Thần Hy Khúc

Chương 86: Chương 86




Tác giả: SUNQINGtheWriter.

Lưu ý: KHÔNG CHUYỂN VER.

Chương 86

Đêm qua Vưu Chiếu Hy mơ thấy lúc mình còn nhỏ.

Cụ thể chính là vào năm cậu tròn bảy tuổi.

Không rõ vì sao ký ức tuổi thơ lại ùa về trong giấc mơ của cậu, nhưng ngay cả trong mơ cậu cũng mơ hồ ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt quen thuộc của Vưu Thần.

Ngôi biệt thự của Vưu gia vào nhiều năm trước so với hiện tại cũng không thay đổi quá nhiều.

Chỉ có một thứ trước kia vốn có nhưng hiện tại đã không còn nữa.

Đó là một nhà kho cũ kỹ.

Vưu Chiếu Hy nhìn thấy vóc dáng của một đứa trẻ trạc tám tuổi đang từ trong khu vườn chạy nhanh đến một người.

Đứa trẻ có khuôn mặt thuần túy ngây ngô, đôi mắt to tròn có màu xanh biếc, trong vắt như mặt hồ mùa xuân.

Cơn gió xuân mơn man đùa nghịch với những sợi tóc lòa xòa trước trán của nó.

Đứa trẻ từ trong khu vườn hoa màu đỏ bí ẩn bất ngờ chạy ào đến, ôm lấy chân của một người thanh niên. Người thanh niên ăn vận rất chỉnh tề trang trọng. Màu sắc cùa quần áo dường như đối lập với bộ y phục của đứa trẻ kia.

Một đen một trắng, vừa u ám vừa thuần khiết, cứ như vậy quấn chặt vào nhau.

Đứa trẻ rất thích người thanh niên kia, cánh tay nhỏ cố gắng vòng qua ôm lấy đôi chân thon dài của y. Sau một hồi, rốt cuộc cũng được người đó bồng trên tay, chậm rãi quay đầu đi về khu nhà chính.

Vưu Chiếu Hy mơ màng giẫm lên mặt cỏ xanh rờn, ngay sau đó thì dừng lại bởi một ánh nhìn bất ngờ hướng đến mình.

Cậu khẽ nhíu mày khi người thanh niên kia đột nhiên quay đầu lại, hữu ý lại vô ý nhìn chăm chú vào mình.

Qua một vài phút, người thanh niên quay đi, tựa như chỉ mới nhìn thấy một thứ gì đó lạ lẫm vụt thoáng qua mà thôi.

Đứa trẻ bám riết lấy y, ánh mắt cùng nụ cười đều dành trọn cho y.

Giọng nói non trẻ cất lên, làm ấm áp lòng người.

“Anh Cả, hôm nay Tiểu Hy đã học thuộc được một bài thơ nữa rồi.”

Người thanh niên kia nhìn cậu, ngón tay mang theo xúc cảm nhẹ nhàng nuông chiều chạm lên gò má của cậu, thấp giọng nói:

“Thật sao? Vậy mau đọc cho anh nghe thử.”

Đứa trẻ được cổ vũ, lập tức đọc trọn vẹn bài thơ mà mình vừa mới học thuộc một cách trôi chảy.

Khi đọc xong, đứa trẻ còn cong môi cười, cánh tay vẫn ôm lấy cổ của y, “Thế nào ạ?”

“Tiểu Hy giỏi lắm!”

Đứa trẻ được khen lại càng thêm phấn khích, cười lên một tiếng rộn rã rồi hơi nghiêng đầu tựa vào hõm cổ của y, khẽ thì thầm:

“Nhưng mà anh Cả, khi em đọc bài thơ này cho anh Tư thì anh ấy lại mắng em...”

Người thanh niên hơi rướn mày, “Anh Tư đã mắng gì?”

Đứa trẻ nhớ lại khi nãy mình bị người anh thứ tư mắng sau khi đọc xong bài thơ, đôi mắt ủy khuất rưng rưng muốn khóc.

“Anh ấy bảo em không được học những bài thơ như vậy, vì nó liên quan đến loài yêu nghiệt xảo quyệt...”

Lúc này, người thanh niên mới thả đứa trẻ xuống đất rồi ngồi khụy một gối đối diện cậu.

“Yêu nghiệt xảo quyệt?” Y hơi nhướn chân mày hỏi lại.

Đứa trẻ tròn mắt nhìn y, đáp rất khẽ, giống như sợ sẽ lại chọc giận thêm một người nữa, “Hồ ly.”

Chữ “ly” đến cuối vẫn bị đè xuống hết cỡ.

Nhưng người thanh niên này lại nghe được, ánh mắt cũng phút chốc thay đổi. Đôi mắt màu hổ phách chăm chú quan sát đứa trẻ ở trước mặt, không lâu sau lại trỏ ngón tay trêu đùa cánh môi của cậu.

“Hồ ly rất xinh đẹp và thông minh.”

Những lời người thanh niên nói đều không giống với những gì mà đứa trẻ từng nghe người khác nói về loài hồ ly.

Người người đều bảo hồ ly rất gian xảo và thủ đoạn.

Đứa trẻ có chút hoang mang nhìn y, sau đó hạ mi mắt, “Vậy họ có làm hại mình không?”

Lần này người thanh niên lại mỉm cười, nụ cười rất mờ nhạt, nếu không nhìn kỹ sẽ không thể nhận ra.

Vươn tay kéo đứa trẻ lại gần mình, người thanh niên nhìn xuống bàn tay bé nhỏ của cậu, chậm rãi lên tiếng:

“Nếu được dạy dỗ cẩn thận thì sẽ không.”

Lời này vừa dứt thì giấc mơ cũng tan thành những làn mây.

Vưu Chiếu Hy bật dậy từ trên giường, nhìn ra ngoài ra cửa sổ mới biết trời đã sáng từ bao giờ.

Nhưng lý do khiến cho cậu thức giấc không phải vì ánh nắng bên ngoài rọi vào, mà chính là một vết cắn nhỏ ở mu bàn tay.

Vưu Chiếu Hy khó hiểu nhìn xuống mu bàn tay, nhận ra vết cắn này khá quen thuộc.

Nó nhỏ, lại không chảy máu mà chỉ để lại dấu vết mờ mờ thôi.

Ngước mắt nhìn lên một chút, Vưu Chiếu Hy phát hiện Tiểu Uyển đang đứng ở trước mặt, bộ dạng loay hoay vô cùng kì lạ.

“Làm sao vậy?” Cậu mơ hồ hỏi, sau đó mới nhận ra cổ tay của mình đã rời khỏi chiếc còng tay kia.

Anh ấy mở còng tay cho mình rồi sao?

Vưu Chiếu Hy trong lòng tự hỏi, sau đó xoa nhẹ cổ tay hôm qua bị thương. Cổ tay vẫn còn đỏ và đau nhức, nhưng nếu không va chạm mạnh thì sẽ không sao.

Tiểu Uyển nhích lại gần cậu, đôi tay nhỏ bé duỗi ra giữ lấy hai ngón tay của cậu, kéo đi.

“Tiểu Uyển, đợi một chút. Tao còn chưa rửa mặt...”

Vưu Chiếu Hy nói xong thì bước xuống giường, đôi chân đột nhiên run rẩy khiến cho cậu suýt nữa đã ngã xuống đất. Vịn tay lên vách tường gần đó, cậu mím nhẹ môi kìm nén cơn đau nhức, bước vào phòng tắm.

Tiểu Uyển vẫn ở trên giường, đôi mắt trừng lớn, tiếp tục loay hoay xoay vòng cơ thể một cách khó hiểu.

Nhìn thoáng qua lại có điểm giống như vội vàng gấp rút.

Khi Vưu Chiếu Hy rửa mặt xong bước ra ngoài thì không còn nhìn thấy Tiểu Uyển nữa.

Sự xuất hiện của con sóc nâu này quả thực rất bí ẩn. Đôi khi sẽ nhìn thấy nó lởn vởn quanh mình, đôi khi sẽ mất tăm mất dạng mà không lý do. Có lúc thì sẽ bất ngờ xuất hiện trở lại.

Đến cùng, Vưu Chiếu Hy vẫn không hiểu được Tiểu Uyển rốt cuộc là một con sóc như thế nào nữa.

Ngồi trở lại xuống giường, cậu nhu nhu huyệt thái dương. Ký ức về giấc mơ tối hôm qua lần nữa hiện ra, trôi nổi trong tâm trí của cậu.

Hình ảnh Vưu Thần bồng mình trên tay, dùng loại ánh mắt ôn nhu nuông chiều đối với mình khiến cho trái tim của cậu nhất thời rung động.

Ngày trước, y chính là người như vậy.

Là một người sẽ không bao giờ nói quá nhiều lời, nhưng sẽ dùng những hành động mà đối với cậu.

Bất kể cậu có làm gì sai trái cũng sẽ không quát mắng trách phạt.

Vì y từng nói với cậu, y tin tưởng mình sẽ dạy dỗ cậu thành một người xứng đáng.

Nhưng thời gian trôi đi, tính tình của Vưu Thần đúng là không thay đổi, nhưng tình cảm mà y dành cho cậu lại có phần đổi thay.

Đổi thay đến không thể ngờ được.

Những hình ảnh của quá khứ gần như trở nên mờ nhạt khi động tĩnh ở cửa phòng đột nhiên phát ra khe khẽ.

Vưu Chiếu Hy thu hồi ký ức, ánh mắt đề phòng nhìn về phía cánh cửa đang chậm rãi nặng nề mở ra.

Cậu bất giác đứng dậy, tỉ mỉ quan sát một chút rồi bất ngờ nhận ra bóng dáng nhỏ bé của Tiểu Uyển.

Là Tiểu Uyển sao? Nhưng mà...làm sao nó mở cửa được?

“Tiểu Uyển, mày...”

Vưu Chiếu Hy còn định hỏi thì đã bị Tiểu Uyển túm lấy ống quần, dùng sức kéo cậu rời khỏi phòng.

Cả hai một trước một sau đi ra khỏi phòng ngủ.

Cảnh tượng đầu tiên thu vào tầm mắt của cậu chính là hai tên vệ sĩ không hiểu vì sao lại ngồi phịch trên mặt đất, ngủ say sưa.

Vưu Chiếu Hy nhíu mày nhìn bọn họ trong chốc lát, sau đó thì mù mịt chạy theo phía sau Tiểu Uyển.

Ra đến cổng nhà, Vưu Chiếu Hy nhanh tay bắt lấy Tiểu Uyển, giơ lên cao, “Được rồi, đừng làm những trò khó hiểu thế này nữa. Mày không thể nói cho tao nghe được à?”

Lần này cậu thật sự bực bội vì tính tình khó hiểu của Tiểu Uyển.

Ngày trước vụ việc của Lý Thiệu Quân, Tiểu Uyển đã chủ động nói chuyện với cậu. Tuy rằng rất mơ hồ nhưng cậu đã nghe được những lời mà con sóc nâu này nói cho mình.

Lần này vẫn là bộ dạng vội vã gấp gáp lo lắng đó, nhưng tại sao nó vẫn không nói gì?

Hay là lần trước cậu bị ảo giác?

Vưu Chiếu Hy trầm mặc suy nghĩ, sau đó liếc nhìn Tiểu Uyển ở trong tay cũng nhất thời im lặng.

Một hồi sau, từ đâu đó bỗng truyền đến một giọng nói trầm thấp.

Bạn của cậu đang gặp nguy hiểm!

Vưu Chiếu Hy nghe thấy, ánh mắt không kìm được liếc nhìn Tiểu Uyển, “Mày vừa nói đúng không?”

Tiểu Uyển vừa gật đầu vừa vùng vẫy thân người.

“Bạn của tao sao?” Vưu Chiếu Hy thả Tiểu Uyển xuống đất, trong lòng lại thấp thỏm lo lắng.

Bạn của mình, gặp nguy hiểm?

Từng dòng suy nghĩ vụt qua, rốt cuộc cũng dừng lại tại một điểm mấu chốt.

Trong đầu vang lên ba tiếng: Kỳ Họa Niên.

Vưu Chiếu Hy cảm giác hơi thở của mình trở nặng, hạ tầm mắt nhìn Tiểu Uyển, “Người đó đang ở đâu?”

...

Tiểu Uyển dẫn Vưu Chiếu Hy đến trước khách sạn Mạn Châu.

Khi hai chữ “Mạn Châu” bằng kim loại ánh dưới mặt trời, Vưu Chiếu Hy nhất thời nheo mắt lại rồi quay đầu nhìn Tiểu Uyển nhỏ bé ở bên cạnh.

“Tiểu Uyển, mày có chắc là chỗ này không?”

Khách sạn Mạn Châu này cậu đã ghé đến hai lần rồi. Một lần là thăm quan khách sạn. Một lần là được thăm quan luôn cả phòng thực nghiệm bí mật được giấu bên dưới lòng đất.

Nhìn khách sạn này, cậu sẽ không ngừng nhớ đến lần xuống dưới phòng thực nghiệm cùng với Từ Lương.

Lần đó cậu suýt nữa là khám phá ra một căn phòng bị khóa trông vô cùng kì bí, nhưng không nghĩ rằng Vưu Thần hôm đấy cũng có mặt. Mọi việc diễn biến và kết thúc quá nhanh, cho đến khi cậu vô tình mơ thấy căn phòng đó vào nhiều ngày sau.

Giấc mơ lặp đi lặp lại nhiều lần, nhưng cứ đến khi cậu muốn nói chuyện với người phụ nữ nằm trên giường thì đều sẽ bị thức giấc.

Mà bàn tay màu đen kia cũng xuất hiện đúng lúc để che khuất tầm nhìn của cậu.

Mọi thứ cứ như vậy bị chôn vùi sau những lần tỉnh giấc.

Đến hôm nay có mặt tại nơi này một lần nữa, Vưu Chiếu Hy vẫn không nén được cảm giác khó chịu tò mò trong lòng mình.

Tiểu Uyển ở bên cạnh không nói thêm gì, chỉ tiếp tục chạy nhanh về phía trước, tiến vào trong đại sảnh.

Vưu Chiếu Hy liếc mắt nhìn thấy, lập tức đuổi theo sau. Cậu còn lo rằng bảo vệ sẽ nhìn thấy Tiểu Uyển rồi túm lấy nhóc con ném ra ngoài mất.

Giữa dòng người qua qua lại lại ở đại sảnh, Tiểu Uyển thành công ẩn mình trong đám đông, đi đến một thang máy khuất góc nhìn.

Vưu Chiếu Hy cẩn thận dùng thân mình che chắn cho Tiểu Uyển rồi nhấn nút thang máy.

Thang máy từ trên tầng cao chậm rãi di chuyển xuống tầng trệt. Lúc cửa thang máy mở ra, bên trong chỉ có một vài người nhân viên mặt mũi lạnh nhạt bước ra.

Vưu Chiếu Hy đem Tiểu Uyển sang một bên, tránh đường cho những người kia đi. Sau đó cả hai liền bước vào bên trong, nhấn nút cho cửa thang máy đóng lại.

“Chúng ta nên đi đâu đây?” Vưu Chiếu Hy mơ hồ hỏi, sau đó bỗng nghĩ đến phòng thực nghiệm, ánh mắt liếc nhìn Tiểu Uyển, “Phòng thực nghiệm đúng không?”

Tiểu Uyển bên cạnh khẽ gật một cái, trầm mặc không quấy.

Thái độ nghiêm túc này của nó khiến cho cậu có chút buồn cười, nhưng cũng rất lo lắng.

Vưu Chiếu Hy ấn vào tầng B3, sau đó dẫn Tiểu Uyển đi đánh vòng hai đường, rốt cuộc cũng đến được nơi bức tranh sơn dầu.

Cậu mím nhẹ môi, trong đầu cố gắng nhớ lại mật mã.

Ngón tay chạm lên từng điểm chấm của bức tranh, đúng theo thứ tự mà Từ Lương từng làm.

Ngay lập tức, bức tranh sáng lên, nhưng lại không mở.

Sao lại như vậy? Mình nhớ đúng mật mã rồi mà...

Vưu Chiếu Hy hít sâu vào một hơi rồi thử lại một lần nữa. Lần này bức tranh cũng sáng lên và không mở ra.

“Chết tiệt.” Cậu không nhịn được mắng một tiếng, tâm tình chốc chốc căng thẳng, “Hình như anh ấy đổi mật mã rồi.”

Tiểu Uyển ở bên cạnh nhìn thấy mật mã bị bấm sai hai lần, đôi mắt bỗng dưng nhắm chặt lại.

Vưu Chiếu Hy không nghe thấy động tĩnh gì từ đứa bên cạnh, vì vậy mà quay đầu nhìn xuống. Phát hiện Tiểu Uyển nhắm mắt, hai bàn tay chắp trước ngực, bộ dạng nửa giống thú lại nửa giống người, trông kì khôi quái gở vô cùng.

Nhưng chẳng bao lâu sau, Tiểu Uyển thình lình mở mắt, trong nháy mắt đã bám lên bức tranh, dùng bàn tay bé xíu của mình chạm lên từng điểm chấm.

Bức tranh rung lên một tiếng, sau đó chậm rãi mở ra.

Vưu Chiếu Hy nhìn cảnh tượng trước mắt, vẫn không biết phải cảm thán như thế nào.

Tiểu Uyển này, rốt cuộc là thứ gì?

Trông thấy người kia ngây ngốc một chỗ, Tiểu Uyển bất đắc dĩ dùng tay kéo lấy ống quần của cậu, cố gắng lôi đi.

Vưu Chiếu Hy vẫn cùng Tiểu Uyển chạy nhanh về phía phòng thực nghiệm, nhưng tâm trí của cậu lại không ngừng xoay vòng quanh con sóc nâu kì lạ này.

Tầng tầng câu hỏi áp lên người Tiểu Uyển, đáng tiếc là không có một câu trả lời nào thỏa đáng hiện ra.

Vưu Chiếu Hy chạy đến trước cửa phòng thực nghiệm, bên tai truyền đến giọng nói sắc lạnh của Vưu Thần. Ngoài ra còn có một giọng nói khác chững tuổi hơn rất nhiều. Cậu đoán đó là Từ Thiếu Hàn.

Hai người họ đang nói về cái gì vậy?

Cậu mím nhẹ môi mình, sau đó duỗi hai tay dứt khoát đẩy mạnh cửa bước vào trong.

Cảnh tượng phòng thực nghiệm cậu đã từng nhìn qua. Xung quanh đều phủ một lớp sơn màu trắng lạnh lẽo. Những ngọn đèn trên trần nhà càng làm cho màu trắng này trông chói mắt hơn bình thường.

Chính giữa phòng thực nghiệm có một chiếc giường sắt. Bình thường sẽ không có ai nằm trên đó. Ngoài ra gian phòng còn được bao lấy bởi rất nhiều, rất nhiều lọ thuốc thí nghiệm.

Vưu Thần cùng Từ Thiếu Hàn đang ở một bên bàn luận gì đó, nghe thấy tiếng động lập tức nhìn qua.

Vưu Chiếu Hy nhìn hai người họ, còn chưa thôi kinh ngạc thì lại phát hiện có một cơ thể con người đang nằm trên chiếc giường sắt.

Thiếu niên nằm trên giường chỉ mặc mỗi một bộ quần áo mỏng manh màu trắng, trông giống như quần áo của bệnh nhân trong bệnh viện. Hai tay hai chân bị trói bởi một loại dây đặc biệt. Quan trọng là cậu ấy đang bị hôn mê.

Ánh mắt của Vưu Chiếu Hy dừng lại trên người thiếu niên đó một lúc lâu, cả người đều run rẩy khiếp sợ.

Hốc mắt cậu nóng lên, đỏ gay.

Trong miệng ngập ngừng thốt ra hai tiếng, “Họa Niên...”

Vưu Thần ở bên này phản ứng nhanh nhạy hơn Vưu Chiếu Hy, lập tức bỏ lọ thuốc trong tay xuống bàn. Sau đó di chuyển nhanh đến bên cạnh chiếc giường mà Kỳ Họa Niên đang hôn mê.

Vưu Chiếu Hy sau một hồi thất kinh cũng đã định thần lại, vội vàng hét lên, “Mau dừng tay lại!”

Kế đến, cậu chạy đến bất chấp đẩy mạnh Vưu Thần sang một bên, đứng phía trước che chắn cho Kỳ Họa Niên.

“Các người muốn làm gì cậu ấy? Nói! Các người đang định làm gì?”

Từ Thiếu Hàn lúc này nghiêng đầu nhìn Vưu Thần đang trầm mặc, kim tiêm trong tay cũng tự nhiên thu lại.

Vưu Thần ánh mắt lãnh đạm quan sát bộ dạng lo lắng đến vội vã của cậu, không nhịn được nhíu mày.

“Thử nghiệm.”

Môi Vưu Chiếu Hy run bần bật, dường như đã quá giận dữ mà không biết phải nói cái gì cho phù hợp. Hai cánh tay vẫn cố chấp dang rộng che chắn cho Kỳ Họa Niên.

“Thả cậu ấy ra, ngay lập tức! Tôi bảo anh thả cậu ấy ra!”

Vưu Thần lại nhìn cậu, “Lý do?”

“Cậu ấy là bạn của tôi, anh không có quyền đem cậu ấy đi thử nghiệm như thế được! Mau thả cậu ấy ra!”

Vưu Thần nghe vậy, không khỏi cười lạnh. Y quay đầu nhìn Từ Thiếu Hàn, rất bình tĩnh nói, “Kim tiêm.”

Từ Thiếu Hàn có chút gượng gạo nhìn y, trong lòng vốn đã không muốn tiêm loại thuốc đặc biệt này vào cơ thể của thiếu niên kia. Dù sao nó cũng chưa từng được tiêm cho bất kỳ con người nào, phản ứng ra sao ông thật sự không lường được.

Nhưng Vưu Thần lại quả quyết, loại thuốc này không giết chết người được, cho nên ông mới hạ quyết tâm tiếp tục làm.

Ngặt nỗi, bây giờ Vưu Chiếu Hy cũng đã xuất hiện ở đây ra sức ngăn cản, Từ Thiếu Hàn quả thực không đành lòng.

Vưu Thần nhìn thấy ông im lặng không đáp, cũng không có bất kỳ hành động nào, ánh mắt sắc bén liếc qua một chút.

“Ông còn đợi cái gì?”

Từ Thiếu Hàn nhìn y.

Vưu Chiếu Hy lại nhìn Từ Thiếu Hàn, sau đó lại bất mãn gào lên một tiếng, “Vưu Thần!”

Vưu Thần vì tiếng gọi tức giận của cậu mà quay mặt lại, không ngờ rằng cậu lại vung tay tặng cho y một bạt tai.

Đây đã là lần thứ hai cậu dùng hành động này đối với y.

Chỉ vì một người dưng.

Vưu Thần hơi nghiêng mặt vì cú tát khi nãy, cơn tức giận trong lòng như càng lúc càng trỗi dậy mạnh mẽ. Đến cả gân xanh cũng hằn lên trên sườn mặt của y.

Vưu Chiếu Hy siết chặt nắm tay của mình, “Anh có còn xem lời nói của em ra gì hay không?”

Sau đó quay sang Từ Thiếu Hàn, “Mau cởi trói cho cậu ấy!”

Từ Thiếu Hàn hiện tại vô cùng khó xử, đầu cúi thấp, thở dài một tiếng.

Nhận thấy Từ Thiếu Hàn không có ý muốn giúp đỡ, cậu cười chua xót một tiếng rồi quay người lại, cố chấp dùng tay không gỡ từng sợi dây đang trói tay chân Kỳ Họa Niên ra.

Sợi dây làm bằng một chất liệu đặc biệt, vừa bền vừa cứng.

Hai bàn tay của Vưu Chiếu Hy đều đã đỏ lên, có chỗ còn rướm máu.

“Mau cởi ra, mau cởi ra, làm ơn, mau cởi chúng ra!!”

Hình ảnh thiếu niên điên cuồng lại cố chấp dùng tay không gỡ từng sợi dây một ra đến chảy máu tay chậm rãi thu vào tầm mắt của Vưu Thần.

Lòng y lạnh như băng.

Đôi bàn tay mà từ nhỏ đến bây giờ y lúc nào cũng muốn nâng niu không để xuất hiện một vết trầy xước, hiện tại đều vì một người khác mà bị thương cũng không màng đến.

Vưu Thần nhắm chặt mắt.

Sau một khoảng thời gian Vưu Chiếu Hy cố gắng cởi trói cho Kỳ Họa Niên, rốt cuộc cậu không thể làm được. Hai bàn tay đã đỏ lên cũng vì những tia máu vây quanh.

“Họa Niên... Họa Niên... mau tỉnh dậy, mau tỉnh dậy!! Tôi nói cậu mau tỉnh dậy!!!”

Kỳ Họa Niên ở trên giường bị cậu liên tục lay dậy, qua một lúc thì bất ngờ mở mắt.

Ánh sáng trên trần nhà chiếu thẳng xuống khiến cho Kỳ Họa Niên phải nhắm chặt mắt lại.

Đồng thời lúc này, Tiểu Uyển cũng thình lình xuất hiện, đầu nhỏ cúi xuống, ra sức dùng hàm răng của mình gặm đứt sợi dây. Quá trình đó diễn ra không nhanh cũng không chậm, đến khi sợi dây cuối cùng bị gặm đứt, Kỳ Họa Niên cũng thật sự tỉnh táo.

“Tôi đang ở đâu?” Kỳ Họa Niên ngước mắt nhìn xung quanh,

Khi giọng nói của Kỳ Họa Niên vang lên, những người xung quanh cũng đồng loạt nhìn qua phía cậu.

Vưu Chiếu Hy có lẽ là người vui mừng hơn tất thảy. Cậu không quan tâm người kia đã tỉnh táo thật sự chưa, chỉ vội vã kéo tay người kia xuống khỏi giường sắt.

“Đi theo tôi, mau đi theo tôi!”

Kỳ Họa Niên bị Vưu Chiếu Hy kéo ra đến gần cửa phòng thì bất chợt phải dừng lại.

Vì Vưu Thần không rõ từ khi nào đã xuất hiện trước mặt của cả hai, vừa vặn chặn ngang lối đi ra ngoài.

Vưu Chiếu Hy ngẩng đầu nhìn y, “Hãy tha cho cậu ấy lần này, em xin anh đấy!!”

Vưu Thần vẫn trầm mặc không lên tiếng, đôi mắt gần như nổi lên một ngọn lửa đỏ rực, có thể thiêu rụi tất cả mọi thứ.

“Vưu Thần, em cầu xin anh!”

Kỳ Họa Niên ở sau lưng cậu không rõ chuyện gì đang xảy ra, chỉ cảm thấy có một áp lực thật lớn đang đè nặng lên người mình.

Vưu Thần nâng mắt nhìn Kỳ Họa Niên rất lâu. Bàn tay trái gồng lên, gân xanh hiện rõ, ẩn ẩn một luồng sức mạnh khủng khiếp.

“Tránh ra!” Giọng của y gằng xuống, vừa khó nghe vừa đáng sợ.

Vưu Chiếu Hy nhất định không rời khỏi Kỳ Họa Niên, cứ như vậy ở phía trước chắn cho cậu.

“Em, cãi tôi?”

Vưu Thần nhìn ánh mắt ngang bướng của cậu, nhất thời nhíu mày. Ngay sau đó, y duỗi tay bắt lấy bả vai của cậu, đẩy sang một bên.

Lần này y cố tình không dùng sức của mình, chỉ đơn thuần là đẩy Vưu Chiếu Hy sang chỗ khác để có thể dễ dàng giải quyết Kỳ Họa Niên hơn.

Vưu Chiếu Hy vì sức khỏe vẫn còn yếu, bị đẩy liền lảo đảo ngã sang bên cạnh. Cậu kêu một tiếng rồi rất nhanh liền quay đầu lại, phát hiện Vưu Thần đang định đem sức mạnh ở bàn tay kia áp lên người Kỳ Họa Niên.

Kỳ Họa Niên nhìn thấy ánh mắt của Vưu Thần, cả người đông cứng lại.

“Đừng, đừng làm vậy!” Vưu Chiếu Hy lại gào lên, lần này còn thảm thiết hơn khi nãy, cả người cũng gượng dậy lao nhanh đến trước mặt Vưu Thần.

Vào giây phút Vưu Thần vung bàn tay lên định nhắm vào ngực của Kỳ Họa Niên mà tấn công thì Vưu Chiếu Hy bất ngờ lao đến, hai cánh tay dang rộng, hoàn toàn nhận lấy toàn bộ đòn đả thương của y.

Cậu không rõ sức mạnh của y là gì, nhưng khi nó xuyên qua lồng ngực của cậu, mọi thứ bên trong đều giống như đang bị cào cấu và nghiền nát.

Đau thấu xương tủy.

Hình ảnh trước mắt nhòe đi một lúc một nhiều hơn.

Cả người Vưu Chiếu Hy nghiêng sang một bên, từ khóe môi cũng tràn ra một ngụm máu.

Không bao lâu, cơ thể yếu ớt mềm oặt của cậu ngã xuống trước sự bàng hoàng của Vưu Thần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.