Thần khiết

Chương 7: Chương 7: Đầu Đường




Vu Thần Khiết quay lại một mình, đứng từ xa nhìn lên khu nhà cao tầng quản lý học viện.

Bây giờ quay lại đưa cho anh.

Nhân lúc anh chưa phát hiện ra mất điện thoại quay lại đưa điện thoại cho anh.

Đang chuẩn bị nhấc chân lên bước đi, điện thoại di động bên tay trái đột nhiên vang lên.

Vu Thần Khiết giật mình, giơ tay lên, cuộc gọi đến hiển thị dãy số quen thuộc, là số điện thoại nội bộ đại học E.

Cô đứng ở đó do dự có nên nghe máy không, mà tiếng chuông vẫn tiếp tục vang lên.

Suy nghĩ mấy giây, cuối cùng vẫn nhấn nút nhận cuộc gọi, lấy dũng khí nói:“A, xin lỗi, tôi không phải là chủ nhân chiếc điện thoại này. . . . . .”

”A lo.”

Đầu kia điện thoại di động truyền tới âm thanh mát mẻ mà dịu dàng.

Là giọng nói của Nghiêm Mặc.

Trong lòng Vu Thần Khiết ngàn vạn lần hối hận, lập tức nói: “Học trưởng, em là Vu Thần Khiết, một trong hai sinh viên lúc nãy trong phòng thí nghiệm. . . . . .”

Trong điện thoại di động truyền ra giọng nói dịu dàng: “Ừ, anh biết mà.”

Đúng là xong rồi.

Trong lòng Vu Thần Khiết kêu gào, một tay khác ôm trên trán, vội vã nói tiếp: “Xin lỗi, lúc vừa rồi em không cẩn thận cầm điện thoại di động của anh. Bây giờ em lập tức đến trả cho anh. . . . . .” Nếu như bây giờ trên mặt đất có một cái hố, cô nhất định sẽ nhảy vào ngay, sau đó sẽ không bò ra ngoài nữa.

”Không có việc gì, không cần phải gấp.” Nghiêm Mặc hơi dừng lại, “Em bây giờ đang ở đâu?”

”Cái gì? Em đang ở ngã tư siêu thị.”

”Vậy em ở đó chờ anh...anh bây giờ đi qua.”

”Như vậy phiền anh quá, em quay lại phòng thí nghiệm là được.”

”Không có gì, anh cũng chuẩn bị đi, em ở đó đợi lát , anh qua đó bây giờ. được không?” Giọng nói hết vô cùng lịch sự. Đối với tâm trạng hốt hoảng của cô, anh có vẻ cực kỳ nhàn nhã.

Nghe giọng nói của anh, ánh mặt trời chiếu xuống trên đầu không còn nóng bức như lúc nãy nữa, Hình như việc không cẩn thận cầm nhầm điện thoại của anh cũng không quá ngại nữa.

Vu Thần Khiết cúi đầu nhìn đèn tín hiệu màu xanh, gật đầu: “Ừmh, có thể.”

Đã hơn bốn giờ rưỡi chiều, ánh sáng mùa hè tràn ngập trong sân trường . Nơi xa dãy nhà quản lý học viện bị ánh nắng mặt trời chiếu vào tản ra ánh sáng nóng bức.

Vu Thần Khiết nhìn điện thoại di động của anh, trong đầu đột nhiên toát ra một cái ý nghĩ: có thể xem tin nhắn và cuộc gọi trong máy của anh không?

Điện thoại di động của anh và điện thoại của cô từ bên ngoài cho đến chức năng giống nhau như đúc, sử dụng nó chắc chắn không gặp khó khăn gì.

Nhưng cô có suy nghĩ của kẻ trộm nhưng không có gan như họ.

Vu Thần Khiết xoay đầu nhìn về phía sân bóng rổ xa xa, xem sinh viên đang chơi bóng rổ.

Nhìn như vậy khoảng năm phút đồng hồ, quay đầu trở lại thì nhìn thấy Nghiêm Mặc đạp lên ánh mặt trời màu vàng đi tới.

Thời khắc buồn bực, bi kịch, đau đớn nhất vẫn phải tới.

Vu Thần Khiết chờ anh đi đến trước mặt, lập tức đưa điện thoại di động cho anh, rồi cúi người chào: “Ngại quá! ngại quá !” cô chưa từng gặp trường hợp nào lúng túng như vậy. Nếu để Phương Úy Hân biết có lẽ cô ấy sẽ cười nửa ngày luôn.

Nghiêm Mặc lắc đầu nhận lấy điện thoại di động, dùng nụ cười ấm áp an ủi cô: “Không sao.”

Anh không sao, cô thì lại có sao đó.

Trong lòng Vu Thần Khiết buồn bã.

Phía sau anh cách đó không xa sân vận động lớn nhất đại học E, mặt trời treo giữa không trung, Vu Thần Khiết đột nhiên cảm thấy ánh sáng sao mà chói mắt quá, anh chàng trước mắt đẹp trai lịch sự như vậy, nhưng tại sao cô lại cầm nhầm điện thoại của anh?

Càng nghĩ càng buồn bực.

Không biết vì sao tâm trạng của cô hơi sa sút. Nghiêm Mặc nhẹ nhàng nói:“Điện thoại di động của chúng ta kiểu dáng giống nhau, nên cầm nhầm cũng không có gì.”

Vu Thần Khiết ngây người một lát, tiêu hóa câu nói vừa mới nghe được, theo bản năng móc điện thoại di động từ trong túi tiền của mình ra, “Ah? Làm sao anh biết?”

Nghiêm Mặc cười nhắc nhở cô: “Ngày đó lúc bọn em thi biện luận, anh đã thấy điện thoại di động của em . . . . .”

Vu Thần Khiết cũng nhớ tới , nhìn anh cười như gió xuân, buồn bực trong đáy lòng cũng dần dần tản đi: “À. Đúng rồi.”

Nghiêm Mặc đưa điện thoại di động bỏ vào trong túi quần, nhìn học muội này một cái, đột nhiên hỏi: “Em ăn cơm chưa?”

Vu Thần Khiết hơi sững sờ: “Chưa ạ.”

”Như vậy, cùng anh ăn chung được không?”

Ah?

Vu Thần Khiết đem tâm trạng đang xuống thấp quẳng sang một bên bình tĩnh gật đầu: “được.”

Lúc này thời gian đang sớm, lại là mùa hè, cho nên trong phòng ăn sinh viên cũng không nhiều, hai người mua thức ăn rồi chọn một bàn ngồi xuống.

”Cuộc thi biện luận của các em kết thúc chưa?”

Vị học trưởng này đúng là cả ngày ở trong phòng thí nghiệm không quan tâm đến chuyện gì cả —— hầu như sinh viên cả học viện đều biết học viện kinh tế thi biện luận thua trường luật đứng ở vị trí thứ hai.

”Kết thúc rồi, khoa chúng ta thi thua trường luật.”

Anh gật đầu, “Bình thường em có bận không ?”

”Cái gì? Cũng bình thường ạ.”

Thật ra thì gần đây rất bận, hai tuần lễ trước vì chuẩn bị thi biện luận hầu như tối hôm nào cô cũng về ký túc xá lúc 11 giờ đêm, có hai cuốn sách về môn thống kê mượn ở thư viện sắp hết hạn hạn rồi, cô lại không cam lòng tâm chưa xem xong đã phải trả, vì vậy ngay tiết học không quan trọng bình thường cô dành thời gia để xem tiểu thuyết bây giờ cũng dùng để xem sách thống kê.

Vu Thần Khiết càng lúc không hiểu không rõ tại sao anh muốn hỏi vấn đề này, nên trả lời theo thực tế: “Trước đó đã thi xong ba môn rồi, còn có bốn môn nữa, không nhiều lắm.”

Nghiêm Mặc đặt đũa xuống, “Phòng thí nghiệm bọn anh tháng này nhận một hạng mục, muốn tìm một sinh viên phụ giúp phân tích số liệu, em có muốn tới không?”

Ngày hôm nay cuối cùng cô cũng cảm nhận được cảm giác giống như vợ chồng Quách Tĩnh Hoàng Dung rơi xuống vách đá rồi ngồi Bạch Điêu bay trở về vậy.

Trong phòng ăn sinh viên đến càng lúc càng nhiều, phía sau anh sinh viên bê thức ăn đi lại không ngừng, anh ngồi ở đối diện, phong cách dịu dàng lịch sự, Vu Thần Khiết nhớ tới một câu nói: có một số người ngồi ở một chỗ không nói gì, nhưng phong cách chính là một bức tranh.

Cô nhìn người đối diện, không nhịn được hỏi: “Cái đó, em đến có vấn đề gì không?”

Anh cười cười, trong giọng nói tràn đầy tin tưởng: “Môn thống kê của em học tốt như vậy, tuyệt đối không có vấn đề.”

Trái tim Vu Thần Khiết lỡ một nhịp đập, cố gắng học môn học này như vậy, hôm nay đã được hồi báo.

Trong phòng ăn ồn ào, tiếp tục vang lên giọng nói của anh: “Hơn nữa, nếu như thật sự gặp chỗ không hiểu, có thể hỏi anh.”

Ra khỏi phòng ăn, Vu Thần Khiết chỉ tay về hướng khu sinh hoạt : “Em đi bên này.”

Nghiêm Mặc gật đầu đi về phía khu sinh hoạt, “Đi thôi.”

Ah?

Nghi ngờ lại nghi ngờ, nhưng có thể cùng anh đi chung một đoạn đường, cớ sao không đi?

Nghiêm Mặc đi cùng cô đến dưới lầu, “Em ở nơi này?”

”Đúng vậy. Đang ở tầng bốn.” Thì ra anh đưa cô trở về.

Anh ngẩng đầu nhìn theo phương hướng cô chỉ, sau đó thu hồi ánh mắt: “Vậy cứ như vậy đi. Nếu như có vấn đề gì, lúc nào cũng có thể hỏi anh.”

”Được, cám ơn.”

Vu Thần Khiết cùng anh chào tạm biệt, đi vào ký túc xá , vừa bước lên bậc thang đã gặp bạn cùng ký túc cô nói chuyện với bạn học mấy câu, lúc lên đến tầng bốn, điện thoại di động rung lên báo có tin nhắn:

Cho em A+ không chỉ vì chữ viết của em đẹp, chủ yếu là do phương pháp làm của em rất tốt.

Ngày hôm đó những lời cô nói anh đều nghe thấy.

Vu Thần Khiết nhìn điện thoại di động thật lâu, nghe phía sau có giọng nói của nữ sinh, mới nhớ tới mình đang đứng ở trong hành lang, vội vàng đứng sang bên cạnh.

Cảm giác càng ngày càng thích một người là cảm giác như thế nào?

Thì Vu Thần Khiết nghĩ có lẽ tình huống của cô lúc này chính là như vậy.

Kết quả chính là: cô phát hiện mình càng ngày càng thích vị học trưởng này rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.