Thần Khống Thiên Hạ

Chương 262: Chương 262: Điểm tướng. (1)​




Viên Bình nói.

- Viên đại sư gặp qua ở đâu?

Lăng Tiếu hỏi.

- Đó là ở 20 năm trước, ban đầu ta đi ngang qua một cái đại thành, vừa lúc gặp gỡ vị luyện dược đại sư kia tỷ thí với người khác, người nọ chính là lấy khổng hỏa chưởng pháp tương tự Lăng đại sư để luyện đan, chỉ bất quá vị đại sư kia đã luyện thủ pháp tới trình độ lô hỏa thuần thanh, tốc độ luyện đan cực nhanh, thật là cực kỳ hiếm thấy, năm đó ta cũng nhờ vào lão nhân gia hắn chỉ điểm mấy câu, lúc này mới may mắn có chút thành tựu ngày hôm nay.

Viên Bình nhớ lại chuyện cũ sâu kín nói, trong mắt lão tràn đầy hồi ức nhớ về.

- Chẳng lẽ người nọ chính là Luyện dược sư của Dược Tông?

Lăng Tiếu ở trong lòng nghi ngờ, bất quá hắn mặt ngoài bất động thanh sắc nói:

- Có lẽ cùng với sư phụ kia có chút sâu xa, hoặc chẳng qua là trùng hợp, ta đây liền không biết được, không biết vị tiền bối này là Luyện dược sư mấy phẩm?

Viên Bình đưa ra một bàn tay khẳng định nói:

- Ít nhất là Ngũ phẩm Luyện dược sư, ban đầu ta thấy hắn tỷ thí với người kia chính là luyện chế Ngũ phẩm đan dược.

Lăng Tiếu tâm thần chấn động, Ngũ phẩm Luyện dược sư a!

Có thể đạt tới cảnh giới Ngũ phẩm ít nhất cũng phải có thực lực Vương giai trở lên mới có thể đạt tới, nếu không căn bản không có biện pháp lợi dụng linh lực ngưng đan, đó cũng cần phải tiêu hao năng lượng vô cùng cường đại mới được.

- Lăng đại sư không cần kinh ngạc, lấy thiên phú của Lăng đại sư, tin tưởng ngày sau cũng có cơ hội đạt tới cảnh giới như vậy.

Viên Bình nhìn Lăng Tiếu đang kinh ngạc nói.

- Ha hả, cũng không biết là đến năm nào tháng nào!

Lăng Tiếu cười khổ nói.

Hai nguồi lại là hàn huyên một chút, Viên Bình mới đề xuất cáo từ.

Sau khi Viên Bình rời đi, Lăng Tiếu cầm lên một chùm nho bắt đầu ăn, trong lòng lo lắng cho mình nói:

- Chỉ bất quá là cảnh giới Ngũ phẩm mà thôi, bản thiếu gia còn muốn đạt tới cảnh giới Thần dược sư trong truyền thuyết cơ.

Lúc này, Độc Ưng cùng Lãnh Xà huynh muội đi tới.

- Tham kiến thiếu gia!

Ba người hướng về phía Lăng Tiếu cung kính kêu lên.

- Nơi này không có ngoại nhân không cần đa lễ như vậy, nói đi có chuyện gì?

Lăng Tiếu khoát tay nói.

Độc Ưng cùng Lãnh Xà liếc nhau một cái, Độc Ưng tiến lên một bước nói:

- Thiếu gia, phía ngoài còn có 48 người quỳ, không biết thiếu gia thu hay không thu?

- Nửa ngày liền ít đi gần nửa người rồi, thật là không có tính nhẫn nại a!

Lăng Tiếu lẩm bẩm nói một câu, tiếp theo đối với Độc Ưng nói:

- Ngươi để cho bọn họ vào đi.

- Vâng thiếu gia!

Độc Ưng trên mặt hiện ra vẻ vui mừng, gật đầu đáp ứng một câu, quay người liền hướng ngoài phòng đi tới.

Không bao lâu, Độc Ưng liền dẫn đám dong binh cùng mạo hiểm giả quỳ ở ngoài Lăng gia nội viện đi vào.

Sau khi mọi người nhìn thấy Lăng Tiếu, đều cùng nahu quỳ xuống kêu to nói:

- Thỉnh Lăng đại sư thu ta làm nô bộc.

48 người này, mỗi người tràn đầy khí tức thảo mãng, hơn nữa đều có tu vi Huyền Sĩ giai, còn có ba tên đã đạt tới cao giai Huyền Sĩ rồi.

Bọn họ quỳ từ sáng cho đến bây giờ, chính là vì muốn gặp được Lăng Tiếu, cầu xin hắn thu bọn họ làm nô bộc.

Chỉ vì bọn họ đều khát vọng trở nên mạnh mẽ, ở Vẫn Thạch thành cũng chỉ có Lăng Tiếu có năng lực để cho bọn họ nhanh chóng trở nên mạnh mẽ.

Bởi vì Độc Ưng cùng Lãnh Xà chính là ví dụ tốt nhất.

Lăng Tiếu nhìn 48 người ở chung quanh một cái, niên kỷ cơ hồ cũng là ở 35 đến 40 tuổi, có chừng năm tên ở 30 tuổi trở xuống mà thôi, toàn thân lộ ra vẻ có chút già hóa.

Đây đã là một nửa cao thủ dong binh cùng mạo hiểm giả tập trung ở Vẫn Thạch thành.

- Các ngươi đều muốn đi theo ta, đều muốn trở nên mạnh mẽ, đều muốn trở thành cao thủ Linh Sư giai giống như Độc Ưng, Lãnh Xà?

Lăng Tiếu nhàn nhạt hỏi.

- Vâng, Lăng đại sư!

48 người trăm miệng một lời đáp.

- Vậy các ngươi nói một chút, ta có lý do gì nhận lấy các ngươi?

Lăng Tiếu hỏi.

48 người hai mặt nhìn nhau, lúc này có một gã cao giai Huyền Sĩ 40 tuổi tiến lên một bước nói:

- Lăng đại sư, ta có thể giúp ngươi giết người, chỉ cần Lăng đại sư muốn giết ai, cho dù ta liều mạng cũng sẽ giết chết đối phương.

- Vị đại thúc này ngươi tên là gì?

Lăng Tiếu hỏi.

- Hồi bẩm Lăng đại sư, ta gọi là Khang Thác.

Trung niên nhân kia đáp.

- Khang Thác, vậy ngươi cho rằng ngươi so sánh với Độc Ưng còn lợi hại hơn sao?

Lăng Tiếu hỏi ngược lại.

- Đây...

Khang Thác bị hỏi đến không nói ra lời. Hắn có thể giết người, nhân gia Độc Ưng cũng có thể giết, hơn nữa Độc Ưng so với hắn lại càng thêm cường đại hơn nhiều, nhân gia tại sao để hắn đi giết đối phương được.

- Lăng đại sư, ta có thể vì ngươi làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần ngươi chịu thu ta làm nô bộc.

Một gã đê giai Huyền Sĩ vóc dáng gầy gò cất cao giọng nói.

- Tốt, vậy ngươi tự sát ở trước mặt ta xem một chút!

Lăng Tiếu gật đầu nói.

Lời này vừa ra, tên đê giai Huyền Sĩ kia áy náy lui trở về, không dám nhiều lời nữa. Hắn phải biến thành mạnh mẽ thì không sai, nhưng mà mạng cũng không còn thì thế nào trở nên mạnh mẽ?

Trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều sững sờ nói không ra lời, bọn họ đều cảm thấy Lăng đại sư rõ ràng là đang gây khó khăn cho bọn họ.

Lúc này, một đạo thanh âm thanh thúy vang lên:

- Ta có thể vì Lăng đại sư đi tìm chết!

Đi ra là một nữ tử đầu tóc rối bù, thanh âm của nàng thanh thúy dễ nghe, dáng người uyển chuyển, chẳng qua là khuôn mặt bị mái tóc che kín hơn phân nửa, thấy không rõ dung mạo.

- Ngươi thật có thể vì ta đi chết?

Lăng Tiếu híp mắt nhìn nàng kia hỏi.

- Vâng, Lăng đại sư!

Nàng kia đáp lại một tiếng, không nói nhảm, rút ra lãnh nhận tùy thân mang theo, không chút do dự hướng cổ của mình kéo xuống.

- Đủ rồi!

Mắt thấy lãnh nhận kia sẽ phải cắt ngang qua cổ nàng, Lăng Tiếu ngăn cản quát lên.

Mặc dù Lăng Tiếu lên tiếng kịp thời, nhưng mà lãnh nhận kia vẫn quẹt làm bị thương cổ của nàng, vài tia máu tươi chảy ra, không thể phủ nhận, nếu như Lăng Tiếu gọi chậm một điểm, nàng có lẽ thật chết ở trước mặt Lăng Tiếu.

- Ngươi tới đây!

Lăng Tiếu hướng nàng vẫy vẫy tay nói.

Nàng kia cất đi lãnh nhận hướng Lăng Tiếu đi tới.

- Đem mặt ngươi ngẩng lên.

Lăng Tiếu phân phó nói.

Thân thể nàng kia khẽ run lên, vẫn là ngẩng đầu lên.

Lăng Tiếu đem mái tóc phủ ở trước mặt nàng vạch ra, mấy đạo vết thương dữ tợn hiện lên ở trước mắt.

Chỉ thấy nữ tử này trên mặt bị mười mấy vết đao ngổn ngang, cả khuôn mặt dữ tợn dọa người giống như quỷ, chỉ có cặp mắt kia như cũ trong suốt động lòng người.

Lăng Tiếu hít nhẹ một hơi, nhàn nhạt hỏi:

- Ngươi tên là gì?

- Người khác đều gọi ta là Quỷ Tam Nương!

Nàng kia đáp.

Lúc này, các dong binh cùng mạo hiểm giả mặt liền biến sắc, hiển nhiên bọn họ cũng đều biết một cái danh hảo Quỷ Tam Nương này.

- Ngươi lưu lại đi!

Lăng Tiếu đem mái tóc của nàng để xuống, nhàn nhạt nói.

- Tạ ơn Lăng đại sư!

Nàng kia quỳ xuống cảm ơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.