Thần Khống Thiên Hạ

Chương 177: Chương 177: Bị chặn giết. (1)​




Phùng Đức nhìn qua những thi thể dưới đất, lại nhìn qua bóng màu vàng lướt đi trong bóng tối.

- Chỉ sợ thành Vẫn Thạch sắp biến thiên rồi.

Lúc này cơ hồ tất cả dong binh cùng với mạo hiểm giả thảo luận như tạc nồi.

- Thật đáng sợ, chẳng lẽ chỉ có thực lực Huyền Sĩ trung giai sao? Vừa thấy mặt đã chém cánh tay của Mã Mãnh, không qua một phút đã giết sạch toàn bộ?

- Cũng không phải thế, sát khí trên người của hắn quả thực quá khủng bố, hắn chính là sát thần.

- Quả nhiên không hổ là đệ tử thái thượng trưởng lão Lăng gia Tiếp Ban, thực lực như vậy, thủ đoạn như thế, chỉ sợ ngày sau trưởng thành chính là cao thủ tuyệt đỉnh của thành Vẫn Thạch.

...

Trong thành Vẫn Thạch xa xa, Lăng Viễn đã quay về gia tộc, giờ phút này đang đi gặp cha Lăng Thương của hắn.

Từ sơn mạch đi ra ngoài, Lăng Viễn mang theo hổ vệ chạy suốt đêm về nhà.

- Viễn nhi, ngày hôm qua hổ vệ hồi báo, nói Tiếu nhi cùng trở về với ngươi, tại sao không gặp Tiếu nhi?

Lăng Thương lưng còn hai mắt mờ đục nhìn qua Lăng Viễn.

- Cha, Tiếu nhi đang trên đường về, Viễn nhi sợ gia tộc có việc, đầu tiên quay về chuẩn bị.

Lăng Viễn đáp.

- Hồ đồ, ngươi làm sao có thể cho Tiếu nhi ở ngoài một mình chứ, chẳng lẽ ngươi không biết Lý Lam hai nhà hiện tại hận không thể đưa Tiếu nhi vào chỗ chết sao?

Lăng Thương nổi giận quát lên.

Hôm nay hắn vì đứa cháu trai này xé da mặt với Lý Lam hai nhà, đối phương khẳng định suy nghĩ cách diệt trừ cháu trai của hắn, hắn phái Lăng Viễn đi chính là bảo vệ đứa cháu này, nhưng mà bây giờ Lăng Viễn về trước mà không ở lại bảo vê cháu trai, đây không phải là đưa cháu trai vào nơi nguy hiểm sao?

- Cha ngươi phải nghe ta nói trước!

Lăng Viễn trấn an nói ra.

- Không được, ngươi nhanh chóng mang hổ vệ tìm Tiếu nhi không chút sứt mẻ về đây cho ta!

Lăng Thương đánh gãy lời của Lăng Viễn, hắn sợ chậm một chút thì Lăng Tiếu vứt bỏ tánh mạng, đủ thấy hắn yêu mến Lăng Tiếu bực nào.

- Cha, Tiếu nhi hắn không cần ta bảo hộ, bên cạnh hắn có hai con linh thú ngoài tam giai bảo vệ rồi, trong thành Vẫn Thạch trừ thái thượng trưởng lão ra thì ai có thể động vào hắn chứ?

Lăng Viễn lớn tiếng giải thích.

- Cái ... Cái gì?

Lăng Thương lúc này không kịp phản ứng.

Sau đó Lăng Viễn không kiên nhẫn mang chuyện ngày đó nói lại cho Lăng Thương nghe, còn đặc biệt nói Phong Lang tiến giai, còn có con ấu thú thần bí ngoài tam giai nữa.

Nghe xong lời này Lăng Thương thần sắc đầy tức giận đã biến thành hòa hoãn, hắn cười ha hả, nói:

- Thật sự là trời giúp Lăng gia, trời giúp Tiếu nhi rồi!

- Cha, ngươi nói Tiếu nhi có phải là tuần thú sư trong truyền thuyết không?

Lăng Viễn suy đoán hỏi.

- Ta không biết, chờ hắn trở về hỏi hắn là được, tiểu tử này không nói một tiếng đã chạy ra khỏi gia tộc, làm thái thượng trưởng lão tức giận không chịu nổi.

Lăng Thương thỏa mãn nói ra, dừng một chút, nói:

- Viễn nhi, ngươi liên tục chạy đi chắc mệt mỏi rồi, về nghỉ đi.

- Cha ta không sao, hai lão hồ ly kia gần đây có động tĩnh gì?

Lăng Viễn hỏi ngược lại.

- Bọn chúng rất ít khi đi ra ngoài, nhưng mà ta biết chúng đang chờ cơ hội!

Lăng Thương nhàn nhạt trả lời, lão trong mắt hiện lên vài tia lệ mang.

- Cha ngươi vì cái gì không vạch trần bọn chúng việc thu mua phòng tài vụ đưa độc thảo vào, sau đó trị tội và trục xuất bọn chúng khỏi gia tộc.

Lăng Viễn hỏi ngược lại.

- Hiện tại vẫn chưa phải lúc đánh rắn động cỏ, việc này chúng ta phải lợi dụng tốt, bằng không chẳng những chưa bắt được rắn, bị rắn cắn là không tố

Lăng Thương lắc đàu nói, giống như hắn đang nói ké sách ứng phó.

Trong quan đạo trong sơn mạch man hoang đi tới thành Vẫn Thạch trên.

Một con Phong Lang màu vàng mang theo kim đồng ngọc nữ rong ruổi, thiếu niên kia tay ôm một con gấu chỏ nhỏ, lông mềm nhưng cực kỳ đáng yêu.

Tổ hợp này chính là bọn người Lăng Tiếu vừa rời khỏi dịch trạm.

Từ trong dịch trạm quay về nội thành bình thường cần thời gian hai ngày mới kịp, mà cưỡi Lang Vương kim sắc chỉ một đêm là tới cửa thành, cửa thành đã nhanh hiện r trước mắt.

La Khinh Sương từ sau ôm lấy Lăng Tiếu, thập phần không bỏ nói:

- Tiếu ca, sau khi trở về chúng ta chẳng phải ít gặp mặt nhau sao?

Lăng Tiếu sau khi báo thù cho gấu chó xong lại đoạt lại tiểu gấu chó, tâm tình hòa hoãn không ít, hắn nhàn nhạt đáp:

- Ngươi nhớ ta thì tùy thời có thể tới tìm ta.

La Khinh Sương ôn nhu nói:

- Người ta là nữ hài tử, luôn chạy tới tìm ngươi thật là xấu hổ mà.

Trong lòng của nàng thì nghĩ nam nhân phải chủ động một chút, đến nhà nàng thăm nàng mới đúng.

- Vậy ngươi tới làm thê thiếp nha hoàn cho ta đi, như vậy có thể mỗi ngày nhìn thấy bản thiếu gia ta rồi.

Lăng Tiếu nghiêm trang nói.

- Chán ghét chết ngươi!

La Khinh Sương giận mắng một câu, sau đó cắn lên vai của Lăng Tiếu một cái.

- Hí! Ngươi là chó à, cắn đau quá!

Lăng Tiếu làm bộ đau nhức bộ dáng nói ra. Hắn không có bị thương gì cả, bị cắn chẳng khác gì gãi ngứa.

La Khinh Sương áy náy sờ lên vai bị cắn của Lăng Tiếu, ôn nhu nói

- Đau không?

- Đồ ngốc, cho dù cho ngươi cắn mười cái cũng không sợ, thiếu gia mình đồng da sắt đấy!

Lăng Tiếu nghe ra La Khinh Sương có ý không bỏ được, lúc này trấn an nói ra.

- Tiếu ca, ta quyết định sẽ dọn tới nhà của ngươi ở!

La Khinh Sương nắm tay quyết định. Thông qua những ngày này ở cùng Lăng Tiếu sớm chiều, nàng phát hiện mình không có thuốc chữa bệnh tương tư về Lăng Tiếu, nàng không muốn rời khỏi hắn một phút nào cả.

Lăng Tiếu thiếu chút nữa bị La Khinh Sương nói làm té xỉu.

Phải biết rằng nữ nhi gia cũng không thể tùy tiện ở lại nhà của bạn trai, trừ phi là đi làm nha hoàn hay tỳ nữ, như La Khinh Sương là thiên kim của đại gia tộc, không phải cưới hỏi đàng hoàng thì chỉ sợ sẽ khiến cho người khác chỉ trích cùng cười nhạo, hơn nữa La gia cũng chú trọng mặt mũi.

- Sương nhi, đừng xúc động được chứ, đường của chúng ta còn dài mà, có rảnh ta sẽ đi qua dẫn ngươi đi dạo!

Lăng Tiếu nghiêm trang nói, tuy hắn rất muốn nhận La Khinh Sương làm nha hoàn, nhưng mà thực lực của hắn bây giờ lại không được, trừ phi hắn có năng lực áp đảo thực lực La gia, như vậy cũng chẳng sợ người ta nói cái gì.

Đây là thế giới của cường gỉ, chỉ có cường giả mới được người ta tôn trọng, chỉ có cường giả mới có thể áp đảo toàn bộ quy tắc.

- Đây chính là ngươi nói, không thể nuốt lời!

La Khinh Sương lúc này tươi cười lên.

Thời điểm Lăng Tiếu phải về thì Lang Vương kim thì thầm.

- Chủ nhân, có địch nhân, là những tên còn lại trốn ra khỏi Mê Huyễn Cốc, những tên còn lại có khí tức mạnh hơn hắn.

Lăng Tiếu nhanh chóng thu liễm tâm thần, đem ý thức mở rộng ra lớn nhất, ở cách đó một trăm mét và nghe Lang Vương kim sắc nói là đoàn trưởng Thanh Lang, mà tên còn lại mạnh hơn hắn, đoán chừng là cao thủ Linh Sư, nhưng mà không biết là thần thánh phương nào.

Nếu như hiện tại chỉ có mình Lăng Tiếu thì hắn đã quay đầu bỏ chạy, hôm nay hắn có Lang Vương kim sắc và ấu kỳ lân tương trợ, trong thành Vẫn Thạch hoàn toàn có thể đi ngang, còn sợ bị đánh lén cái gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.