Thần Khống Thiên Hạ

Chương 706: Chương 706: Ca gặp sét đánh. (1)




Chỉ thấy Đường Cương Lĩnh đi vào nơi đây cũng không hề có chút bộ dáng không khỏe, ngược lại còn có vẻ cực kỳ khoan khoái.

Lăng Tiếu vừa định vận chuyển băng hàn khí chống lại nhiệt khí nơi này, không ngờ Si Mị Lam Hỏa Cầu trong thức hải của hắn đã lặng yên phát sinh biến hóa.

Nó lại chủ động đem nhiệt khí tràn tới hấp thu vào.

Tình huống này lần đầu tiên xuất hiện, Lăng Tiếu cảm thấy có chút kinh ngạc:

- Chẳng lẽ thiên lôi hỏa nơi này đối với Si Mị Lam Hỏa Châu có hữu ích?

Đi vào bên trong liền nhìn thấy một hỏa trì rộng chừng trăm thước, sóng lửa màu tím lóe sáng không ngừng cuồn cuộn, nhiệt độ cao đến dọa người làm người thường không thể tới gần.

- Luyện Khí Trì quả nhiên là cho người ta mở rộng tầm mắt.

Lăng Tiếu nhìn hỏa trì bốc lên mãnh liệt, không nhịn được khen ngợi nói.

Đây quả thật là một miệng núi lửa thu nhỏ.

Nếu không phải Lăng Tiếu từng đi vào miệng núi lửa, nhìn thấy sóng lửa càng thêm đáng sợ hơn ở nơi này, chỉ sợ đã bị cảnh tượng đồ sộ nơi đây làm hoảng sợ.

Đường Cương Lĩnh mỉm cười nói:

- Nơi này quanh năm tích lũy lôi hỏa, là nơi luyện khí tốt nhất, chẳng qua huyền khí bình thường đều không chịu đựng nổi lôi hỏa nơi này, nhất định phải dùng tài liệu cao giai luyện chế linh khí mới có thể thừa nhận được ngọn lửa nơi đây.

- Thật sự là một nơi kỳ diệu.

Lăng Tiếu tán thán.

Si Mị Lam Hỏa Châu trong thức hải của hắn lại có cỗ xúc động như muốn lao ra ngoài, điều này làm Lăng Tiếu cảm thấy không ổn.

Từ khi Si Mị Lam Hỏa Châu bị Lăng Tiếu thu phục luôn không có chút dị thường.

Hiện giờ lại sinh ra ba động mãnh liệt, điều này làm cho Lăng Tiếu cảm thấy thập phần kinh ngạc.

Hắn cũng không phải sợ hãi Si Mị Lam Hỏa Châu thoát ly sự khống chế của hắn, mà là sợ nó cắn nuốt lôi hỏa của người ta, nếu là như thế chỉ sợ Đường gia sẽ không đội chung trời với hắn.

- Thần sắc của Lăng huynh sao lại khó xem như vậy?

Đường Cương Lĩnh phát hiện thần sắc Lăng Tiếu có vẻ khác thường liền hỏi một câu.

- Không có gì, chỉ cảm thấy hơi nóng mà thôi.

Lăng Tiếu đáp.

Đường Cương Linh chợt nói:

- Cũng phải, nơi này nhiệt độ quá cao, hay là chúng ta đi ra ngoài đi.

Lăng Tiếu không do dự lập tức gật đầu nói:

- Được!

Ngay khi Lăng Tiếu cùng Đường Cương Lĩnh xoay người rời khỏi Luyện Khí Trì, từ sau gáy hắn chui ra một viên trân châu màu lam hướng Luyện Khí Trì bay qua.

- Nguy rồi!

Trong lòng Lăng Tiếu thầm hô, hắn thật sự không nghĩ tới Si Mị Lam Hỏa Châu thật sự thoát ly khống chế chui vào Luyện Khí Trì.

Một màn này cũng không có người phát hiện, chỉ có một mình Lăng Tiếu cảm giác đến.

Ngay khi Lăng Tiếu cùng Đường Cương Lĩnh đi ra khỏi phạm vi Luyện Khí Trì, sắc trời bỗng nhiên đại biến.

Chỉ thấy mây đen nháy mắt bao phủ dày đặc, từng đợt cuồng phong vù vù thổi vang, trên bầu trời mơ hồ hiện lên quang ảnh lôi điện.

Đường Cương Lĩnh ngẩng đầu nhìn lên, thần sắc đại biến kinh hô:

- Không tốt, như thế nào đột nhiên thiên lôi hàng lâm đây?

Tiếp theo hắn nhìn qua thị vệ quát to:

- Mau mở ra phòng ngự đại trận!

Đường Cương Lĩnh nhận ra được là thiên lôi hàng lâm, lập tức kinh hô.

Nơi này có bố trí đại trận phòng ngự, là vì làm suy yếu sức đánh của thiên lôi, có thể làm suy yếu lôi hỏa rơi xuống Luyện Khí Trì, trở thành bất diệt lôi hỏa, điều này cũng là nguyên nhân lôi hỏa tụ tập xưa nay nên hình thành Luyện Khí Trì của Đường gia.

Thị vệ nghe tiếng quát của đại thiếu gia, vội vàng tiến hành bày trận.

Chỉ trong chốc lát từng đạo vầng sáng từ khắp bốn phương tám hướng hội tụ trên bầu trời Luyện Khí Trì, hình thành một quang tráo ngũ thải ban lan sáng ngời.

Oanh long!

Ngay khi đại trận vừa mở ra, một tiếng nổ mạnh kinh thiên vang lên, lôi điện nháy mắt liền oanh tạc xuống dưới.

Lôi điện oanh kích lên vầng sáng đại trận, quả nhiên là bị cản trở, nhưng vẫn có một bộ phận xuyên qua vầng sáng rơi vào trong Luyện Khí Trì.

- Lăng huynh ngươi có nhãn phúc, bình thường cơ hội nhìn thấy thiên lôi vài năm khó gặp lại hàng lâm hôm nay, thật không biết là vận khí của ngươi tốt hay là phúc phận của Đường gia chúng ta.

Đường Cương Lĩnh nhìn thiên lôi oanh động, không chút sợ hãi ngược lại cười nói.

Lăng Tiếu đáp:

- Đây đương nhiên là phúc phận của Đường gia các vị thôi!

Trong lòng hắn đang nói thầm:

- Không phải do nó gây ra đi!

Thiên lôi liên tục đánh xuống, cả ngọn núi đều run rẩy lên.

Người của Đường gia ở gần bên đều thấy thiên lôi buông xuống.

- Quả nhiên là trời hộ Đường gia, thiên lôi hàng lâm, Luyện Khí Trì lại có thể tụ tập lôi hỏa.

- Nói thì nói vậy, nhưng Đường gia chúng ta đã không còn tài liệu luyện chế linh khí, có lôi hỏa có ích lợi gì?

- Ta nghe nói hai ngày trước trong tộc có hai vị khách quý đến thăm, mang theo thật nhiều tài liệu thỉnh lão gia tử luyện chế linh khí.

- Như vậy thật tốt, có tài liệu, lôi hỏa lại hàng thế, luyện ra linh khí phẩm cấp sẽ rất tốt.

Đường Thiên Hào đang ở trong chủ các, nghe được thiên lôi đánh ầm vàng liền bay ra.

- Vì sao lại đột nhiên hàng lôi hỏa đây?

Đường Thiên Hào kinh ngạc nhìn lôi điện trên không lẩm bẩm nói.

Bình thường cần giáng thiên lôi đều sẽ có dấu hiệu trước, lần này lại đột nhiên hàng lâm, điều này làm cho hắn mơ hồ cảm thấy có chút bất an.

Những cao thủ Đường gia khác cũng đã nhận ra sự khác thường lần này, liền đi tới ngọn núi cao nhất nhìn lên bầu trời.

Dưới vầng sáng, Đường Cương Lĩnh cũng nhíu mày lẩm bẩm:

- Vì sao thiên lôi hôm nay càng ngày càng nhiều?

Vài năm thiên lôi hàng thế một lần, Đường Cương Lĩnh đều từng thấy qua, nhưng hôm nay nhìn thấy thiên lôi ngày càng dày đặc làm cho hắn cảm thấy có chút sợ hãi.

Chẳng lẽ lần này thiên lôi có biến?

Thần sắc các thị vệ đều thật khó xem, hiển nhiên họ cũng suy nghĩ như Đường Cương Lĩnh.

Oanh long!

Hơn mười đạo lôi điện lớn như thùng nước phá vỡ tầng mây tạp xuống Luyện Khí Trì.

Chỉ thấy một mảnh lôi điện tựa hồ bao phủ cả ngọn núi.

Thần sắc Lăng Tiếu đại biến, tiếp theo kinh hô:

- Mau rời đi nơi này, phòng ngự không chịu được!

Đường Cương Lĩnh vừa hồi phục tinh thần liền quát:

- Chạy mau!

Hai người lập tức bỏ chạy ra ngoài, những người khác cũng vội vàng chạy trốn.

Người của Đường gia ở trên núi cũng không dám ở lại, đều dùng tốc độ cao nhất rút lui.

Những người có thực lực thấp hơn đều chỉ hận mình không có thêm đôi chân, nếu chạy chậm nửa bước chỉ sợ sẽ mất mạng.

Thiên lôi thật là đáng sợ, căn bản vượt xa dĩ vãng, đây chẳng khác gì thiên địa phẫn nộ, thề muốn tiêu diệt hết thảy sinh cơ.

Nhưng Lăng Tiếu vừa chạy ra hơn mười thước, một đạo lôi điện lại giống như có linh tính nhắm thẳng hắn bổ xuống.

Cho dù tốc độ của hắn vô song, nhưng cũng không tránh khỏi tốc độ của thiên lôi.

Oanh long!

Lăng Tiếu bị đạo lôi điện cực lớn lập tức nện vào trong mặt đất.

Đường Cương Lĩnh bị dọa xuất mồ hôi lạnh, kinh hô:

- Lăng huynh!

- Yên tâm, còn không chết được!

Toàn thân Lăng Tiếu cháy đen bay ra khỏi mặt đất lên tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.