Thần Khống Thiên Hạ

Chương 566: Chương 566: Cao cấp linh khí. (2)




Bất kể là một gã võ giả nào có được đều có thể tăng lên lực chiến đấu rất lớn, mà giống như dược đỉnh này lại càng là thần vật mà Luyện dược sư tha thiết ước mơ. Chỉ là không biết lúc đầu tại sao lưu ở trong tay tổ tiên Lăng gia.

Lăng Tiếu tự nhiên sẽ không nghĩ được xa như vậy, hôm nay còn không biết có thể rời đi được bí cảnh này hay không, người nào còn sẽ tới nhìn trộm thần đỉnh này của hắn được?

- Cấm địa nơi này phá không được, chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.

Lăng Tiếu bất đắc dĩ nhìn Mộ trủng một cái, sau đó quay đầu rời đi.

Bên trong tuy có truyền thừa, nhưng đây cuối cùng không phải là lựa chọn của hắn, hơn nữa hắn cũng không có thực lực phá vỡ cấm chế, chỉ có thể là có lòng mà vô lực rồi.

Bất quá nếu như đã biết nơi này có nhiều truyền thừa, như vậy ngày sau cường đại lên nhất định phá vỡ cấm chế nơi này, để cho người bên cạnh mình ở nơi này tiếp nhận truyền thừa.

Một quyết định này của Lăng Tiếu cũng xác định người bên cạnh hắn bước lên một con đường cường giả.

Lăng Tiếu đã đột phá đê cấp Vương giai, ở Tây Bắc rộng lớn trên thực lực đã có bảo đảm, nhưng mà ở trong bí cảnh không người này lại là không có biện pháp.

Như thế lại đi qua mấy ngày.

Lăng Tiếu cũng không có tiếp tục tu luyện, mà là ở trong bí cảnh này càng không ngừng bay đi, đang mù quáng tìm kiếm đường ra.

Thỉnh thoảng ở trên không trung luyện lập huyền kỹ, khiến cho chính mình củng cố thực lực, quen thuộc vận dụng linh khí của Vương giai, càng thuận tiện hơn cho chính mình ngày sau cùng người giao chiến.

- Vân Tung Mị Ảnh!

Lăng Tiếu ở giữa không trung nhẹ hô một tiếng, hai chân hư không bước sang, ở giữa không trung lưu lại từng đạo hư ảnh, hư ảnh giống như chân thật ngưng kết rât lâu không tiêu tan.

- Tốc độ này có thể so với trung cấp Vương giai bình thường rồi, hơn nữa Phong thuộc tính của ta, cho dù là cao cấp Vương giai cũng khó mà đuổi theo.

Ngoài ngàn trượng, Lăng Tiếu dừng thân hình tiêu sái lại lẩm bẩm nói.

Sau đó, hắn lại là một trận quyền cước huy vũ.

Từng đợt hỏa diễm, hàn khí càng không ngừng ở xung quanh hắn nở rộ, càng như một tôn băng hỏa diễm dương ở trên không trung tách ra.

Phía chân trời lúc này từng trận thanh âm tuyệt nhĩ vang lên không dứt.

Lại một lát sau, Lăng Tiếu hóa thành một đạo kinh hồng lướt đến trên chủ phong của Trấn Thiên tông.

Lăng Tiếu chắp tay nhìn lầu các không chút hư hao ở trước mắt, do dự một chút hắn lần nữa đi vào trong đó.

Một tháng trước, hắn cùng với người của tam tông tiến vào nơi này càn quét hết thảy huyền khí cùng huyền kỹ.

Nhưng mà đến cuối cùng trọng bảo lại là hàng giả, đây vẫn để cho hắn trăm mối vẫn không có cách giải.

Hắn một dạo cho là hàng thật có thể đã bị người tới nơi này sớm cướp đi, nhưng mà hắn không rõ những người đó vì sao còn muốn đem hàng giả để lên đó? Chẳng lẽ chỉ vì lừa dối hậu nhân?

Lăng Tiếu lần nữa bước vào trong lầu các, đi thẳng đến tầng cuối cùng, nhìn pho tượng đã bị nổ nát kia, chỉ cảm thấy một trận uyển tức. Bởi vì đây là một đời kiệt xuất vô cùng của Trấn Thiên tông, sau khi chết ngay cả pho tượng cũng bị phá hủy.

- Ai, thật là không có một chút ý thức bảo hộ hoàn cảnh.

Lăng Tiếu thán một tiếng, theo tay vung lên, một cỗ Si mị lam diễm hướng pho tượng kia đốt cháy.

Nếu pho tượng này đã hủy, Lăng Tiếu dứt khoát để cho nó hoàn toàn biến mất đi.

Tư tư!

Pho tượng bằng thiên niên huyền thạch dưới sự thiêu đốt của Si mị lam diễm đang dần dần tan chảy.

Đang ở lúc Lăng Tiếu xoay người rời đi, một cỗ thần quang ở trong pho tượng bị tổn hải nở rộ mà ra.

Hưu hưu!

Thần quang tách ra thiên hỏa, đem cả tòa lâu các đều chiếu lên sáng chói dị thường, tựa như một tôn bảo tháp lộ ra vẻ cực kỳ thần kỳ.

Lăng Tiếu há hốc miệng nhing một màn bất thình lình này.

- Trọng bảo ở chỗ này!

Trong đầu Lăng Tiếu đã hiện lên bốn chữ này.

Chỉ cảm thấy một đoàn cấm chế thần quang ngăn cách thiên hỏa, bên trong bao lấy mấy món đồ, mỗi một kiện đồ vật đều cùng với bài biện ở án thai trước đây giống nhau.

Một thanh thanh sắc trường kiếm, một kiện thuẫn bài hình tròn, một quyển trục da thú, hai cái bình.

Trường kiếm khí phách lộ ra ngoài, vỏ kiếm thanh thúy ướt át, chuôi kiếm long thủ ngưỡng thiên trường khiếu, phảng phất có thể thấy được một con tiểu long ở chung quanh trường kiếm qua lại.

Viên hình thuẫn bài cũng không lớn, lộ ra vẻ cổ phác tự nhiên, một cái long thủ làm mặt thuẫn bài, long nhãn linh động, râu dài lởn vởn, chuôi lá chắn như đuôi rồng vờn quanh, lộ ra vẻ dị thường tôn quý.

Quyển trục da thú không có bất kỳ chỗ chói sáng nào, đáng giá duy nhất chính là tiểu kim ti buộc quanh quyển trục lộ ra vẻ tôn quý dị thường mà thôi.

Hai cái bình tinh oánh, một cái có thể nhìn thấy được mấy viên đan dược lớn nhỏ bằng ngón cái ở bên trong, mỗi một viên đan dược như cũ hoàn hảo vô khuyết, trận trận dược lựng một mực bị giam cầm ở trong bình.

Lăng Tiếu nuốt một ngụm nước bọt đi tới, nhìn bốn kiện đồ vật lơ lửng kia, hai mắt đều toát ra tinh quang.

- Thật là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu a! (Đi mòn gót sắt tìm không thấy, đến được lại không phí công phu)

Lăng Tiếu lẩm bẩm một tiếng nói, tiếp theo từ không gian giới lấy là dược đỉnh đen bóng hướng quang mang cấm chế kia oanh tới.

Thần quang giao thoa, ầm vang một tiếng, lầu các hơi bị chấn động!

Cấm chế nơi này chỉ là vì giấu diếm trọng bảo, so với uy lực của phòng ngự cấm chế chênh lệch khá xa, bị dược đỉnh đập một cái trực tiếp bị phá khai.

Hưu hưu!

Khi cấm chế mới vừa bị phá vỡ, Thanh Long Trảm Nguyệt kiếm cùng Thiên Long thuẫn hóa làm hai đạo hồng quang hướng bên ngoài lầu các bay đi.

- Cư nhiên là cao cấp linh khí!

Lăng Tiếu mừng rỡ, tay không một trảo, linh khí chung quanh được sử dụng, trong nháy mắt giam cầm hai kiện linh khí kia, cùng lúc đó hắn hét lớn một tiếng:

- Đến cho ta!

Hai kiện linh khí không cách nào bằng vào linh lực phá vỡ được giam cầm của Lăng Tiếu, chỉ có thể ngoan ngoãn đi tới trước mặt hắn.

Khi Lăng Tiếu đem Hắc Diệu đỉnh đạt ở trước mặt hai kiện linh khí, diệu quang chợt lóe, linh quang của hai kiện linh khí kia tiêu tán, giống như mất đi linh khí, trong nháy mắt rơi trên mặt đất, nhìn lại Hắc Diệu đỉnh càng là sặc sỡ lóa mắt, huyền ảo bất phàm!

- Chúc mừng chủ nhân, hai kiện này là thất giai linh khí, thuộc về phạm vi cao cấp linh khí rồi.

Thanh âm của Ma Đế ở trong thức hải của Lăng Tiếu vang lên.

Lăng Tiếu thu hồi Hắc Diệu đỉnh, sau đó đem hai kiện linh khí lấy lên.

Hai cỗ ôn nhuận chi khí ở trong song chưởng của hắn lưu chuyển, để cho hắn cảm thấy cảm giác thư thích, linh khí bức người.

- Trong này ẩn chứa nhưng là khí tức thất giai giao long hiếm thấy, khó trách có thể chia ra làm hai một kiếm một thuẫn như thế, chắc hẳn đây chính là bổn mạng linh khí của tuyệt đại cường giả Trấn Thiên tông đi.

Lăng Tiếu nhìn một kiếm một thuẫn này lẩm bẩm nói, trong mắt lộ ra mừng rỡ vô hạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.