Thần Khống Thiên Hạ

Chương 2259: Chương 2259: Cổ tộc Thiên Tước Địa Vực. (2)




Vạn Thú Minh là tồn tại có thể sánh với Viêm tộc, cũng vì bọn họ chính là thế lực có được nhiều linh thú nhất trong Thiên Vực, người cầm quyền bọn hắn là một Thuần Thú Sư lợi hại nhất, một người có thể khống chế hàng trăm vạn linh thú, ai có thể địch nổi đây?

Thế lực tụ tập đại lượng Thần Thú Sư như vậy, nguyên một đám đều đứng xa mà trông, sợ chọc giận bọn hắn, người ta trực tiếp phái một đội linh thú đại quân đến tiêu diệt thì thảm rồi.

Đã từng có người của một siêu cấp thế lực muốn trấn áp những Thuần Thú Sư này, khiến cho bọn hắn quy hàng.

Thế nhưng cuối cùng lại bị thánh thú đại quân của người ta trực tiếp san bằng.

Trận chiến kia đã chấn kinh Thiên Vực, cũng chứng minh sự đáng sợ của Vạn Thú Minh.

Lăng Tiếu đi vào Thiên Tước Địa Vực, một cổ khí tức nóng hơn hẳn ở các địa vực khác đánh úp vào mặt.

Thiên Nguyên Địa Vực ở trung ương ngũ đại địa vực, khí hậu đông ấm hè mát, Thiên Long Địa Vực ở hướng đông, khí hậu ôn nhuận thanh sảng, Thiên Hổ Địa Vực ở hướng tây, khí hậu khô ráo thu thoải mái, Thiên Huyền Địa Vực ở hướng bắc, khí hậu lạnh như băng cực hàn, mà Thiên Tước Địa Vực ở vào phía nam, khí hậu tự nhiên vô cùng khốc nhiệt, là nơi tốt nhất cho võ g ỉa hỏa thuộc tính tu luyện.

Cho nên, số lượng Luyện Dược Sư ở Thiên Tước Địa Vực mặc dù so ra kém Thiên Nguyên Địa Vực, nhưng lại nhiều hơn địa vực khác không ít, mặt khác bọn hắn còn có số Luyện Khí Sư nhiều nhất Thiên Vực..

Có hai loại chức nghiệp này tồn tại, Thiên Tước Địa Vực cũng là nơi nhân khẩu lưu động khá nhiều.

Mặt khác Thiên Tước Địa Vực dân phong tương đối hung hãn, một lời không hợp liền đánh người

Cho nên người nào đi lại ở Thiên Tước Địa Vực đều phải cẩn thận, ngàn vạn không thể đơn giản trêu chọc vào chuyện linh tinh, miễn cho rước lấy họa sát thân!

Lăng Tiếu năm năm chưa từng tiến vào thành trị nhân loại nghỉ ngơi, vừa tới Thiên Tước Địa Vực, hắn phải hảo hảo cảm thụ một chút phong thổ ở đây rồi

Hắn đến thành trì cách gần vực môn, lựa chọn một chỗ thực khuyết giá cao đi tới.

Thực khuyết âm thanh huyên náo, thực khách vãng lai nối liền không dứt, sinh ý thập phần tốt.

Những võ giả đi đi lại lại này mỗi người đều tục tằng cao lớn, đều mang theo một cổ khắc nghiệt chi ý, khiến người sinh ra cảm giác chớ lại gần.

Bọn hắn uống cả chén lớn liệt tưởu, lớn tiếng đàm luận lấy, khiến cho trong thực khuyết tràn đây âm thành ồn ào.

Lăng Tiếu cảm thụ nhân khí náo nhiệt này, cũng không có cảm thấy có gì không ổn, ngược lại cảm thấy rất tự nhiên.

Lăng Tiếu một mình uống rượu trong góc khuất, trong đầu lại đang suy tư bước tiếp theo nên đi thế nào.

Bước đầu tiên, hắn nhất định phải đến Man tộc xem thử Tiên Vu Dã đã trở về Man tộc hay chưa, sau đó lại tiến đến Niết Bàn Không Gian, dùng thực lực của hắn tiến vào cấm địa kia không dám nói có thể bình yên vô sự, nhưng hắn nhất định có thể rút đi mà không việc gì.

Nửa năm sau, Lăng Tiếu đã đi ra thực khuyết, rời khỏi tòa thành trì kia, hướng về phía tộc địa Man tộc mà đi.

Lăng Tiếu tốc độ mở tối đa, trực tiếp từ trên cao xuyên thẳng qua.

Hắn không muốn lại mượn nhờ bất luận không gian trận nào để chuyển di nữa, dùng tốc độ của hắn thì cũng không chậm hơn không gian trận bao nhiêu, đồng thời hắn cũng có thể mượn cơ hội để tu luyện, hấp thu càng nhiều lực lượng hơn nữa.

Chỉ là trong quá trình hắn đi đường, lại gặp phải một ít chuyện hắn không thể không quản đến.

Bởi vì hắn đang thấy một người Man tộc bị đuổi giết.

Trên không một mảnh sơn mạch hoang vu, chỉ thấy một gã thiếu niên cả người đều là máu đang huyết chiến với người khác!

Người trẻ tuổi này chỉ có thực lực trung giai Thánh giả đỉnh phong, nhưng sức chiến đấu lại có thể sánh với cao giai Thánh giả bình thường, một thân phòng ngự càng tương đối cường hãn, thường nhân khó có thể địch nổi.

Đáng tiếc là hắn một mình cũng khó mà chống nổi, đối với sự vây công của bảy tám người vẫn không chịu nổi

Lăng Tiếu cũng trông thấy chiến lực mà người trẻ tuổi kia kích hoạt rõ ràng là man lực, mới dừng lại giúp hắn một phen

Hắn vừa vặn không biết làm thế nào để tiến vào Man tộc tộc, giờ gặp được người Man tộc này lại trợ giúp hắn rất lớn.

Đúng lúc này, phòng ngự của người trẻ tuổi Man tộc kia đã bị đánh vỡ, trên người nhiều chỗ tổn thương, lực phản ứng hạ xuống cực thấp, một gã cao giai Thánh giả của đối phương quát to:

- Dám can đảm cướp đi thánh thảo mà chúng ta phát hiện, cho dù ngươi là người Man tộc cũng phả chết!

Chuôi thần đao của đối phương chém xuống người trẻ tuổi Man tộc, hắn đã không còn lực né tránh hoặc phản kích nữa, chỉ có thể nhắm mắt chờ chết.

Chỉ là ngay một khắc này, hắn lại đột nhiên bị một đạo lực lượng từ trên trời giáng xuống hấp xả bay lên cao.

.

Những Thánh giả vây công tên người trẻ tuổi Man tộc kia chấn động, lập tức nhìn về hướng người trẻ tuổi Man tộc bị hút đi.

Chỉ thấy có một người trẻ tuổi khác xuất hiện, đúng là hắn đã cứu người trẻ tuổi Man tộc kia đi.

Người trẻ tuổi này thoạt nhìn chỉ mới hai mươi, lớn lên rất thần phong tuấn lãng, trên mặt treo nụ cười nhạt rất muốn ăn đòn!

- Ngươi rốt cuộc là người phương nào, dám can đảm quản chuyện của chúng ta! Chán sống sao!

Một gã cao giai Thánh giả trong đám người vây công người trẻ tuổi Man tộc kia chỉ vào Lăng Tiếu quát.

Lăng Tiếu chẳng muốn nói nhảm với bọn hắn, phất phất tay nói:

- Ta không quản các ngươi và hắn có ân oán gì, cứ như vậy coi như xong, các ngươi đi đi!

- Cái gì, tiểu tử này cướp đoạt cao giai thánh thảo của chúng ta, muốn chúng ta đi không có cửa đâu, mọi người cùng nhau xông lên chém hắn!

Tên cao giai Thánh giả kia hiển nhiên không thể chấp nhận lời Lăng Tiếu, lập tức giận dữ lên, là người đầu tiên chém tới Lăng Tiếu.

Người trẻ tuổi Man tộc kia không biết Lăng Tiếu vì sao lại giúp hắn, nhưng bất kể như thế nào, hắn cũng không thể để người khác đỡ đao hộ hắn, hắn quát một tiếng nói:

- Ngươi tránh ra, để ta chặn hắn!

Thế nhưng hắn còn chưa tiến lên ngăn cản, chỉ thấy tên Thánh giả chém tới Lăng Tiếu đã như diều bị đứt dây bay đi không biết bao nhiêu vạn dặm rồi, ngay cả bát giai đỉnh cấp linh thú dưới chân hắn cũng biến mất không thấy đâu nữa.

Những Thánh giả muốn bao vây nguyên một đám vội vàng dừng công kích, thần sắc trở nên vô cùng trắng bệch.

Bọn hắn rốt cuộc biết được người trẻ tuổi trước mắt này quả thật cường đại vượt ngoài ý liệu bọn hắn.

Trốn!

Trong đầu bọn hắn chỉ có ý niệm này, lập tức mang theo linh thú của mình trốn đi thật xa, sợ sẽ bị ném đi tận nơi nào như thủ lĩnh mình vậy.

Lăng Tiếu cũng mặc kệ bọn hắn, chỉ là một ít tranh đấu tầm thương, căn bản không đáng để hắn động thủ

Nếu không phải thấy đây là người Man tộc, hắn chỉ sợ đã coi như không trông thấy, trực tiếp từ nơi này đi qua, sao lại xen vào việc của người khác chứ!

Người trẻ tuổi Man tộc kia thấy đối thủ đã chạy trốn, lập tức thở dài một hơi, đồng thời lấy ra đan dược nuốt xuống, sau đó mới chắp tay cảm tạ Lăng Tiếu:

- Đa tạ vị đại nhân này ân cứu mạng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.