Thần Khống Thiên Hạ

Chương 2293: Chương 2293: Bất quá là hắn xin lỗi chúng ta! (2)




- Hai vị, nơi này là địa bàn Tần gia chúng ta, các ngươi đánh tiểu chất ta, nếu nhận lỗi với hắn thì coi như xong, bằng không thì trách chúng ta không khách khí!

Tần Tranh Tấn nhàn nhạt nói.

Hắn sờ không rõ chi tiết của hai người Lăng Tiếu, không dám mạo hiểm ra tay đối phó bọn hắn, huống hồ nữ nhân này chính là cao giai Thần Vương, đắc tội nàng đối với Tần gia bọn họ cũng không có chỗ tốt gì cả, cho nên định lui một bước dàn xếp ổn thỏa!

Chỉ là hắn lại xem thường Lăng Tiếu, dám mắng nữ nhân của hắn là "xú phiếu tử", Lăng Tiếu há sẽ đơn giản cho qua.

- Ân, phải nên xin lỗi!

Lăng Tiếu nhẹ gật gật đầu nói, tiếp theo hắn còn nói

- Bất quá là hắn xin lỗi chúng ta!

Thanh âm của hắn rơi xuống, ban tay nhẹ giơ lên, hóa chưởng thành trảo, một cái Long trảo màu vàng trảo tới Tần Thăng Ấn

Hàng Long Chưởng chi Cầm Long Trảo!

Rống!

Chỉ thấy một đầu Long Ảnh màu vàng đột nhiên gào thét mà ra, lập tức đã đến trước ngực Tần Thăng Ấn bắt lấy hắn, bọn người Tần Tranh Tấn còn không kịp phản ứng hắn đã bị hấp xả đến trước mặt Lăng Tiếu.

Lăng Tiếu nắm chặt lấy cổ Tần Thăng Ấn, một cổ lực lượng cường đại xiết chặt khiến hắn cơ hồ không thở nổi, lực áp bách đáng sợ kia khiến Tần Thăng Ấn thiếu chút nữa đã tè cả ra quần.

Hắn vốn tưởng rằng Lăng Tiếu không có thực lực gì, nhưng giờ vừa ra tay đã đơn giản bắt lấy hắn, thực lực bực này chỉ sợ còn cường đại hơn nữ nhân kia nhiều a!

- Ngươi làm gì, buông hắn ra cho ta

Tần Tranh Tấn quát to một tiếng, lập tức ra tay với Lăng Tiếu, muốn cứu Tần Thăng Ấn ra.

Một quyền này của hắn đánh đến bá đạo mười phần, chấn khiến không gian tứ phương không ngừng run run, nếu không phải hắn khống chế quyền kình tràn lan, chỉ sợ cửa hàng hai bên đường đều đã bị hủy diệt hết rồi.

Lăng Tiếu một tay nắm lấy Tần Thăng Ấn, một tay giơ lên nghênh đón quyền Tần Tranh Tấn đánh đến.

Ở trong mắt người khác, một quyền này của Tần Tranh Tấn đủ để bức lui Lăng Tiếu rồi.

Chỉ là bọn hắn đã sai lầm, Lăng Tiếu trực tiếp sinh sinh bắt lấy nắm đấm Tần Tranh Tấn đánh tới.

Tần Tranh Tấn chóng bị giật mình, uy lực một quyền này của hắn đủ để hủy diệt cả tòa thành trì này rồi, tuy nhiên lại bị nhẹ nhõm cho cầm chặt, đây là khái niệm gì chứ?

Hắn muốn cấp tốc rút ra, nhưng lại phát hiện lực đạo bắt lấy hắn phi thường khổng lồ, khiến hắn không cách nào rút về được.

- Mau buông ta ra!

Tần Tranh Tấn quát một tiếng, một quyền khác lại đánh tới ót Lăng Tiếu.

Chỉ là hắn còn chưa đánh tới trước Lăng Tiếu, Lăng Tiếu đã cười lạnh nói:

- Thật sự là không biết tốt xấu!

Theo thanh âm của hắn rơi xuống, cánh tay cầm chặt Tần Tranh Tấn liền động!

Răng rắc!

Ah!

Thần thủ của Tần Tranh Tấn lập tức bị Lăng Tiếu bẻ gãy, tiếng xương cốt vỡ vụn khiến hắn đau đến mức phải kêu thảm.

Đám người Tần gia khác liền muốn đồng thời ra tay đối phó Lăng Tiếu.

Thế nhưng Lăng Tiếu lại quát to một tiếng:

- Cút cho ta!

Ngay sau đó đá Tần Tranh Tấn một cước, sinh sinh đá hắn bay ra ngoài.

Một gã trung giai Thần Vương tranh thủ thời gian muốn đón lấy Tần Tranh Tấn, nhưng lại bị cổ lực lượng kia phản chấn bắn bắn đi.

Những người khác chấn động, không một ai dám vọng động nữa!

Cao giai Thần Vương cũng không địch lại, huống chi mấy người bọn hắn cũng không phải cao giai Thần Vương? Ai dám đi khiêu chiến nhân gia chứ?

- Cho ngươi nhớ lâu một chút, không phải là người nào ngươi cũng có thể đắc tội đâu!

Lăng Tiếu nhìn Tần Thăng Ấn mang vẻ khẩn cầu sâu kín nói.

BA~ BA~!

Lăng Tiếu lập tức tát Tần Thăng Ấn vài cái, đánh cho mặt hắn biến hình, hàm răng trong miệng cũng bị đánh bay ra ngoài, mặt mũi tràn đầy máu tươi rất dọa người!

- Đại... Đại nhân, chúng ta có mắt không nhìn được Thái Sơn, ngài... Ngài tha cho hắn một mạng đi!

Tần Tranh Tấn kéo lấy thân hình trọng thương trở về cầu xin Lăng Tiếu.

Lăng Tiếu cũng không tiêu diệt Tần Tranh Tấn, chỉ khiến hắn ăn chút đau khổ, cho hắn biết lợi hại thôi.

Tần Tranh Tấn ử trong lòng mắng Tần Thăng Ấn một vạn lần, người nào không đắc tội, lại đi đắc tội cao thủ như vậy, quả thực là muốn chết!

Còn liên lụy đến hắn bị đánh cho trọng thương ngoài đường, thật sự là mất hết mặt mũi rồi!

Tần Thăng Ấn bị Lăng Tiếu đánh cho hồ đồ rồi!

Cho dù hắn cảm thấy rất khuất nhục, nhưng hắn lại không dám sinh ra nửa điểm tâm lý muốn trả thù, chỉ đang cầu nguyện đối phương đừng giết hắn là được rồi.

Trong lòng của hắn hận thấu tên tiểu tùy tùng kia, một khi hắn có thể còn sống trước tiên phải lấy tên kia ra khai đao mới được.

Người cường đại như vậy cũng dám dẫn hắn đến gây chuyện, thật sự là ăn no rãnh rỗi muốn chết mà!

Lăng Tiếu thấy thái độ Tần Tranh Tấn coi như cũng được, lúc này cười nhạt một tiếng, liền ném Tần Thăng Ấn ra ngoài như chó chết.

- Tới xin lỗi phu nhân ta, nếu nàng cảm thấy hài lòng ta sẽ tha cho ngươi một mạng!

Lăng Tiếu thản nhiên nói với Tần Thăng Ấn tràn đầy máu me.

Tần Thăng Ấn không dám giả chết, vội vàng từ trên mặt đất bò quỳ trước mặt Tiên Vu Hương Mạt dập đầu cầu xin tha thứ nói:

- Thực... Thực xin lỗi phu nhân, tất cả đều là lỗi của ta, xin ngài tha cho ta đi, xin ngài tha ta đi!

Tần Thăng Ấn một bên cầu xin tha thứ, một bên trùng trùng điệp điệp dập đầu, khiến mặt đất cũng lõm xuống, đủ thấy hắn thành ý không tệ!

Người ở phụ cần đều đã sớm tránh đi rất xa, không có mấy người dám xem Tần Thăng Ấn xấu mặt, bằng không chờ hắn khôi phục lại tìm bọn hắn gây phiền toái thì khổ rồi.

- Được rồi, ngươi cút đi!

Tiên Vu Hương Mạt cực kỳ chán ghét khoát tay áo nói.

Tần Thăng Ấn như được đại xa, liên tục cảm ơn vài tiếng ;iền tranh thủ thời gian quay đầu bỏ chạy, rõ ràng ngay cả Tam thúc của mình cũng lười quản đến.

Cốt khi tên này thật đúng là nhược đến đáng thương!

Tần Tranh Tấn cũng muốn mang người rời đi, nhưng Lăng Tiếu lại gọi hắn lại nói:

- Ngươi trước chớ đi, ta có việc hỏi ngươi!

Tần Tranh Tấn thân thể run rẩy thoáng một phát nói:

- Đại... Đại nhân xin mời ngài nói

- Tìm một chỗ khác đã, nơi này đông người không tiện nói chuyện lắm!

Lăng Tiếu nói.

- Tốt tốt... Đại nhân mời đi theo ta! Tần gia chúng ta có rất nhiều chỗ, chỉ cần đại nhân không chê là tốt rồi!

Tần Tranh Tấn cong cong thân thể thập phần cung kính nói.

Lần này mặc dù bị chút giáo huấn, nhưng có thể bợ đỡ được tồn tại cường đại bực này, đối với Tần gia bọn họ có lợi mà vô hại ah!

Lăng Tiếu và Tiên Vu Hương Mạt theo Tần Tranh Tấn một đường chạy tới Tần gia trang.

Khác hai gã cao giai Thần Vương khác của Tần gia cùng với nhiều tên Thần Vương đồng thời xuất hiện, bọn hắn đều là tồn tại cường đại nhất Tần gia.

Bọn hắn còn tưởng rằng Lăng Tiếu định qua để đối phó Tần gia bọn hắn, cho nên nguyên một đám trận địa sẵn sàng đón quân địch, tựa hồ như muốn liều chiến đánh một trận vậy.

Tần Tranh Tấn sợ hãi kêu lên một cái, tranh thủ thời gian chạy tới giải thích với hai vị đại ca một phen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.