Thần Khống Thiên Hạ

Chương 924: Chương 924: Cũng bất quá như thế mà thôi. (2)




- Ha ha, quả nhiên là buồn cười, thánh điện của Phong gia các ngươi tự nhiên là người của Phong gia các ngươi cúng bái, lại liên quan gì đến chuyện của Lăng Tiếu ta, chớ nghĩ đến Phong gia các ngươi là một phương bá chủ nơi này có thể muốn làm gì thì làm, Lăng Tiếu ta lúc đầu dám bước vào Phong gia các ngươi liền chưa bao giờ sợ qua, nếu như ngươi có bản lĩnh để cho ta quỳ xuống, ta quỳ một lần lại có làm sao, chỉ là hi vọng ngươi đừng giống như tên gia hỏa mới vừa rồi nói như rồng leo mà làm như mèo mửa, không thể để cho ta quỳ xuống, ngược lại là tự mình quỳ, làm mất thể diện của Phong gia các ngươi a!

Lăng Tiếu lộ ra một cỗ tư thái cuồng vọng cười nói.

Người khác sợ Phong gia, nhưng mà Lăng Tiếu hắn lại không sợ.

Lăng Tiếu hắn từ khi xuất đạo tới nay trải qua vô số giết chóc, càng có đủ loại lá bài tẩy để cho hắn có thực lực vượt cấp mà chiến.

Hôm nay hắn đã tiến giai Địa Hoàng, cho dù là Thiên Tôn giai cũng có thể đánh một trận, mà Phong Lâm ở trước mắt chỉ là cùng hắn ngang hàng ngang cấp, ở trong mắt của hắn Phong Lâm căn bản không có tư cách nhìn vào trong mắt.

Mà ánh mắt miệt thị cùng thần sắc cuồng vọng kia của Lăng Tiếu để cho hậu bối của Phong gia mỗi người đều trở nên nổi giận.

Phong gia bọn họ ở Trung vực cho tới bây giờ đều là cao hơn người khác một bậc, chỉ có những cổ thế lực khác cùng bọn họ ngồi ngang hàng.

Hiện tại, ở trước mặt bọn hắn lại xuất hiện một người không đem Phong gia bọn họ để vào trong mắt, điều này để cho bọn họ không căm tức sao?

- Để cho ta tới dạy dỗ tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng này đi!

Một gã thanh niên cao cấp Vương giai mang theo chiến phủ đứng dậy kêu lên.

Đang ở lúc hắn muốn ra tay, Phong Lâm ngăn cản hắn nói:

- Ngươi không phải là đối thủ của hắn, các ngươi đều lược trận cho ta, ta muốn dùng máu tươi của hắn nói cho hắn biết, Phong gia chúng ta tuyệt đối không phải là người ngoài có thể khinh thị.

Lời nói của Phong Lâm vừa rơi xuống, người ở bên cạnh hắn cũng không có nhiều lời nữa, toàn bộ hướng phía sau lui ra.

- Đến đây đi, để cho ta nhìn cái gọi là thiên chi kiêu tử của Phong gia các ngươi rốt cuộc có cái gì cao minh, hi vọng đừng là loại hạng người danh không phù thực!

Lăng Tiếu bỗng nhiên dâng lên một cỗ chiến ý, một tay hướng về phía Phong Lâm vẫy vẫy, trong ánh mắt tràn đầy vẻ cao ngạo.

Sống ở đâu thì theo phong tục ở đấy!

Hắn hôm nay liền muốn dập tắt uy phong của hậu bối Phong gia một cái, để cho bọn họ biết Lăng Tiếu hắn cũng không phải là dễ trêu.

- Tốt, nhìn ở trên phần can đảm này của ngươi, ta nhưng sẽ tha cho ngươi khỏi chết, nhưng ta sẽ khiến cho ngươi sống không bằng chết!

Phong Lâm đáp một tiếng, thân ảnh bắt đầu động.

Chỉ thấy hắn ở trên mặt đất lưu lại một đạo tàn ảnh, chân thân nhưng đã đến trước mặt Lăng Tiếu, một trận thối ảnh lăng lệ hướng Lăng Tiếu điên cuồng đá tới.

Từng đạo phong chi thối ảnh mang theo uy thế vô cùng đem cổ non hoa tươi trên mặt đất đều quét đến bay lên.

- Phong Lâm đại ca vừa bắt đầu liền dùng Phi Thần Thối, thật đúng là để mắt tiểu tử kia.

- Có thể ngăn được khí thế của Phong Lâm đại ca, thực lực của tiểu tử kia nghĩ đến cũng không tệ, bằng không Phong Lâm đại ca cũng sẽ không tự mình xuất thủ.

- Không biết tên tiểu tử này có thể đỡ nổi mấy cước Phong Lâm đại ca.

- Tuyệt đối không ngăn được mười cước.

...

Phong gia hậu bối ở không xa đều rối rít nghị luận, trong ánh mắt đối với Phong Lâm tràn đầy sùng bái, chỉ có mỹ nữ Phong Nhã Hinh kia mỹ mâu nhìn chằm chằm vào Lăng Tiếu tản ra điểm điểm quang thải.

- Cùng chơi thối công với ta? Cũng tốt, liền cho các ngươi biết một chút về cái gì là thối công chân chính đi!

Lăng Tiếu hiện lên vài tia lãnh lệ, thân hình cũng bắt đầu động.

Tuy nói Phong Lâm thi triển chính là Phong thuộc tính, bình thường ở bên trong ngang cấp cũng khó mà bắt được thân ảnh của hắn, nhưng mà bản thân Lăng Tiếu cũng là Phong thuộc tính, hơn nữa ở phương diện này tuyệt đối so với Phong Lâm càng thêm xuất sắc.

Chỉ thấy hắn ở nguyên tại chỗ mang theo một phiến toàn phong, từng cái thối ảnh bắt đầu phiên phi lên.

Phanh phanh!

Thối ảnh của Lăng Tiếu cùng thối ảnh của Phong Lâm đối đụng vào nhau.

Hai người từ trên mặt đất đối chiến đến giữa không trung, trong đó đã trải qua hơn một trăm cước.

Phong Lâm chỉ cảm giác hai chân mình đều bị chấn đếntê dại lên, hắn thật sự không nghĩ tới Phi Thần Thối mà chính mình một mực kiêu ngạo lại không thể đối với nhân gia tạo thành nửa phần thương tổn, còn để cho nhân gia dùng thối công trả lại chút nhan sắc.

Huống chi đối phương thoạt nhìn còn rất nhẹ nhàng, tựa hồ chỉ là đang phòng thủ, còn không có đánh trả.

Phong Lâm không cam lòng đối mặt với thực tế như vậy, thân thể của hắn hướng về phía sau tung hoành tách ra, tiếp theo lần nữa tụ lực.

- Vô Ảnh Thần Cước!

Phong Lâm quát to một tiếng, hai chân càng không ngừng quét ngang, từng đợt thối ảnh mang theo phong nhận lần nữa hướng Lăng Tiếu đánh lên.

Lần này, những thối ảnh kia lộ ra vẻ càng thêm dày đặc khó tránh, phảng phất chỗ nào cũng có, lại phảng phất mỗi một cước lại là tồn tại hư ảo, có thể nói hữu ảnh mà vô tung, hơn nữa công kích mỗi một cước cũng không phải là một kích mới vừa rồi có thể so sánh được.

Một kích toàn lực của Hoàng giai, có thể đem một tòa núi cao san bằng.

Phong Lâm đối với một chiêu này rất có lòng tin.

Lăng Tiếu đồng dạng quát to một tiếng:

- Nhìn ta cho ngươi bại! Bạo Vũ Cuồng Phong!

Lăng Tiếu không muốn cùng gã hao tổn thời gian, hắn còn muốn đến gặp Cát Bối Hân.

Lăng Tiếu thân hình vặn vẹo, thối ảnh giống như mưa rơi đập xuống, như cuồng phong tàn sát bữa bãi.

Hai trận thối mang Phong thuộc tính lần lượt giao nhau ở cùng một chỗ phát ra từng đợt tiếng nổ vang.

Lúc mới bắt đầu Phong Lâm còn có thể ứng đối được, nhưng mà không bao lâu sau, hắn phát hiện công kích của đối phương càng thêm dày đặc, ép tới hắn cơ hồ không thở nổi, đợi đến lúc một chiêu này của hắn đi tới cuối cùng, hắn vừa định rút lui lại phát hiện công kích của đối phương còn chưa kết thúc.

- Không!

Đối mặt với thối ảnh hướng tới khuôn mặt hắn đạp đến, Phong Lâm phát ra tiếng kêu sợ hãi không cam lòng, hắn muốn dùng tay đi đón đỡ, đáng tiếc đã không còn kịp rồi.

Phanh phanh!

Phong Lâm bị Lăng Tiếu liên tục đạp mấy chục cước, thân hình nặng nề ngã bay ra ngoài, giữa không trung bắn ra một đạo tiên huyết diễm lệ.

Thân thể Lăng Tiếu nhảy tung lên mấy cái liền hạ xuống đất, tay áo lướt nhẹ, một tay đưa ra sau lưng, bộ dáng lộ ra vẻ dị thường tiêu sái phiêu dật.

Hậu bối của Phong gia cũng chạy đi nhìn thương thế của Phong Lâm, chỉ thấy trên khuôn mặt tuấn tú kia cơ hồ bị Lăng Tiếu đạp đến biến hình rồi, trên mặt nhiều chỗ rỉ ra vết mãu, bộ dạng lộ ra vẻ dữ tợn buồn nôn.

Những hậu bối này của Phong gia nhìn đến đều cảm giác trái tim có chút lạnh lại.

Phong Lâm có thực lực gì bọn họ đều biết, tuy nhiên lại một chiêu bại trận, vậy đối phương có thực lực gì không cần nói cũng biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.