Thần Khống Thiên Hạ

Chương 848: Chương 848: Bản thiếu gia kính già yêu trẻ liền để cho ngươi lưu lại đi. (2)




Bại gia tử hướng về phía Địa Liệt Viêm Hổ nhàn nhạt nói.

Địa Liệt Viêm Hổ khom người nói:

- Vương tử điện hạ, trưởng lão để cho ta đi theo ngươi, kính xin vương tử thu hồi mệnh lệnh.

- Không cần, bổn vương cùng lão đại ở chung một chỗ, người nào cũng không thể uy hiếp chúng ta.

Bại gia tử rất dứt khoát nói.

- Cái này...

Địa Liệt Viêm Hổ không biết nên trả lời như thế nào rồi.

Tuy nói trưởng lão ra lệnh, nhưng mà lời nói của vương tử hán lại không dám không theo, trong lúc nhất thời để cho hắn không biết phải làm gì cho đúng.

- Tử Tử a, nhân gia Hổ huynh cũng là một phen tâm ý, ngươi đuổi hắn trở về cũng là để cho hắn một phen khó làm, không bằng liền để cho hắn đi theo đi.

Lăng Tiếu từ bên cạnh khuyên.

Trợ thủ mạnh mẽ như thế, Lăng Tiếu làm sao có thể để cho hắn trở về được.

Phải biết rằng ngày sau đến Trung vực, nơi đó cao thủ như mây, nếu là không có chút bảo đảm, đây cũng là khó làm a!

- Lão đại, hắn đi theo liền chơi không tốt!

Bại gia tử nói.

Địa Liệt Viêm Hổ hướng Lăng Tiếu quang đi ánh mắt cầu trợ, hắn cũng không thể trở về a!

Lăng Tiếu lại nói:

- Cái này ngươi yên tâm, ta có kế sách lưỡng toàn, chỉ bất quá Hổ huynh phải do ta phân phó mới được.

- Lão đại ngươi gọi hắn Viêm Hổ là được, hắn không có cùng ta xưng huynh mà nói được.

Bại gia tử ở một bên nói.

- Vâng vâng,, lão đại ngươi gọi ta Viêm Hổ là được rồi, chỉ cần có thể để cho ta đi theo ở bên cạnh vương tử, ta cái gì cũng đều nghe theo ngươi.

Địa Liệt Viêm Hổ gật đầu lia lịa nói.

Cho nên, Lăng Tiếu nói ra kế sách lưỡng toàn đã sớm nghĩ kỹ.

Đó là để cho Địa Liệt Viêm Hổ nghe theo mệnh lệnh của hắn, đem Địa Liệt Viêm Hổ trước thu vào bên trong dược đỉnh, một khi Bại gia tử gặp gỡ nguy hiểm gì lại đem hắn triệu hoán đi ra hộ giá.

Như thế Địa Liệt Viêm Hổ cũng không cần trở về, coi như là tùy thời đi theo vương tử của hắn, mà Lăng Tiếu lại có một đại trợ lực, đây đối với Lăng Tiếu mà nói chính là kế sách lưỡng toàn hoàn mỹ.

Bại gia tử chính là nghe theo lời nói của Lăng Tiếu, tự nhiên không có dị nghị gì, dù sao hắn không hi vọng Địa Liệt Viêm Hổ cùng ở bên cạnh hắn là được rồi.

Địa Liệt Viêm Hổ do dự một chút vẫn là đáp ứng xuống.

Hắn chỉ muốn ngày sau bảo vệ vương tử có công, vậy địa vị của hắn ở trong tộc liền sẽ tăng lên, cho nên lần hành động hộ giá hộ tống này tuyệt đối không thể buông tha cho.

Sau khi thỏa thuận hết thảy, thân là bát giai đê cấp linh thú cường hãn chỉ có thể biết điều một chút nghe theo mệnh lệnh của Lăng Tiếu tiến vào bên trong dược đỉnh tu luyện.

Lúc này, bại gia tử đang nhớ lại Kim sắc Lang Vương nói:

- Đúng rồi lão đại, tiểu đệ của ta đâu rồi, để cho nó đi ra ngoài ta có cái thưởng cho nó ăn.

- Tiểu đệ của ngươi? Ngươi là nói Tiểu Kim?

Lăng Tiếu hỏi ngược lại.

- Đương nhiên rồi, tiểu tử kia thực lực quá kém, nói là tiểu đệ của ta ta cũng cảm thấy mất mặt, ta sớm từ trong tộc chuẩn bị thứ tốt cho nó rồi.

Bại gia tử nói.

Lăng Tiếu cười mỉm một chút, đem Kim sắc Lang Vương gọi đi ra ngoài.

Hôm nay Kim sắc Lang Vương đã là ngũ giai trung cấp linh thú, nhưng mà so sánh với lam sắc Giao Long cùng Bại gia tử còn kém rất nhiều.

Kim sắc Lang Vương nhìn thấy Bại gia tử, lập tức phủ phục ở trên mặt đất hướng hắn hành lễ, trong miệng càng không ngừng tê minh.

- Di, thực lực của tiểu tử ngươi lại tăng nhanh như vậy, còn kích hoạt thiên phú huyết mạch rồi.

Bại gia tử kinh ngạc nói.

- Nó đi theo bên cạnh lão đại, dĩ nhiên sẽ không để nó thiệt thòi.

Lăng Tiếu từ bên cạnh nói.

- Ra vậy, lão đại, những thứu này là tinh nguyên Kim, Phong thuộc tính, ngươi liền thay nó thu đi, để nó ăn nhiều một chút nhanh lên cấp đi.

Ở trước mặt Bại gia tử trôi lơ lửng hơn một trăm viên thú đan ngũ, lục giai Kim, Phong thuộc tính.

Lăng Tiếu đang lo thiếu thú đan Phong thuojc tính, hôm nay Bại gia tử cầm ra nhiều như vậy, đủ để Kim sắc Lang Vương đề thăng đến cảnh giới lục giai đỉnh phong rồi.

- Tiểu Kim còn không mau đa tạ Tử Tử.

Lăng Tiếu vỗ vỗ đầu của Kim sắc Lang Vương nói.

Kim sắc Lang Vương đi tới trước mặt Bại gia tử, bộ dáng lộ ra vẻ rất thân mật.

Lúc này, Bại gia tử vỗ vỗ đầu của Kim sắc Lang Vương nói:

- Sớm biết từ trong tộc chuẩn bị một gốc Hóa Hình thảo cho ngươi rồi, quên đi, ngươi vẫn là lấy bản thể tu luyện nhanh một chút.

Lại qua hai ngày, Lăng Tiếu mang theo Bại gia tử trở lại trước thâm uyên của sơn mạch.

Nơi này là chỗ tập hợp mà Lăng Tiếu cùng những người khác ước định.

Cách kỳ hạn một tháng còn có ba ngày.

Vào đêm, Lăng Tiếu một mình đi tới một bên, sau đso hướng một cái phương hướng nhìn một cái sâu xa nói:

- Lão đầu đi theo một đường nên đi ra thôi.

Lời của hắn vừa dứt, một gốc tiểu thụ biết di động lặng lẽ tới trước người hắn không xa.

Một đạo lục ảnh biến ảo đi ra ngoài, đây chẳng pahir là Lục Ông lúc trước chạy trốn sao.

- Ta nói lão đầu ngươi còn tới làm gì?

Lăng Tiếu khó chịu mà nhìn Lục Ông nói.

Hắn thật sự không nghĩ tới ở thời điểm hắn sắp chết thì lão gia hỏa này lại chạy trước, thật sự là để cho hắn thất vọng.

Lục Ông cười a a nắm chòm râu nói:

- Tiểu hữu không nên tức giận, ngươi bây giờ không phải là bình yên vô sự sao?

- Hừ, bản thiếu gia là mạng lớn một chút, bằng không sớm thành thức ăn trong bụng rắn rồi.

Lăng Tiếu hừ lạnh nói, tiếp theo hắn còn nói:

- Ngươi đi đi, ta không cần bằng hữu không có nghĩa khí như ngươi, ban đầu ta chứa chấp ngươi, ngươi cũng đã giúp ta không ít việc, hiện tại chúng ta thanh toán xong rồi.

Lục Ông khẩn trương nói:

- Đừng... Đừng a tiểu hữu, lần này coi như là lão phu không đúng, lão phu bây giờ còn chưa khôi phục tinh nguyên, thời khắc đều sẽ gặp nguy hiểm a!

- Ngươi nguy hiểm hay không nguy hiểm đâu có liên quan gì đến ta.

Lăng Tiếu rất là dứt khoát nói.

- Ai, vốn tưởng rằng tiểu hữu chịu tha thứ cho ta, lão phu liền lấy ra hai giọt vạn năm thụ nhũ dịch cùng với hai khả vạn năm quả thụ cho tiểu hữu, nếu tiểu hữu không chịu tha thứ cho lão phu, vậy lão phủ chỉ phải giữ lại cho chính mình rồi, tiểu hữu ngươi hảo hảo bảo trọng.

Lục Ông nặng nề thở dài một tiếng nói, sau đó liền xoay người rời đi.

Lăng Tiếu ở trong lòng khinh thường mà thầm nghĩ:

- Muốn dụ dỗ bản thiếu gia thì không có cửa đâu, lực ý chí của bản thiếu gia kiên định, làm sao sẽ vì một chút đồ vật liền thay đổi chủ ý được.

Đáng tiếc, nhìn Lục Ông dần dần đi vào trong bóng tối, Lăng Tiếu liền lo lắng rồi.

- Gì kia, sắc trời đã tối, thật sự không nên lên đường, bản thiếu gia kính già yêu trẻ liền để cho ngươi lưu lại đi.

Lăng Tiếu mở miệng nói.

Lục Ông cũng không quay đầu lại tiếp tục từ từ rờ đi, chỉ là trên mặt lão lại nhiều hơn một cái nụ cười đắc ý, lão thầm nghĩ:

- Lão phu cũng không phải là nhận thức ngươi mới một ngày a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.