Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1069: Chương 1069: Cuộc chiến số mệnh.




Trọng yếu nhất là Viên Chiến Thiên có thiên phú thần thông của Đấu Chiến Thánh Viên, đây mới là điểm hắn không quên nhất.

Hôm nay kích đấu Viên Chiến Thiên không phải là Địa Hoàng cấp thấp, mà là Địa Hoàng cao cấp hàng thật giá thật, hắn trong một năm ngắn ngủi liền nhảy hai giai, thiên phú bực này nhiều người tự thẹn không kịp.

Viên Chiến Thiên đã bị hơn mười tên Địa Hoàng vây công, hắn không có chút sốt ruột nào.

Trong hai mắt đầy ngạo nghễ, kim côn trong tay quét ngang.

Những Địa Hoàng này bị hắn đánh chật vật không thôi, càng có hai ba Địa Hoàng bị kim côn đánh thành bánh thịt.

Những Địa Hoàng này hiển nhiên cũng sốt ruột, không ít người triệu hoán linh thú phi hành ra, tình thế càng kịch liệt hơn

Viên Chiến Thiên cũng dần dần bày ra thực lực của mình, hư ảnh thánh viên cực lớn hiện ra trong hư không, những linh thú phi hành dưới uy áp thánh thú đều không bay được.

Viên Chiến Thiên quát một tiếng, kim côn trong tay biến lớn giống như cột chống trời.

Chỉ thấy hắn vung vẩy kim côn, có một loại lực lượng quét ngang ngàn quân.

Kim côn quét qua thì bất kể là người hay thú đều trọng thương hoặc là tử vong tại chỗ, linh khí trong tay đám người nát bấy hoặc gãy đoạn.

Nhìn thấy một màn này Cốc Kiều Kiều cùng Diệp Vân Phong kinh hãi, ha người hiển nhiên bị chiến lực đáng sợ của Viên Chiến Thiên hù dọa,

Thần sắc Lăng Tiếu trở nên nghiêm túc.

- Lực lượng thật kinh người, cho dù là Thiên Tôn đều chưa hẳn ngăn được một côn của hắn.

Dường như Lăng Tiếu không khống chế nổi máu huyết sôi trào, hư ảnh kim long chậm rãi hiện ra.

- Lão đại... Ngươi muốn làm gì?

Diệp Vân Phong ở bên cạnh hỏi.

Vừa rồi bọn họ có suy nghĩ ăn hôi, nhưng mà Diệp Vân Phong thấy Viên Chiến Thiên thực lực mạnh mẽ thì không nghĩ nữa, thầm nghĩ lập tức rời khỏi đây mới không bị đánh thành bánh thịt.

Tuy nói chiến lực của lão đạo biến thái, nhưng mà danh tiếng Đấu Chiến Thánh Viên từ xưa tới nay không giả, cho nên hắn vẫn không hy vọng lão đại sinh ra xung đột với Viên Chiến Thiên mới tốt.

Hơn mười tên Địa Hoàng cao cấp, bảy tám đầu linht hú phi hành, trước sau nửa giờ bị Viên Chiến Thiên đánh chết sạch sẽ.

Toàn bộ đế đan củ bọn họ rơi vào trong tay Viên Chiến Thiên.

- Quá... Quá cường đại!

Cốc Kiều Kiều nuốt nước bọt.

Trước đây nàng nhìn thấy Lăng Tiếu cùng Thác Bạt Nguyên chiến đấu đã đủ kinh thiên động địa, hôm nay Viên Chiến Thiên đánh một trận càng mở rộng tầm mắt.

Nàng lúc này nghĩ đây là lực lượng của Địa Hoàng có sao? Chỉ sợ Thiên Tôn giai cũng không đáng sợ như vậy!

Khi Viên Chiến Thiên thu hoạch xong, ánh mắt lăng lệ nhìn qua Lăng Tiếu.

Cốc Kiều Kiều cùng Diệp Vân Phong cảm thấy tinh thần và thể xác run lên, nội tâm sinh ra cảm giác luống cuống.

Cuối cùng Lăng Tiếu vẫn đối mặt Viên Chiến Thiên, khí thế trên người tăng lên, hư ảnh kim long bát trảo lăng không hiện ra.

Viên Chiến Thiên cảm ứng được chiến ý của Lăng Tiếu thì hư ảnh Đấu Chiến Thánh Viên của hắn hiện ra, chiến ý cũng dâng trào, không sợ hãi!

Hai người đồng thời bay vút qua chỗ đối phương.

Hai người đứng cách nhau mười mét, khí tràng đối chiến làm hư không rung động.

Hai người đối mặt không bao lâu, khí thế không kém nửa phần.

Cuối cùng Lăng Tiếu chiến ý mười phần mở miệng nói:

- Một ngày sau ta và ngươi chiến đấu chứ?

- Cần gì chờ một ngày sau, hiện tại ta có thể chiến luôn với ngươi!

Viên Chiến Thiên không nhượng bộ đáp.

Lăng Tiếu lắc lắc đầu nói:

- Ta không muốn chiếm tiện nghi của ngươi, buổi trưa ngày mi chúng ta chiến ở đây.

Dứt lời hắn thu hồi khí thế quay người mang theo Cốc Kiều Kiều cùng Diệp Vân Phong rời đi.

Viên Chiến Thiên cũng không có dây dưa, hắn tìm khu đất ngồi xuống, khôi phục linh lực tiêu hao của mình.

Đối với Lăng Tiếu khiêm nhượng hắn sẽ không cảm kích, bởi vì hắn cảm thấy dù mình không hồi khí vẫn có thể đánh bại Lăng Tiếu!

Đám người Lăng Tiếu không có đi quá xa, tìm nơi an tĩnh đặt chân.

- Lăng Tiếu, ngươi... Vì sao ngươi khiêu chiến tên đó?

Cốc Kiều Kiều khó hiểu hỏi thăm.

- Đúng vậy lão đại, hiện tại chuẩn bi ra ngoài rồi, ngươi và hắn sau khi rời đi hãy chiến đấu đi!

Diệp Vân Phong nói ra.

- Các ngươi không tin tưởng ta?

Lăng Tiếu không đáp hỏi ngược lại.

- Như thế nào, ta... Ta chỉ cảm thấy hiện tại lão đại không nên đấu ngươi sống ta chết với tên đó.

Diệp Vân Phong hơi có chút lúng túng nói ra. Nhưng hắn sớm nhìn thấy lợi hại của Viên Chiến Thiên rồi, hôm nay Viên Chiến Thiên thực lực đại tiến, chiến với Lăng Tiếu khẳng định là ác đấu, vạn nhất thời điểm chiến đấu ha người lưỡng bại câu thương, vậy thì thảm...

- Các ngươi không cần lo lắng, ta và hắn chắc chắn phải chiến với nhau!

Lăng Tiếu mỉm cười đáp.

Kỳ thật nội tâm của hắn không thong dong như mặt ngoài, hắn ẩn ẩn cảm thấy chiến với Viên Chiến Thiên một trận chính là thuận lòng trời, sớm muộn sẽ phát sinh.

- Chẳng lẽ đây là cuộc chiến số mệnh?

Lăng Tiếu nghĩ thầm trong lòng.

Cốc Kiều Kiều cùng Diệp Vân Phong biết rõ Lăng Tiếu quyết định chủ ý thì chỉ sợ khó có thể cải biến, cho nên cũng không nói thêm gì nữa, hai người đều chờ mong tràng diện chiến đấu ngày mai.

Một đêm trôi qua rất nhanh, buổi trưa đã sắp tới.

Lăng Tiếu, Cốc Kiều Kiều cùng Diệp Vân Phong ba người bay tới chỗ ước định.

- Lăng Tiếu, chúc ngươi đắc thắng!

Cốc Kiều Kiều nói mộtt cua với Lăng Tiếu.

- Lão đại, ta biết rõ ngươi nhất định có thể thắng!

Diệp Vân Phong kiên định nói.

Lăng Tiếu vỗ tay.

- Thắng là khẳng định, các ngươi tránh xa ra đi, đến lúc đó sợ sẽ làm tổn thương các ngươi đấy.

Cốc Kiều Kiều cùng Diệp Vân Phong không dám chần chờ, lặng yên rời khỏi ngoài ngàn mét.

Lăng Tiếu nhìn qua Viên Chiến Thiên đối diện, nói:

- Trạng thái như thế nào?

Ngày hôm qua hắn thấy Viên Chiến Thiên tiêu hao nhiều, cho nên không khai chiến với hắn, hắn hy vọng có thể đánh một trận chiến công bình chân chính với Viên Chiến Thiên, hắn muốn xem uy lực của Đấu Chiến Thánh Viên thế nào.

- Đả bại ngươi không thành vấn đề!

Viên Chiến Thiên không chút khách khí đáp.

Lăng Tiếu bật cười lớn nói:

- Vậy thì chưa hẳn.

- Muốn chiến liền chiến, nói nhảm làm gì!

Viên Chiến Thiên không khiên nhẫn nói.

- Ngươi không cảm thấy quá không thú vị sao? Không bằng chúng ta nên thêm chút tặng phẩm nhé?

Lăng Tiếu đề nghị.

- Năm trăm đế đan có dám không?

Viên Chiến Thiên dường như biết rõ ý của Lăng Tiếu, lập tức quát lớn.

- Chính hợp ý ta!

Lăng cười cười , lấy năm trăm đế đan ra, ném qua cho Cốc Kiều Kiều cùng Diệp Vân Phong.

Viên Chiến Thiên cũng mang năm trăm đế đan ném cho hai người, dường như không sợ hai người chạy đi.

Cùng lúc đó khí thế của hai người tăng lên.

- Đến đây đi, hôm nay cho ta chiến thống khoái!

Lăng Tiếu tươi cười.

- Như ngươi mong muốn!

Viên Chiến Thiên hào khí vượt mây đáp.

Đại chiến hết sức căng thẳng!

Chiến Loạn Uyên, nơi này hoang vu tiêu điều, gió lạnh không ngừng quét qua.

Hai gã võ giả khí vũ hiên ngang đón gió mà đứng, thần sắc nghiêm nghị!

Cách hai người này một ngàn mét có một đôi tuấn nam tuấn nữ nhìn qua..

- Còn chưa khai chiến cũng cảm giác khí tràng đáng sợ, hai người bọn họ chỉ sợ mạnh hơn đám thiên tài của các thế lực lớn!

Thiếu nữ xinh đẹp có má lúm đồng tiền nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.