. Đây là một dự án lớn, giúp cho cả một cộng đồng, mày vì chuyện tư mà làm hỏng cả những thứ này hay sao?”

Vưu Thần càng nghe càng cảm thấy nực cười, hơi cúi thấp đầu nhếch nhẹ khóe môi một cái:

“Đừng lo lắng như vậy. Đợi đến khi chúng tôi hoàn thành được dự án này, phía bên các người vung tiền mua sản phẩm cũng chưa muộn, phải không nào?”

Lời này vừa dứt, lời kia liền chêm vào, “Gron, tôi nghĩ là ông hiểu tính tôi như thế nào rồi. Trong chuyện làm ăn, chỉ có thích hợp hoặc không thích hợp, ngoài ra không có lý do gì ép buộc tôi được. Lần này, chính là không thích hợp. Phiền mọi người đến đây rồi.”

Nói xong, Vưu Thần không chần chừ liền quay người, nhìn Clara mà dặn dò, “Clara, tiễn họ cẩn thận một chút.”

Clara sau khi nghe quyết định của Vưu Thần cũng sững người vài giây, nhưng ngay sau đó liền lấy lại bình tĩnh, gật đầu nhận lệnh.

Gron sau khi rời khỏi Vamlice lập tức nổi đóa, đá mạnh vào bất cứ tên nào đang đứng gần mình. Những người bị hắn hung hăng đánh vô tội vạ chỉ biết cắn răng chịu đựng.

“Mẹ nó, mẹ nó, thằng khốn này!” Gron điên loạn hét ầm lên ngay dưới tòa nhà Vamlice, mặc cho rất nhiều người đi ngang qua đều khó hiểu nhìn hắn.

La hét một hồi đủ rồi, Gron mới rút điện thoại gọi đến một dãy số gì đó, rất nhanh liền quát ầm, “Bọn bây mau chóng đi đến phòng 2004 khách sạn Rossie Loti, bắt cho được thằng nhóc Châu Á mắt xanh về đây cho tao.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.