Thần Khống Thiên Hạ

Chương 614: Chương 614: Đấu hỏa. (2)




Lăng Tiếu vẫn đang đau khổ cắn răng kiên trì, hắn ở trong lòng thầm mắng:

- Lão gia hỏa này là hỏa diễm loại gì, lại có thể kháng trụ uy lực của thiên hỏa, tiếp tục đi xuống như thế ta thật là muốn thua.

- Ha ha, tiểu ca mau mau thêm chút sức, lão phu còn chưa chơi đùa nghiện đâu.

Lão giả cười to nói.

- Lão gia hỏa chết tiệt này, lấy già lấn trẻ còn đắc ý như thế, còn không thấy mất mặt.

Lăng Tiếu thầm mắng một câu, lần nữa thúc dục linh lực đi qua chống đỡ cho ba con Long Khâu.

- Thật là ngoan cố chống lại, nhìn lão phu kết thúc ngươi!

Lão giả không quá tận hứng mà thán một tiếng, thủ ấn loạn động lên đến hoa cả mắt.

Tám con Thanh Phượng ở giữa không trung phân tán bay ra, đối với ba con Long Khâu tạo thành xu thế vây quanh, phát ra trận trận tiếng kêu thánh thót, vô số vũ linh giống như bão táp hướng ba con Long Khâu cuồng oanh xuống.

Ba con Long Khâu giống như khốn thú đấu, chỉ có bị mặc người chém giết, Khâu thân bị bắn thành từng cái động lớn, thân thể dần dần tản mát ra.

- Xem ra muốn kết thúc, Cổ Ba đại sư thật là lợi hại, chỉ bằng ngón này đủ để miểu sát tất cả Vương giai cao thủ, cho dù là cường giả Địa Hoàng giai cũng không đánh cứng rắn chống đỡ.

- Người trẻ tuổi kia không tồi, lại chống đỡ lâu như vậy, thật sự là đáng quý rồi.

- Không sai, coi như là Tứ phẩm Luyện dược sư bình thường đều chưa hẳn chống đỡ được lâu giống như hắn.

- Hắn còn trẻ tuổi như vậy, có khống hỏa kỹ cao cường như thế, nói không chừng đối với luyện dược rất có thiên phú, nếu như hắn đổi nghề đi làm Luyện dược sư, chỉ sợ không đến trăm năm liền có hi vọng trở thành tứ, ngũ phẩm Luyện dược sư rồi.

...

Nhìn Long Khâu trên bầu trời đã tàn phế không chịu nổi, Lăng Tiếu ở trong lòng lẩm bẩm:

- Thật cứ như vậy thua sao?

- Không... Ta không cam lòng, ta có thiên hỏa trợ giúp, tại sao có thể thua được.

Lăng Tiếu vô cùng không cam lòng, một cỗ ý chí quật cường không chịu thua chảy khắp toàn thân.

Si mị lam hỏa châu trong thức hải tựa hồ cảm nhận được triệu hoán cùng tâm tình của Lăng Tiếu, châu thể phát ra trận trận lam đoàn, từng đoàn từng đoàn lam sắc hỏa diễm bắt đầu hướng bên ngoài thức hải tràn ra.

Trong nháy mắt, Lăng Tiếu chỉ cảm thấy toàn thân lưu động cảm giác thư sướng vô cùng, linh lực mới vừa rồi tiêu hao đã được bổ sung tới, hơn nữa còn có năng lượng tương đối cường đại để cho hắn bộc phát.

- Tiểu ca, ngươi thua!

Lão giả nhàn nhạt nói.

Ba con Long Khâu ở trên bầu trời tiêu tán rồi, mà tám con Thanh Phượng của lão vẫn giương cánh bay vọt.

- Vậy sao? Vậy ngươi xem một chút đây là cái gì!

Lăng Tiếu cười khẽ một tiếng, hai tay lần nữa sôi trào, từng cái thủ ấn kết hợp cùng một chỗ, một đầu lam sắc linh thú uy vũ bỗng nhiên xuất hiện.

Đầu linh thú này thể tích đồng dạng không phải là rất lớn, tuy nhiên nó rất uy vũ, đầu rồng, sừng hươu, mình sư tử, đuôi ngựa...

Đây rõ ràng là một đầu thần thú Kỳ Lân màu lam!

- Di, đầu vật nhỏ này tựa hồ có chút ý tứ?

Lão giả hơi kinh ngạc nói.

- Bại gia tử đi đi, đem bọn họ cùng tiêu diệt hết cho ta.

Ánh mắt của Lăng Tiếu nhu hòa nhìn lam sắc Kỳ Lân nhàn nhạt nói.

Kỳ Lân tựa hồ thông hiểu ý người, chậm rãi nhảy lên cao mà đi.

Ánh mắt của nó bễ nghễ nhìn thoáng qua tám con Thanh Phượng kia, sắc mặt toát ra ý khinh thường nồng đậm.

Tám con Thanh Phượng khẽ dại ra, tựa hồ bị phong tư của Kỳ Lân khiến cho kinh sợ rồi.

- Hảo gia hỏa, lại hóa hình thông linh rồi, như vậy mới càng chơi vui hơn!

Lão giả thầm khen nói, ánh mắt của lão rơi vào trên người Kỳ Lân, trong mắt lộ ra mấy phần ý mừng rỡ thật tình.

Hống!

Kỳ Lân nộ hống, Thanh Phượng run rẩy!

Nam Thiên thành, trước đại môn của Đổng gia phách mại hội không xa.

Tất cả mọi người toàn bộ tinh thần quan chú hư ảnh một lam một thanh hỏa diễm ở trên không trung đang dây dưa không ngừng, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng kinh hô than thở.

Chỉ thấy ở giữa không trung một con lam sắc Kỳ Lân xinh xắn đang giương nanh múa vuốt hướng tám con Thanh Phượng đánh tới.

Những Thanh Phượng kai không cam lòng yếu thế, phát ra từng đợt tiếng tê minh, vũ linh càng không ngừng bắn ra ngoài.

Song, lam sắc Kỳ Lân căn bản không giống như ba con Long Khâu mới vừa rồi bị vũ linh kia bắn cho tản mát.

Chỉ thấy những vũ linh kia bắn lên người nó lại trực tiếp biến mất không thấy, căn bản không tạo thành thương tổn gì đối với nó.

Sau một khắc, lam sắc Kỳ Lân tiếp cận đến trước mặt một con Thanh Phượng, mở rộng ra cái miệng máu trực tiếp cắn lấy cái cổ của một đầu Thanh Phượng.

Thanh Phượng không có bất kỳ năng lực phản kháng nào, trực tiếp bị lam sắc Kỳ Lân cắn đứt cổ, tiêu tán ở giữa thiên địa.

Vẻn vẹn chỉ là một hiệp, Thanh Phượng kia cứ như vậy dễ dàng bị tiêu diệt.

Lam sắc Kỳ Lân không có dừng lại, hóa ra từng đạo thân ảnh cực tốc hướng một con Thanh Phượng khác đánh tới.

Con Thanh Phượng kia không dám cùng lam sắc Kỳ Lân cứng đối cứng, muốn trước tránh đi kỳ phong, tránh thoát công kích rồi hãy nói.

Nhưng mà, tốc độ của lam sắc Kỳ Lân giống như tia chớp, Thanh Phượng kai căn bản mới thối lui được vài thước, lập tức lại giống như con Thanh Phượng ở trước đó.

Thanh Phượng còn dư lại vẫn đem hết toàn lực bắn tới trận trận vũ linh, đáng tiếc là không thể đối với lam sắc Kỳ Lân tạo thành nửa điểm thương tổn.

- Oa, phong ngự của con Kỳ Lân này càng hung hãn, cư nhiên gặp công kích mãnh liệt như vậy lại không có bất kỳ thương tổn nào.

- Ngươi nhìn người trẻ tuổi kia, mới vừa rồi rõ ràng đã sắp kiệt lực, hiện tại giống như được ăn vào Hợp Hoan tán, một lần nữa khôi phục tinh lực dư thừa.

- Đúng vậy, tiểu tử kia quả nhiên quỷ dị, khó trách Cổ Ba đại sư lại muốn khiêu khích hắn.

- Hắn... Lam diễm kia của hắn... Có phải là thiên hỏa trong truyền thuyết hay không?

- Cái này không thể nào, dị châu thiên hỏa là hiếm thấy bực nào, có ghi lại trên đời cũng bất quá rải rác mười mấy viên, người trẻ tuổi này ngay cả có mấy phần thực lực, tuy nhiên lại không có thực lực đi thu phục a, cho dù là Địa Hoàng giai nhìn thấy cũng phải nhượng bộ lui binh, huống chi là hắn.

- Nói cũng có lý!

,,,

Tám con Thanh phượng, chỉ ở trong chốc lát liền mất đi ba con, giận đến lão giả oa oa quát to lên.

- Tiểu gia hỏa thật hung hãn!

Lão giả kinh tán một tiếng, sau đó quát to:

- Ngũ Phượng hợp nhất!

Khi lão vừa dứt lời, năm con Thanh Phượng kai tê minh một tiếng, toàn bộ hướng một vị trí hội tụ lại.

Lam sắc Kỳ Lân kia cũng không ngăn cản, ở một bên lạnh lùng nhìn chằm chằm vào năm con hợp nhất, tựa hồ căn bản không để bọn họ vào trong mắt.

Oành!

Thanh Phượng hợp nhất, hỏa diễm trong nháy mắt dâng cao, một con Thanh Phượng khổng lồ trong nháy mắt che kín hơn nửa bầu trời.

Phượng minh cao giọng, thanh diễm như hải!

- Tiểu ca, xem một chút là Kỳ Lân của ngươi lợi hại hay là Thanh Phượng của ta mạnh hơn.

Lão giả kinh hô một tiếng, lão chưởng bắt đầu biến ảo chớp động, Thanh Phượng trên bầu trời giương cánh chớp động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.