- Tỷ tỷ, ta... Ta không muốn cùng ngươi chia lìa, ta không muốn gả đi Hoàng gia.
Lữ Tinh không khống chế được tâm tình, thoáng cái nhào tới trong ngực tỷ tỷ của nàng lớn tiếng khóc lên.
Lữ Phương ở một bên chảy nước mắt, một bên nhẹ vỗ về mái tóc của Lữ Tinh nói:
- Muội muội, chúng ta sớm muộn cũng phải lập gia đình, vì cứu phụ thân, chúng ta không có lựa chọn nào khác.
- Nhưng mà... Nhưng mà hai nhà bọn họ dã tâm lang sói, rõ ràng là muốn thâu tóm nhà chúng ta, muốn đạt được tấm tàn đồ kia mà thôi.
Lữ Tinh khóc lóc kể lể nói.
- Ai, ta làm sao lại không biết chứ, gia gia bỏ mình ngoài ý muốn, chỉ có hộ tộc trưởng lão, song quyền nan địch tứ thủ, lại như thế nào cùng hai nhà bọn họ đối kháng được.
Lữ Phương nặng nề thở dài nói.
Hai nàng một phen khóc lóc kể lể, hóa trang ở trên mặt mới vừa rồi đã bị trôi mất.
Một gã tỳ nữ ở phía sau hai người bọn họ thấp giọng nhắc nhở:
- Hai vị tiểu thư, đã sắp đến giờ rồi, nhanh, nhanh một chút trang điểm lại đi, nếu không lại không xinh đẹp.
- Có xinh đẹp hay không lại có quan hệ gì, dù sao bọn họ cần chỉ là một cái hình thức, mục đích thật sự lại không ở chỗ này, thân thể của chúng ta chẳng qua là đồ phụ gia mà thôi.
Lữ Phương ai oán nói.
Lữ Tinh ở một bên đem tay áo đưa lên mặt lau hết trang điểm, tiếp theo lớn tiếng khóc ròng nói:
- Đợi cứu được phụ thân, ta nhất định phải để cho bọn họ đẹp mắt.
Trên mặt Lữ Tinh hiện lên hận ý nồng đậm nói.
Lúc này, một đạo thanh âm của phụ nhận từ ngoài cửa phòng vang lên:
- Hai vị cô nãi nãi các ngươi được chưa a, đã đến giờ rồi, hai vị cô gia tới đón hôn a!
Vừa dứt lời, hai gã phụ nữ trung niên cầm khăn lụa, lắc lắc cặp mông mập mạp đi đến.
Hai gã phụ nhân này đều là mặt dài như khỉ, mắt nhỏ như ti, miệng giống như vịt, vừa nhìn liền biết là bà mai bát quái điển hình rồi.
Một bà mai đang mặc hoa toái tơ lụa một cái liền nhìn thấy trang điểm của nhị nữ toàn bộ bị nước mắt biến thành không có, mặt liền biến sắc, lúc này chỉ cào tỳ nữ của Lữ gia tỷ muội chống eo mắng:
- Ngươi tiểu tiện tỳ này làm chuyện gì, còn đứng ngây đó làm gì, mau hóa trang cho hai vị cô nãi nãi, nếu như không đuổi kịp giờ giấc, các ngươi liền đẹp mặt.
Một bà mai mặc tơ lụa đỏ thẫm khác cũng lên tiếng mắng:
- Nếu để cho hai vị cô gia thấy, thế nào cũng phải lột da của các ngươi.
Hai vị tỳ nữ kia bị dọa đến run rẩy, vội vàng đi trang điểm lại cho tiểu thư của các nàng.
Ai ngờ Lữ Tinh xoát một cái đứng lên hướng về hai bà mai kia quát lên:
- Các ngươi coi là thứ gì, cũng dám ở chỗ này kêu loạn, còn dám nói nhiều một câu, lập tức để các ngươi đi gặp diêm vương.
Lữ Tinh đã là đê cấp Linh Sư, đã có thể phát ra uy áp.
Hai bà mai kia bất quá là người bình thường, lúc này bị khí thế của Lữ Tinh khiến cho bị sợ đến run run ngã xuống.
- Cút... Cút cho ta... Lại dám bước vào, trước giết chết các ngươi.
Lữ Tinh vốn là đang trong bi phẫn, hai bà mai này coi như là đụng vào rủi ro rồi.
Hai ba mai liên tục kêu lên đau đớn liền lăn một vòng ra khỏi gian phòng.
Trong lúc mơ hồ, còn có thể nghe được tiếng oán độc của các nàng:
- Hai cái tiểu phiếu tử này cho là cái gì, hù chết cô nãi nãi rồi, đợi sau khi thiếu gia hai nhà cưỡi xong, nhất định phải biếm vào lãnh cung.
- Đúng vậy, tốt nhất là đem các nàng bán đi Vạn Xuân lâu, để cho các nàng trở thành thối phiếu tử vạn người cưỡi.
- Thật là làm chuyện không tốt rồi, quay lại nhất định phải để cho thiếu gia cho nhiều chút phần thưởng.
- Đúng đúng, mới vừa rồi thắt lưng của ta đều muốn bị chặt đứt rồi, không có nửa tháng nghỉ ngơi thì đừng suy nghĩ.
...
Sau nửa canh giờ, đội ngũ rước dâu rốt cục đi tới.
Chiêng trống tiếng động vang trời, tiếng người ồn ào, pháo hoa tung bay, đoan thú tề minh!
Tam đại thế lực có quyền thống trị cao nhất Vạn Thú thành tại một ngày này đám hỏi.
Lữ gia nhị nữ, chia ra gả cho thế tử của Triệu, Hoàng hai nhà.
Triệu gia nhị thế tử trước đó bị cắt đứt chân, phạt diện bích mười năm, hôm nay làm chú rể chính là đường đệ tam thế tử Triệu Bác, còn Hoàng gia bên này như cũ là nguyên Nhị thế tử Hoàng Phong.
Hôm nay hai người thân mặc kim bào, đầu đội mũ quan, ngực đeo thải hao, trên mặt đều là vẻ vui mừng.
Tuy nói hai nhà bọn họ cưới nhị nữ của Lữ gia là vì có chung ích lợi, nhưng mà bọn hắn cũng không thấy được hôn sự này có thiệt thòi gì, bởi vì Lữ gia nhị nữ đều có vẻ đẹp bế nguyệt tu hoa, là mỹ nhân khó gặp, để cho các nàng làm Thiếu nãi nãi, nhưng cũng là môn đăng hộ đối, được hưởng sắc đẹp.
Triệu, Hoàng hai nhà đồng thời cưới hai vị thiên kim của Lữ gia.
Bên trong Vạn Thú thành cử thành chúc mừng, cửa hàng, hào trạch trương quang kết hoa, quan đạo tiếng chiêng trống vang động trời, tiếng người ồn ào!
Hai nhà cũng ở một chỗ phủ các xa hoa bày yến tiệc.
Phàm là đại nhân vật có uy tín danh dự bên trong Vạn Thú thành, không khỏi trình diện đến chúc mừng dâng tặng lễ vật.
Trong phủ các hai vị tân lang treo nụ cười xuân phong đắc ý, đi lại ở trong ngàn người không ngừng mời rượu.
Một mảnh không khí vui mừng bao trùm bên trong phủ các.
Ở hai nơi nhã các, đồng dạng là một mảnh hoa lệ, không khí vui mừng.
Nhưng mà ở trong loại hoàn cảnh này nhưng truyền ra trận trận tiếng nức nở đau thương, cùng không khí ở giờ khắc này hoàn toàn ngược lại.
Đó là ở bên trong một gian nhã các, Lữ Tinh đem khăn che mặt màu hồng trên đầu kéo xuống, nhìn trên khuôn mặt đẹp đẽ đang có hai hàng nước mắt thanh tẩy phấn son nồng đậm kia.
Mọt thân tu vi Linh Sư giai của nàng đã bị phong cấm không khác gì người bình thường.
Nàng đứng lên, trong mỹ mâu hiện lên vẻ kiên quyết, một cỗ ai oán tử chí không cam lòng lan ra.
Nàng đem cái chăn lông màu vàng ở đầu giường nắm lên, giơ tay lên vắt ngang lên xà ngang của gian phòng.
Nàng đem cái bàn đến, đứng ở trên đó, chậm rãi đem chăn lông màu vàng buộc lên.
Vừa nhìn liền biết, nàng là đang chuẩn bị treo cổ tự sát.
- Ân công, Lữ Tinh đời sau lại đến trả ân tình của ngươi rồi.
Lữ Tinh nhắm lại đôi mắt đẹp, hai hàng nước mắt chảy đầm đìa không ngừng.
Đang ở nàng muốn đem cổ treo lên cái chăn lông màu vàng kia, mọt đạo thanh âm phá cửa vang lên.
- A!
Lữ Tinh bị tiếng vang bất thình lình khiến cho sợ hết hồn, thân thể từ trên bàn ngã xuống.
Sưu!
Nhân ảnh tiến vào từ cửa sổ kia trong nháy mắt lướt tới trước mặt Lữ Tinh đang ngã xuống, một tay ôm ở cái eo nhỏ của nàng.
Lữ Tinh vừa định kinh hô, lại bị một cái tay lớn che lại đôi môi đỏ mọng.
Người nọ thấp giọng nói:
- Đừng lên tiếng, là ta!
Lữ Tinh nghe được thanh âm kia, thân thể khẽ run lên, mỹ mâu hướng người ở trong gang tấc nhìn lại, con ngươi khẽ co rút, lộ ra vẻ dị thường giật mình, sắc mặt tựa hồ lại mang theo vẻ mừng rỡ.
Tiến vào chính là Lăng Tiếu từ Vạn Thú quật gấp trở về.