Thần khiết

Chương 4: Chương 4




Chương 4: Đi học

Tiết học môn thống kê.

Hôm nay đi học hơi trễ, bốn cô đều ngồi ở phía sau phòng học.

Vu Thần Khiết một tay cầm bút máy, một tay chống má, viết ghi nhớ trong sách.

“Đó là chữ gì vậy?” Lý Hồng lại gần, mắt cô ấy cận thị, không thấy rõ chữ trên màn hình, nên phải nhìn vở ghi chép của Vu Thần Khiết.

Vu Thần Khiết đẩy vở sang cho cô ấy nhìn, vừa nhỏ giọng giải thích cho cô ấy. Lý Hồng ngồi ở bên phải cô, cô vừa quay đầu sang nói chuyện với Lý Hồng thì nhìn thấy Nghiêm Mặc ngồi bên phải phòng học.

Anh dựa lưng vào ghế ngồi, tay phải cầm bút thỉnh thoảng lại ghi viết vài câu ghi chú vào trong sách, Vu ThầnKhiết nhìn anh đang đặt một cuốn sách trên bàn, anh vừa nghe giảng vừa nhìn sách, quyển sách kia trông có vẻ dày.

Nghiêm Mặc đột nhiên đóng quyển sách lại, Vu Thần Khiết tập trung nhìn tên nó, cuối cùng cũng nhìn rõ mấy chữ cái ở một bên sách, nhưng cũng chỉ có thể thấy rõ hai chữ “Thống kê” mà thôi.

Đúng là môn sinh đắc ý của giáo sư.

Cái được gọi là môn sinh đắc ý, chính là giáo sư giới thiệu cho anh một quyển sách, thì anh phải xem tất cả các cuốn sách có liên quan đến nó trong thư viện.

Sau khi tan lớp, Vu Thần Khiết lên hỏi giáo sư mấy vấn đề, giáo sư La sau khi giải đáp xong còn khen cô một câu: “Suy nghĩ rất cẩn thận.”

Nghe được lời khen của giáo sư Vu Thần Khiết rất vui nói “Cám ơn!” Giáo sư này rất ít khi khen ngợi sinh viên.

Vu Thần khiết ngày ngày vùi đầu học môn thống kê, học được suýt nữa Tẩu Hỏa Nhập Ma.

Lý Hồng tò mò hỏi: “Động lực từ đâu vậy?” Cô gái nhỏ này gần đây mỗi ngày đều nghiên cứu môn thống kê, cô nhớ thống kê mỗi tuần chỉ có 2,3 tiết học thôi mà.

Vu Thần Khiết nói đùa với cô ấy: “Bởi vì thống kê chơi rất vui.” Chơi rất vui, chỉ là một nguyên nhân trong đó.

Gần đây cô vùi đầu học thống kê, phát hiện môn thống kê thực sự có ý nghĩa, những số liệu kia một khi phân tích thì có thể nói lên được rất nhiều vấn đề.

Dĩ nhiên còn có nguyên nhân khác.

Thứ năm.

Khi đi học, Vu Thần Khiết hơi thất thần. Nhìn về phía bên phải phòng học.

Nghiêm Mặc dựa lưng vào ghế ngồi, trên bàn đặt một cuốn vở ghi chéo, tay phải cầm một cây bút, ngón tay trắng nõn thon dài xương cốt rõ ràng. Ngồi bên cạnh anh có bốn bạn học.

Nếu như anh học đàn dương cầm, sẽ phải rất hiệu quả. Vu Thần Khiết không khỏi tưởng tượng hình ảnh mười ngón tay của anh di chuyển trên đàn dương cầm.

Tay cầm bút của Nghiêm Mặc chống ở trên quai hàm, bạn học bên cạnh nói với anh cái gì đó, hình như là một câu chuyện cười, anh mỉm cười, đồng tử đen láy trông như hàng vạn ngôi sao điểm sáng bầu trời, sáng ngời khác thường. Anh trả lời một câu. Sau đó quay đầu tiếp tục xem giảng.

Vu Thần Khiết nhanh chóng thu hồi ánh mắt, nhìn về phía giáo sư, cảm giác có tật giật mình.

Sau khi tan lớp Vu Thần Khiết cầm vở ghi chép có mấy câu hỏi.

Có mấy học sinh vây quanh giáo sư La hỏi bài. Vu Thần Khiết im lặng đứng ở một bên chờ đợi.

Trước đó giáo sư đã dặn Nghiêm Mặc cùng cô đi thảo luận một đầu đề, nên ngồi ở bàn trên cùng phòng học đợi. Anh nhìn thấy sinh viên nữ kia cầm vở nhìn, hình như có vấn đề muốn hỏi, nên hỏi cô: “Em có vấn đề gì cần hỏi à?”

“Học trưởng, cái này......” Anh là môn sinh đắc ý của giáo sư, hỏi anh cũng giống vậy. Vu Thần Khiết vội cầm vở hỏi anh mấy vấn đề.

Nghiêm Mặc nhướng mày lên, cúi người nghe cô nói chuyện.

Nghe mấy câu, càng nghe càng kinh ngạc.

Cô sinh viên này rất hiểu môn thống kê.

Nghiêm Mặc kiên nhẫn trả lời câu hỏi của Vu Thần Khiết.

Đến vấn đề cuối cùng thì anh khẽ cau mày: “Vấn đề này, hiện tại anh cũng không trả lời được. Nhưng mà về anh sẽ giúp em kiểm tra một chút, tiết học sau cho em một câu trả lời thuyết phục được không?”

“Được. Vậy làm phiền anh, học trưởng.” Lông mày Vu Thần Khiết nhanh chóng giãn ra, nhìn Nghiêm Mặc mỉm cười. Vì chính tâm tư nhỏ trong lòng mình.

Tiết sau. Anh nói rằng tiết sau.

trước đây lúc muốn hỏi giáo sư cô chưa từng nghĩ đến việc anh sẽ giúp cô giúp mình giải đáp vấn đề.

Thứ bảy Vu Thần Khiết và mấy đội viên đội biện luận cùng nhau đến thư viện tra tài liệu, cuối tuần đã bắt đầu tiến hành thi biện luận rồi. Vu Thần Khiết là học viên khoa kinh tế học viện biện luận đội lần này so tài lần thứ hai.

Cô mượn một đống sách để xem, vừa phải tra tất cả các tài liệu tương quan,còn phải tìm tài liệu các cuộc thi trước, vừa nhìn vừa ghi, loay hoay bể đầu sứt trán.

Phương Úy Hân nhìn cô mỗi ngày bận rộn như vậy, hỏi “Cậu có sao không?”

Gần đây cuộc sống mỗi ngày của Vu Thần Khiết đều giống như máy móc được lên dây cót vậy, hết bận cái này đến bận cái kia. Nhìn lại ba người còn lại trong ký túc xá bọn họ, đúng là rảnh đến mức đi có thể đi câu cá.

“Ừ. Không thành vấn đề.” Vu Thần Khiết uống một hớp trà xanh, ánh mắt nhìn qua từng tờ từng tờ tài liệu, trong lòng vừa loại bỏ tin tức.

Cuộc Thi biện luận này vừa nhập trường không lâu cô đã biết rồi. Người hướng dẫn biết lớp 11 cô từng thay mặt trường tham gia cuộc thi biện luận giành được giải thưởng thì không nói hai lời đã chiêu nạp cô vào đội biện luận, sau đó cho cô thử biện luận thấy tài ăn nói của cô suất sắc nên trực tiếp sắp xếp cho cô đi thi cuộc thi lần này. Lý Hồng và Tiết Băng băng sau khi biết đều nói cô nên tham gia thi biện luận, nếu không sẽ lãng phí tài ăn nói của cô, bình thường ở trong ký túc xá cô cùng mấy người khác đàm luận giải thích lúc nào cũng có thể nói trúng tim đen bọn họ, cách nói chuyện cũng rất có trình độ.

“Các cậu tranh tài là lúc nào?” Phương Úy Hân hỏi.

“Buổi tối thứ hai. Nếu như cuộc thi kế tiếp thắng là có thể vào trận chung kết rồi. Trận chung kết vào tối thứ tư, sẽ tiến hành ở lễ đường trường học“. buổi tối, Vu Thần khiết đem tài liệu đặt ở trên bàn, quan trọng đặt chung một chỗ, không cần đến trực tiếp cất đi. Trên trán toát ra tầng mồ hôi mịn, cô đưa tay lau qua rồi tiếp tục làm việc.

“Thứ tư? Nếu như tớ nhớ không lầm buổi tối thứ tư chúng ta hình như có tiết thí nghiệm môn thống kê.” Phương Úy Hân nhớ khi đi học giáo sư La có đề cập tới.”Thí nghiệm?” Vu Thần Khiết đang sửa sang tài liệu, nghe lời của cô ấy động tác trên tay chậm lại.

Thí nghiệm Môn thống kê.

“Đúng vậy. Thứ ba tuần trước đi học giáo sư La có nói, tớ nghĩ là cậu không nghe được.” Phương Úy Hân lắc đầu một cái. Vu Thần Khiết đi học rất nghiêm túc nghe giảng, nhưng nội dung ngoài tiết học ít khi nghiêm túc nghe. Giáo sư La nói lúc kết thúc giờ học đương nhiên cô ấy không tập trung nghe rồi.

“Nếu viện chúng ta vào vòng trong có lẽ cậu không thể học tiết thí nghiệm thứ tư rồi.” Phương Úy Hân nói “Nhưng mà cuộc thi biện luận liên quan đến sống còn của khoa chúng ta, so sánh với tiết học quan trọng hơn nhiều. Hơn nữa còn do Nghiêm Mặc dạy chúng ta, nói với anh một tiếng là được, anh ấy rất dễ nói chuyện.” Nghiêm Mặc dáng dấp lịch sự, tính tình cũng rất tốt.

Tiết Thí nghiệm.

Thi biện luận.

Vu Thần Khiết ngẩn ngơ, tiếp tục sắp xếp tư liệu.

Mặc dù cả hai thứ cô đều cảm thấy hứng thú, nhưng dù thế nào, cuộc thi biện luận nhất định phải dốc toàn lực ứng phó. Đây là cuộc thi cô đã chuẩn bị từ khi mới vào trường đến nay.

Đối với tiết thí nghiệm, chỉ có thể vắng mặt.

Thứ hai.

Trong giờ học Nghiêm Mặc đi ra phòng học. Vu Thần Khiết úp sấp trên bàn nghỉ ngơi.

Gần đây vì để thành thạo phần mềm môn thống kê mỗi đêm cô học đến hơn một giờ mới ngủ, còn phải làm bài tập các môn học khác, đồng thời còn phải chuẩn bị cho biện luận, cô giống như con quay vậy.

Nghiêm Mặc trở về phòng học, sinh viên nữ còn đang ngủ.

Chuông vào học vừa vang lên, ngay lập tức tinh thần Vu Thần Khiết phấn chấn ngẩng đầu lên.

Trên lớp.

Giáo sư La giáo nói xong nội dung ngày hôm nay, để nâng cao suy nghĩ của sinh viên, đã ra một câu hỏi mới…

Gần đây Vu Thần Khiết điên cuồng đọc sách môn thống kê, vừa nghe câu hỏi của giáo sư đã nghĩ ra phương pháp giải quyết, nhưng không dám khẳng định 100%, nên nói qua với Phương Úy Hân một lần, cuối cùng nói: “Như thế có được không?” Phương Úy Hân gật đầu mạnh: “Chắc chắc được. Nói với giáo sư đi”

Giáo sư La cũng nghe được một chút,nghiêng người tới trước hỏi: “ bạn học nữ này, em nói lớn một chút, nói cô xem có đúng không”

Vu Thần Khiết đem ý nghĩ của mình nói ra.

“Vô cùng thông minh. Tương đối tốt. Chính là như vậy.” Giáo sư La mừng rỡ mặt mày hớn hở.

Vu Thần Khiết cúi đầu đọc sách.

Tan lớp.

Vu Thần Khiết ngồi tại chỗ, loay hoay cuốn sách môn thống kê.

Vấn đề Lần trước Nghiêm Mặc nói hôm nay nói cho cô đáp án.

Chủ động qua hỏi, hay là chờ anh tới đây?

Chủ động đi hỏi, nếu như anh còn chưa nghĩ ra phương pháp thì làm sao đây?

Nhưng mà, anh ấy không quên chứ?

Chờ anh tới đây, anh sẽ không nghĩ là mình quên chứ?

Đau đầu thật.

Tiến lại hay không tiến lại đây?

Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía sau, đúng lúc Nghiêm Mặc đi tới, khi đến trước mặt cô thì dừng lại: “Lần trước em hỏi anh câu hỏi kia anh đã tra sách, bây giờ sẽ nói với em.” Anh cầm bút viết lên trên giấy nháp: “Em xem…”

Vu Thần khiết vội vàng tập trung tinh thần nghe giảng.

Nghe hết sức chăm chú.

Nói đến một chỗ nào đó thì cô không đuổi kịp tốc độ giảng: “Umh? Tại sao?” Mặc dù rất nghiêm túc nghe, nhưng có phần vẫn chưa hiểu lắm.

Nghiêm Mặc nói chậm rãi giảng thêm một lần nữa

Vu Thần Khiết vẫn chưa hiểu: “Vẫn có chỗ không hiểu lắm.” Hỏi rõ ràng quan trọng nhất, ra vẻ hiểu biết không phải là tác phong của cô.

Đây chính là chênh lệch sao? Trong lòng hơi buồn bực: học nhiều buổi tối như vậy là phí công sao?

Trên mặt Nghiêm Mặc lộ ra một nụ cười: “Không sao, chỗ này hơi khó hiểu một chút, đoạn phía trước có thể hiểu đã rất tốt rồi, Anh nói lại một lần nữa. Nơi này….” Vẫn nhẫn nại như cũ. Có thể do anh nói quá nhanh, dù sao đây cũng là nội dung nghiên cứu sinh.

Nói gần mười phút, rốt cuộc cũng xong.

“Cám ơn.” Nói cám ơn là chuyện đương nhiên.

“Ừ. Môn thống kê của em rất tốt.” Nghiêm Mặc nói ra một lời khen từ đáy lòng.

Mà sinh viên nữ này nghe xong lại xấu hổ: “A… Cám ơn cám ơn!” Bởi vì, bởi vì động cơ của bản thân không đơn thuần.

Một chút, chỉ có một chút không đơn thuần mà thôi.

Nghiêm Mặc lại thắc mắc: dùng hai từ “Cám ơn”, thì ra khen môn thống kê của cô tốt cô lại cảm kích hơn việc anh giải đáp vấn đề giúp cô?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.