Tác giả: SUNQINGtheWriter.
Lưu ý: KHÔNG CHUYỂN VER.
Chương 98
Ngồi ôn thêm một chút nữa thì chuông cũng đã reo lên inh ỏi. Học sinh trong căng tin lục tục đứng dậy, người thì gom khay thức ăn, người thì gom sách vở cất vào cặp rồi nhanh chóng phi lên lớp.
Vưu Chiếu Hy cảm giác mình sẽ không qua nổi kì thi môn Hóa lần này rồi, vì bao nhiêu phương trình vẫn lơ lửng giữa không trung không chịu chui vào não của cậu.
Từ Lương bên cạnh có vẻ ung dung thoải mái hơn, đeo cặp lên vai rồi nói với cậu, “Sao căng thẳng vậy? Kiểm Toán trước nên cậu đừng lo quá.”
Vưu Chiếu Hy sóng vai đi bên cạnh Từ Lương, vừa đi vừa không ngừng lầm bầm, “Ai lại nghĩ ra nhiều phương trình hóa học như vậy chứ!”
Lên đến lớp thì đã thấy các bàn trống được lấp đầy rồi.
Từ Lương bước vào, nói vội, “Tớ ngồi bên kia gần, quả nhiên là ngồi cạnh Tạ Miên mà.”
Vưu Chiếu Hy hơi ngây ra, đưa mắt tìm chỗ của mình. Sau đó chợt dừng lại trước một nam sinh ngồi ngay phía sau lưng. Tầm mắt bất động, chân cũng bất di bất dịch.
“Tiểu Hy, thầy sắp vào rồi đấy.” Từ Lương nhắc cậu một tiếng rồi nhanh chóng đi vào chỗ ngồi của mình.
Tạ Miên ở sau lưng Từ Lương, vẻ mặt có chút căng thẳng hồi hộp, ánh mắt khó hiểu nhìn sang phía của Vưu Chiếu Hy.
Sau khi lấy ra khỏi cặp những thứ đồ cần thiết, Vưu Chiếu Hy hít sâu một hơi rồi đi xuống chỗ ngồi của mình. Trước khi cậu ngồi xuống thì tầm nhìn vẫn dừng tại nam sinh đang cúi đầu.
Cây bút an tĩnh nằm trong tay của cậu ấy, vẻ mặt cũng thư thái lạ thường. Cho đến khi ngẩng đầu lên nhìn Vưu Chiếu Hy, ánh mắt ấy mới có chút thay đổi.
Vưu Chiếu Hy nhìn Kỳ Họa Niên, định tỏ ra thật tự nhiên mà chúc người kia một câu thì ngược lại đứng bất động.
Nhớ lại những chuyện trước kia mình gây ra, trong lòng tựa như vẫn còn một chút áy náy cào cấu không ngừng.
Khẽ thở dài, Vưu Chiếu Hy không chúc, cũng không nhìn Kỳ Họa Niên nữa mà ngồi luôn vào chỗ của mình.
Kỳ Họa Niên gặp lại người trong lòng, mặc dù đã nếm qua thử mùi vị bị lừa gạt và lợi dụng nhưng cậu cũng không oán giận người kia.
Ngồi sau lưng, Kỳ Họa Niên thấp giọng nói, “Thi tốt nhé.”
Vưu Chiếu Hy nghe thấy một câu như vậy, mi mắt cũng nâng lên nhìn chăm chú vào tấm lưng của bạn học phía trước.
Thật sự là không giận mình sao?
Vưu Chiếu Hy thật sự không hiểu nổi tính tình của Kỳ Họa Niên, cũng như là cách suy nghĩ của cậu ấy.
Con người này rõ ràng không khác gì Bồ Tát cả.
Vị tha đến như vậy...
Vưu Chiếu Hy nghĩ ngẩn ngơ một hồi mới quay nửa mặt lại, nhàn nhạt đáp, “Thi tốt.”
Cũng khá lâu rồi Kỳ Họa Niên mới nghe thấy giọng nói của Vưu Chiếu Hy, trong lòng không khỏi chấn động.
Thích một người nghiêm túc thật sự khó mà quên được trong vài ngày.
Nhưng nếu cứ tiếp tục thích như vậy cũng không khác gì là một kẻ si tình ngốc nghếch.
Lời của Lý Thiệu Lâm nói với cậu, cậu đều nhớ rõ. Ngặt nỗi, tính tình của Kỳ Họa Niên vốn dĩ đã ngốc như thế rồi, ngốc trong mọi việc.
Vài phút sau, thầy giáo bước vào với một xấp đề thi trong tay. Ánh mắt nghiêm nghị của thầy quét quanh lớp một lượt, sau khi kiểm tra cẩn thận rồi mới bắt đầu phát đề.
Thời gian làm bài là 90 phút.
Vưu Chiếu Hy nhận lấy đề thi cùng giấy làm bài, không khỏi hít sâu một hơi.
Môn Toán thì cậu không sợ lắm, nhưng nhìn cái đề chằng chịt chữ đen thế này thì cậu cũng hoảng thật.
Vưu Chiếu Hy có thói quen đọc đề một lượt rồi mới bắt đầu lấy bút viết ra ghi họ tên các thứ.
Nghiệm xong đề rồi, Vưu Chiếu Hy bình thản kéo khóa hộp bút, tùy tiện lấy ra một chiếc bút bi. Trong lúc cậu trỏ tay vào trong cầm bút thì bất chợt cảm nhận được một vật khác đang dính vào tay mình.
Không hề phòng bị, Vưu Chiếu Hy thản nhiên đem bút bi cùng với vật thể đó ra ngoài bàn học.
Trên bàn ngoài giấy thi, đề thi, bút bi thì còn có một mảnh giấy nữa.
Cái gì vậy? Mình không nhớ là từng bỏ vào hộp bút nha.
Vưu Chiếu Hy mím nhẹ môi, trong lòng mách bảo có điều không lành cho nên định sẽ phi tang chứng cứ. Bản thân cậu cũng chưa mở nó ra xem nhưng lại bị đôi mắt diều hầu của thầy phát hiện.
“Chiếu Hy!”
Tiếng gọi lớn làm cho cậu giật mình, tờ giấy cũng rơi xuống bàn.
Cả lớp đồng loạt nhìn về phía cậu, tò mò hiếu kỳ.
Thầy giáo vẻ mặt tức giận đi xuống chỗ của cậu, cầm mảnh giấy kia lên mở ra, đọc sơ một cái liền quát:
“Em có biết mình đang thi môn gì hay không?”
Vưu Chiếu Hy nghi ngờ mảnh giấy kia, hơi ngập ngừng đáp, “Môn Toán ạ.”
Ngay sau đó, thầy đưa mảnh giấy trước mặt cậu, “Đây là những công thức Toán, em định gian lận trong kì thi đấy à? Em không nể mặt cả giáo viên gác thi là tôi hay sao mà ngang nhiên lấy nó ra xem vậy?”
“Em chưa xem.” Vưu Chiếu Hy hơi khó chịu, “Với lại, nó cũng không phải là của em.”
“Không là của em thì tại sao lại trong hộp bút của em?”
Cậu cắn môi, kìm nén sự khó chịu trong lòng mình.
Tất cả ký ức từ tối hôm qua đến sáng hôm nay đều chạy nhanh qua não cậu, giống như một đoạn phim được tua nhanh.
Tối hôm qua cậu rõ ràng kiểm tra lại đồ dùng học tập của mình rồi, hoàn toàn chẳng bỏ cái gì lạ vào hộp bút cả.
Đến sáng nay ngồi ôn bài cũng không có làm gì động đến hộp bút, ngoại trừ...
Vưu Chiếu Hy dường như tìm ra được điểm mấu chốt, ánh mắt không khỏi liếc nhìn Tạ Miên ngồi phía sau Từ Lương.
Thấy Tạ Miên vẫn cúi thấp đầu làm bài, cậu không khỏi cười lạnh một tiếng.
“Không nói nhiều nữa.” Thầy hạ lệnh, “Bài thi của em sẽ bị trừ nửa số điểm. Ra chơi em lên phòng giáo viên gặp tôi, viết bản kiểm điểm.”
Vưu Chiếu Hy im lặng ngồi xuống, nhìn bài thi cũng không còn cảm hứng muốn làm nữa.
90 phút trôi qua thật sự chậm chạp, chậm đến mức làm tay chân của cậu ngứa ngáy hết cả lên.
Khi thầy giáo hô hai tiếng “nộp bài”, cả lớp đồng loạt dừng bút. Âm thanh xoạt xoạt của giấy thi va chạm với nhau cùng với tiếng bàn luận của mọi người làm cho Vưu Chiếu Hy chán ghét.
Sau khi thu bài, thầy vẫn nhìn cậu nhắc nhở, “Từ đây đến hết giờ ra chơi, em phải lên gặp tôi đấy.”
Vưu Chiếu Hy nhìn thầy, nhàn nhạt gật đầu.
Giờ giải lao đã đến, mọi người nối đuôi nhau ra khỏi lớp, nghỉ ngơi và ôn bài.
Chỉ riêng Vưu Chiếu Hy lại đi thẳng sang chỗ ngồi của Tạ Miên, bàn tay đập nhẹ xuống mặt bàn, không hề kiêng dè nói:
“Ra ngoài gặp tôi một chút.”
Tạ Miên hai bàn tay khẽ run lên, cậu không ngẩng đầu mà chỉ im lặng đi theo phía sau Vưu Chiếu Hy với Từ Lương.
Đi đến góc tường thì cả ba dừng lại.
Từ Lương vốn dĩ không can thiệp vào, vì đây là việc riêng của Vưu Chiếu Hy. Cậu chỉ có nhiệm vụ là ngăn cản người kia sẽ bộc phát tính khí nóng nảy hung hăng của mình.
“Nói đi, ai sai cậu làm việc đó?” Vưu Chiếu Hy ép sát Tạ Miên vào tường, không cho cậu một con đường chạy trốn.
Tạ Miên cúi gằm mặt, hơi run sợ, “Cậu...cậu nói gì, tớ không hiểu.”
Vưu Chiếu Hy cười lạnh, “Không hiểu thật hả? Vậy có muốn tôi làm cho cậu hiểu không?”
Nghe câu nói tràn ngập mùi vị nguy hiểm này, Tạ Miên ủy khuất lắc mạnh đầu.
Từ Lương ở đối diện nhìn cảnh này, giống hệt như những đàn anh ăn hiếp em nhỏ mới vào trường vậy.
“Vậy thì nói đi. Tôi cho cậu cơ hội cuối đấy.”
Tạ Miên mím nhẹ môi, rất lâu sau mới phun ra hai chữ, “Ngải Tư.”
Mẹ nó, biết ngay mà.
Vưu Chiếu Hy không truy cứu Tạ Miên thêm nữa, lập tức xoay người đi tìm Ngải Tư hỏi chuyện.
Từ Lương nhìn Tạ Miên một cái, đồng thời lấy trong túi ra một chiếc kẹo, dúi vào tay cậu coi như là an ủi tinh thần bị tổn thương.
Sau đó thì đuổi theo Vưu Chiếu Hy.
“Cậu biết nó ở chỗ nào à?” Từ Lương hỏi.
“Ừ, nó thì chỉ có một chỗ thôi.”
Vưu Chiếu Hy nói rồi nhanh chóng đi đến khu vực sân tập thể dục, nơi có những hàng ghế sắt xếp dài theo lối đi.
Từ Lương nhìn theo hướng đó, nhanh chóng nhìn thấy bọn Ngải Tư đang ngồi cùng với một cô gái.
Cô gái này cũng rất quen mắt.
Vưu Chiếu Hy đi đến trước mặt bọn nó, ánh mắt lạnh lùng lườm hết cả bọn, “Ngải Tư, nói chuyện một chút.”
Ngải Tư đang vòng tay ôm lấy một nữ sinh thì nghe gọi. Đôi mắt lười nhác nhấc lên, nhìn thấy Vưu Chiếu Hy thì nhíu chân mày lại.
Nó đứng thẳng người, nhảy từ trên bậc ghế xuống đất, vẻ mặt cơng cơng, “Sao? Hôm nay tìm tao có chuyện gì tốt đẹp à?”
Để Ngải Tư vừa nói xong, Vưu Chiếu Hy cũng liền vung tay cho nó một cái tát.
Tiếng “chát” vang lên làm cho đồng bọn cũng giật mình mà đứng dậy.
“Mẹ mày...” Đồng bọn của Ngải Tư định sấn tới thì bị quát.
“Lui xuống!”
Ngải Tư nghiêng mặt sờ sờ dấu tay của cậu, dường như kìm giận nói, “Mày tát tao là có ý gì?”
“Mày làm mà còn không biết hay sao?”
Vưu Chiếu Hy cười lạnh, trỏ ngón tay vào giữa ngực nó:
“Bây giờ mày đã có được hoa rồi, trái tim không phải là được hàn gắn rồi hay sao? Dù rằng trước kia tao khiến mày chết lên chết xuống, nhưng không phải đó là chuyện tốt à? Nếu không nhờ tao thì mày làm gì cưa đổ được người ta?”
Ngải Tư sầm mặt, chưa trả lời.
“Thế mà hôm nay mày lại sai người gài tao, để bài thi của tao không qua được, sao nhục quá vậy?”
Ngải Tư gân cổ lên cãi, “Cái đéo---”
Chát.
Vưu Chiếu Hy thẳng tay tát nó một cái nữa. Lực đạo mà cậu dùng quả thực nghiêm túc và tức giận, hoàn toàn không có nửa điểm nương tình.
Từ Lương đứng bên cạnh còn phải rét run.
“Mày còn định chối đúng không?”
“Tao đéo làm, a!”
Chát.
“Mày..”
Chát.
Vưu Chiếu Hy ánh mắt sắc bén liếc nhìn Ngải Tư đau đớn ôm lấy mặt, khóe miệng nó đã sớm chảy máu.
“Mày chỉ cần nói nửa chữ, tao sẽ tát mày một cái.”
Ngải Tư lần này nổi điên thật, giơ cao tay định đấm vào mặt cậu thì bị cậu nhanh tay ngăn lại.
“Mày--”
Chát.
“Thằng chó--”
Chát.
Vưu Chiếu Hy hất mạnh tay Ngải Tư ra, “Mày nghĩ tao không dám làm sao? Từ nay về sau, chỗ nào có tao tức là mày phải tự giác cút đi, đã biết chưa? Còn lởn vởn dùng trò ấu trĩ để chọc giận tao nữa thì coi chừng.”
Ngồi khụy một gối, cậu trỏ ngón tay lau vết máu bên khóe miệng Ngải Tư, “Mạng của mày mong manh lắm đấy.”
Nói xong, Vưu Chiếu Hy đứng dậy, quay người định rời đi thì sau lưng vọng đến một giọng nói của nữ sinh.
Từ khi đến đây, cậu cũng chẳng buồn quan tâm nữ sinh kia như thế nào, vẻ mặt ra sao khi chứng kiến cảnh tượng này.
“Chiếu Hy, tại sao trước kia cậu lại làm vậy với tôi?”
Vưu Chiếu Hy đang điên người vì bài thi bị gài, cậu chán ghét quay nửa mặt lại, nhìn Kiều Ly đáp:
“Bởi vì chị không biết lượng sức mình.”
...
Ở phòng thực nghiệm.
Vưu Thần đứng cạnh Từ Thiếu Hàn, cả hai đều đang tập trung vào sự phản ứng của loại máu nhân tạo mà họ đang nghiên cứu.
Những ngày trước khi còn có Lang Khiết Liên thì cô cũng giúp cho dự án này không ít.
Lang Khiết Liên giỏi về hóa học, cũng ra nước ngoài học hỏi rất nhiều cho nên đã vạch rõ những tốt nhất cũng như là hạn chế của loại máu nhân tạo này.
Hiện tại tình trạng sức khỏe của cô không được ổn, vì vậy mà Vưu Thần với Từ Thiếu Hàn lại trở về với những ngày tháng còn căng thẳng nghiên cứu.
Hôm nay sau khi đã cho vào máu một loại chất cuối cùng để quyết định xem nó có thực sự tác dụng hay không.
Nhìn chất lỏng trong lọ thủy tinh ban đầu là màu xanh lơ nhẹ nhàng, càng về sau càng chuyển thành một sắc màu đỏ thẫm, thật sự giống với màu của máu bình thường.
Mùi hương của nó cũng rất thơm.
Từ Thiếu Hàn cẩn thận cầm lọ thủy tinh lên, híp mắt nhìn rồi đánh giá, “Hình như là thành công rồi đấy.”
Vưu Thần liếc nhìn nó, sau đó bơm chất lỏng vào một ống kim tiêm.
Từ Thiếu Hàn nhìn theo động tác của y, phần nào hiểu ra được ý định sắp sửa của y.
Sau khi bơm xong, Vưu Thần cùng Từ Thiếu Hàn đi sang căn phòng thứ hai của phòng thực nghiệm. Cửa được mở khóa bằng một mật mã cao cấp, bên trong phòng chỉ vỏn vẹn bốn bức tường cùng với chiếc giường sắt.
Lang Khiết Liên nằm trên giường, bất động như người thực vật.
Cô mở mắt nhìn trần nhà, nhưng lại không có một chút ý thức nào. Cơ quan nội tạng bên trong vẫn hoạt động như người bình thường, chỉ có não bộ là bị tổn thương nặng nên vẫn chưa thể hồi phục.
Vưu Thần cẩn thận tiêm loại máu nhân tạo này vào trong người của Lang Khiết Liên.
Cô không thể uống trực tiếp cho nên sẽ dùng cách này để thử nghiệm.
Máu truyền vào cơ thể, ban đầu có một chút phản ứng, gân xanh nổi cộm lên, trông hơi nhức mắt.
Từ Thiếu Hàn mím chặt môi, căng thẳng quan sát.
Nhịp tim vẫn bình thường.
Qua vài phút, gân xanh lặn xuống, mọi thứ dường như đều trở về như cũ.
Không có phản ứng gì gay gắt.
Vưu Thần lúc này mới có thể thả lõng tinh thần của mình, ngước mắt nhìn Từ Thiếu Hàn.
“Có vẻ là thành công rồi đấy. Chúng ta nên đợi ngày mai, xem thử có tác dụng phụ hay không.”
Vưu Thần tán thành ý kiến này.
Khi trở lại phòng thực nghiệm, Vưu Thần đứng tựa người vào một bên, nhàn nhạt lên tiếng:
“Ngôi nhà cũ của ông hiện tại cũng không dùng đúng không?”
Từ Thiếu Hàn đang dọn dẹp một số đồ dùng thì nghe hỏi, đầu hơi ngẩng lên, kinh ngạc cười cười:
“Gì đây? Cậu đang định kinh doanh bất động sản à?”
Vưu Thần vẻ mặt lạnh nhạt nhìn ông, “Tôi định mua lại nó.”
“Mua lại?” Từ Thiếu Hàn nhíu mày, “Để làm gì?”
“Cho Chiếu Hy chuyển đến sống.”
“À...” Ông cảm thán một tiếng kỳ lạ, “Ra là mua cho người tình.”
Trong bụng Từ Thiếu Hàn còn đang nghĩ đến chuyện ra giá bao nhiêu cho phù hợp thì Vưu Thần lần nữa lên tiếng:
“Từ Lương cũng sẽ dọn đến đó ở cùng Chiếu Hy.”
“A...sao?” Từ Thiếu Hàn giật mình, “Này, sao lại lôi con trai tôi đến đấy làm gì?”
“Trông chừng người của tôi.”
“Cậu...” Cậu cũng quá đáng thật đấy!
Từ Thiếu Hàn lầm bầm mắng trong bụng, hồi sau thì ngẫm nghĩ, “Khi nào thì định dọn qua?”
“Tôi sẽ mua lại rồi sửa sang cho nó tốt hơn. Sau khi hoàn thành rồi thì dọn qua sống thôi. Con trai của ông rõ ràng cũng không bị thiệt.”
Từ Thiếu Hàn mỉm cười giảo hoạt, ngón tay cầm bút ghi giá tiền của ngôi nhà xuống mảnh giấy rồi đưa cho Vưu Thần.
Khi liếc nhìn qua con số đó, y không khỏi nhíu mày.
“Thiếu Hàn, ông cũng biết tranh thủ cơ hội làm tiền quá đấy.”
Từ Thiếu Hàn âm trầm cười, “Chuẩn bị cho người tình thì bao nhiêu đây có đáng là gì cơ chứ!”
Còn phải tính luôn cả tiền cậu dám bắt con trai tôi qua đấy trông nom người của cậu nữa!