Thần Khống Thiên Hạ

Chương 499: Chương 499: Chẳng lẽ ngươi đang lừa dối chúng ta? (1)




Tinh thần lực chẳng những phá hủy tinh thần thức hải của nhân loại, còn có thể oanh kích thú đan của linh thú.

Đương nhiên nếu thú đan linh thú đã ngưng tụ thành thực chất, muốn trực tiếp miểu sát, với tinh thần lực hiện tại của Lăng Tiếu còn chưa đủ khả năng làm được điểm này.

Nhưng thú đan linh thú là căn bản của chúng, một khi bị trọng thương khẳng định là không chịu nổi.

Vừa rồi đầu Trọc Sư Ưng bị tinh thần lực của Lăng Tiếu hung hăng chém một đao, làm sao có thể an ổn bay trở về?

Một đầu Trọc Sư Ưng bị phanh thây, con còn lại cũng không bỏ đi mà lại nhào xuống đoàn người.

Lăng Tiếu làm sao buông tha cơ hội như thế, tinh thần lực phóng ra, đầu Trọc Sư Ưng còn lại tiếp bước con đầu tiên.

Liên tục sử dụng hai lần tinh thần lực quá mạnh khiến Lăng Tiếu cảm giác có chút cố hết sức, khuôn mặt biến thành tái nhợt.

Thú đan linh thú cùng tinh thần thức hải của nhân loại khác nhau, một loại đã trở thành thực chất khó thể phá hư, một loại là tồn tại hư vô, lấy sự vô hình của tinh thần lực phá hư tinh thần thức hải vô hình đương nhiên dễ dàng hơn nhiều.

Trọc Sư Ưng đột nhiên rơi xuống khiến đoàn người không biết xảy ra chuyện gì, nhưng có thể giết chết chúng nó ai cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Nếu Trọc Sư Ưng có thể phát ra công kích thuộc tính, bọn họ tuyệt đối khó thể sống sót, đây xem như vạn hạnh trong bất hạnh.

- Tiếu, huynh…huynh không sao chứ?

Ôn Khả Điệp hoảng hốt nhìn Lăng Tiếu hỏi.

Nàng vẫn luôn cảm thấy tuổi tác của mình xấp xỉ Lăng Tiếu, gọi hắn bằng sư huynh là mình thiệt thòi, dù sao nàng quyết định chủ ý phải gả cho hắn, cho nên sửa lại cả xưng hô.

- Ta không sao, để cho ta nghỉ ngơi một lát.

Lăng Tiếu khoát tay, không để ý tới mọi người lập tức ngồi xuống tĩnh tọa.

Lúc này đệ tử Tử Thiên tông đều quay về bên cạnh Lăng Tiếu.

Băng Nhược Thủy, Ngọc Liệt Diễm cùng La Mỹ Anh đi tới vây quanh hắn.

Ngọc Liệt Diễm đang định mở miệng nói chuyện, lại bị Ôn Khả Điệp đưa tay ra dấu đừng lên tiếng.

Trần Văn Vũ, Nghiêm Trạch cùng Triệu Nam đều nghi hoặc nhìn vẻ mặt có chút tái nhợt của Lăng Tiếu, trong lòng tự nhủ:

- Chẳng lẽ là sư đệ làm?

Bên kia vài thanh niên được cứu viện cũng đi về hướng đệ tử Tử Thiên tông.

Một thanh thiếu niên cầm đầu chắp tay nói với Trần Văn Vũ:

- Đa tạ ân đức viện thủ của chư vị!

Thanh thiếu niên kia có bộ dạng cực kỳ tuấn lãng, trang phục màu lam, trong tay cầm thanh trường kiếm lam sắc, toàn thân có vẻ khí vũ bất phàm, chỉ có đôi mắt khiến người chán ghét đang không chút an phận ngắm nghía mấy nữ tử đứng bên cạnh Lăng Tiếu, trong mắt hiện lên vẻ tham lam khó nén.

Trong lòng hắn khó chịu liếc mắt nhìn Lăng Tiếu đang đả tọa, thầm nghĩ:

- Tiểu tử này kém xa ta, lại có nhiều mỹ nữ ngưỡng mộ như vậy, thật không có thiên lý!

Trần Văn Vũ cau mày thản nhiên nói:

- Chỉ là nhấc tay, không đáng nhắc đến.

- Tại hạ là An Thần Tuấn, thuộc Nam Dương tông, vài vị này đều là sư đệ muội của ta, không biết các vị thuộc tông môn nào?

Thanh niên kia làm như cực kỳ hữu lễ nói với Trần Văn Vũ.

Nam Dương tông là bát phẩm tông môn đứng thứ mười hai trong tây bắc ba mươi sáu tông môn, thực lực không tầm thường, nhưng vẫn có điều chênh lệch với Tử Thiên tông.

Trần Văn Vũ còn chưa đáp lời, Triệu Nam đứng bên cạnh có chút cao ngạo nói:

- Chúng ta là môn hạ Tử Thiên tông.

Thần sắc An Thần Tuấn thoáng thu liễm, sau đó mang theo vẻ mặt lấy lòng cười nói:

- Nguyên lai chư vị là sư huynh sư tỷ Tử Thiên tông, thật sự là thất kính thất kính!

- Các ngươi có thể đừng ồn ào nữa hay không, sư đệ đang tĩnh tu!

La Mỹ Anh khó chịu nói.

Lăng Tiếu đang đả tọa, nàng không biết vì sao sắc mặt hắn kém như vậy, trong lòng còn đang lo lắng mà An Thần Tuấn không ngừng nói chuyện, khiến trong lòng nàng trở nên buồn bực.

An Thần Tuấn nghe xong lời này, thần sắc không khỏi biến đổi, có vẻ cực kỳ xấu hổ.

- Sư huynh, chúng ta đi thôi.

Một nữ tử tư sắc không tầm thường từ sau lưng hô to, ánh mắt nhìn La Mỹ Anh cùng các nữ tử khác tràn đầy vẻ địch ý, tựa hồ sợ người tranh đoạt nam nhân của nàng.

An Thần Tuấn liếc mắt nhìn vài mỹ nữ bên cạnh Lăng Tiếu, do dự một chút nói:

- Sư muội không vội, chúng ta còn phải cảm tạ các sư huynh sư tỷ Tử Thiên tông một chút đâu.

- Các ngươi cứ tự tiện, chúng ta giết Trọc Sư Ưng cũng không phải vì các ngươi.

Lăng Tiếu mở mắt, ánh mắt đầu tiên liền chứng kiến gương mặt tuấn lãng của An Thần Tuấn liền cảm thấy khó chịu, vì vậy liền phân rõ giới tuyến.

An Thần Tuấn vừa nghẹn vừa tức, đây là người nào chứ, nói chuyện sao lại sặc người như thế đây!

Hắn vốn định tìm lý do lưu lại xem thử có cơ hội thông đồng với mấy mỹ nữ tư sắc vượt trội kia hay không, nhưng bây giờ bị người nói như thế thật không biết nên tìm lý do gì để tiếp tục lưu lại nơi đây.

Ánh mắt An Thần Tuấn vừa chuyển, nhìn Lăng Tiếu chắp tay nói:

- Vị sư đệ này xưng hô thế nào? Vừa rồi ngươi không biết các sư huynh tỷ của Tử Thiên tông các vị đã giúp chúng tôi đại ân, chúng tôi chỉ muốn cảm tạ các vị mà thôi đâu.

Đệ tử Tử Thiên tông nghe được An Thần Tuấn xưng hô Lăng Tiếu là sư đệ, sắc mặt đều tối sầm.

Lăng Tiếu là trưởng lão của họ, mà An Thần Tuấn xưng hô như vậy rõ ràng đang chiếm tiện nghi của mọi người, trong lúc nhất thời vẻ mặt mọi người biến thành khó chịu.

An Thần Tuấn không chú ý tới sắc mặt những người khác, chỉ nhìn Lăng Tiếu.

- Có chuyện này sao?

Lăng Tiếu nghi hoặc hỏi lại một câu, tiếp theo chà chà đôi tay nhìn An Thần Tuấn hỏi:

- Như vậy vị sư huynh này dự tính làm sao cảm kích chúng tôi đây?

- Ách…

An Thần Tuấn thật sự không nghĩ tới Lăng Tiếu hỏi trực tiếp như vậy, trong lúc nhất thời bị làm khó.

Lăng Tiếu có vẻ khó chịu nhăn mặt nói:

- Chẳng lẽ ngươi đang lừa dối chúng ta?

An Thần Tuấn lấy lại tinh thần, khoát tay nói:

- Đương nhiên không phải, chỉ là ta biết chư vị sư huynh tỷ Tử Thiên tông đều là người hiệp can nghĩa đảm, chút cất chứa của tại hạ các vị khẳng định không để vào trong mắt.

Đầu óc An Thần Tuấn xoay chuyển thật nhanh, hắn lấy lui làm tiến vỗ mông ngựa đệ tử Tử Thiên tông.

Ai ngờ Lăng Tiếu không trúng mưu, lại nói:

- Đừng, chư vị sư huynh sư tỷ của ta đúng là người hiệp can nghĩa đảm, nhưng ta thì không phải, họ ngượng ngùng thu quà tặng của ngươi, để sư đệ như ta ủy khuất một chút thay mặt họ thu nhận là được, miễn lãng phí một phen thịnh tình của ngươi.

An Thần Tuấn nghe xong lời này sắc mặt tái xanh, thiếu chút nữa mở miệng mắng to.

Tiểu tử này thật quá vô sỉ, lại có thể thay mặt sư huynh tỷ thu nhận đồ đạc của hắn, còn dám nói ra ngay trước đám đông, da mặt thật sự là quá dày.

Nhưng nếu Lăng Tiếu đã hỏi ra miệng, An Thần Tuấn chỉ có thể miễn cưỡng cười hỏi:

- Không biết vị sư đệ này cần cái gì? Chỉ cần tại hạ lấy ra được nhất định tặng cho ngươi tạ ơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.