Thần Khống Thiên Hạ

Chương 455: Chương 455: Điển Tàng Các​




Lăng Tiếu đương nhiên sẽ không vì một ít nguy hiểm mà rút lui, hắn biết rõ đạo lý “phú quý hiểm trung cầu”.

Hắn có thể ở trong thời gian ngắn đạt tới linh sư cao giai, có thể nói là rất có vận khí.

Chờ sau khi Mộc Hòe dặn dò xong, Lăng Tiếu đi xuống Mộc Kỳ phong, thẳng đến Tử Thiên phong.

Tử Thiên phong là nơi ở của tông chủ Vân Hùng, cũng chính là đỉnh núi mà Lăng Tiếu tỷ thí luyện đan ba tháng trước.

Lăng Tiếu đi tới trước một đại điện cực kỳ hùng vĩ thương tang, một cỗ khí tức trang nghiêm đập thẳng vào mặt, tấm biển bên trên bao phủ một cỗ uy áp yên nhiên.

Lăng Tiếu bị cỗ uy áp chấn lui về phía sau mấy bước, trong lòng cực kỳ hoảng sợ.

Hắn không nghĩ tới trong Điển Tàng các lại bố trí cấm chế bậc này.

Lăng Tiếu áp chế máu huyết sôi sục, trong lòng cười lạnh:

- Chỉ là cấm chế nho nhỏ đã nghĩ trấn áp bổn thiếu, điều này không có khả năng!

Lăng Tiếu vốn là một kẻ quật cường, hiện giờ bị một tấm biển chấn lui mấy bước, chuyện như vậy hắn làm sao chịu nổi, huống hồ hắn mới đột phá linh sư cao giai không lâu, còn chưa nếm tới khoái cảm tăng trưởng thực lực, sao có thể bị dao động tin tưởng đây?

Lăng Tiếu điều chỉnh linh lực toàn thân, đồng thời vận khí Kim Cương Ngũ Biến Quyết, quanh thân trôi nổi kim quang vàng óng, thần sắc tuấn nghiêm bước thẳng tới trước cửa lớn.

Lăng Tiếu mới tiến lên hai bước, trên tấm biển lưu chuyển ra một cỗ uy áp cường đại, Lăng Tiếu chỉ cảm thấy linh khí quanh thân áp bách thẳng tới hắn, đây thật giống như uy áp do vương cấp sản sinh ra.

Linh sư giai bình thường căn bản không chịu nổi cỗ uy áp này, cho dù là cường giả vương cấp muốn đi tới cửa chỉ sợ cũng không dễ dàng.

Hai chân Lăng Tiếu như bị tưới chì, cơ thể bị chèn ép vô cùng khó chịu, cũng may Kim Cương Ngũ Biến Quyết tầng thứ ba đại thành, bằng không chỉ sợ hắn phải bị chấn nhiếp đến bị thương.

Lăng Tiếu cắn răng, hai đại huyền công trong cơ thể vận chuyển thật nhanh, dưới chân thoáng thả lỏng, ngay sau đó chậm rãi đi thẳng tới trước cửa.

Lăng Tiếu chỉ cách cửa vài bước, nhưng khi hắn đi tới cửa toàn thân đã đẫm mồ hôi, y phục ướt đẫm.

Khi đi tới cửa, Lăng Tiếu chỉ cảm thấy thân thể buông lỏng, không khỏi thở nhẹ một hơi, nhủ thầm:

- Làm gì chứ, chỉ đi tìm bộ sách nhìn xem thôi cũng không cho người vào sao! Nếu thực lực bổn thiếu còn thiếu một chút, đây chẳng phải bị đè chết tươi!

Ai ngờ lúc này một thanh âm khàn khàn vang lên:

- Nếu ngươi bị đè chết tươi cũng là đáng chết!

- Cái gì, ai…đi ra cho ta, lại còn dám nguyền rủa bổn thiếu, bổn thiếu phải…

Lăng Tiếu như bị đạp trúng đuôi, lập tức cảnh giác kêu lên.

Nhưng Lăng Tiếu còn chưa dứt lời, một lão giả dáng người câu lũ xuất hiện bên cạnh hắn, hỏi:

- Ngươi muốn thế nào?

Lăng Tiếu vừa nhìn thấy lão giả, lập tức đem lời nói nuốt vào, sau đó bày ra dáng tươi cười nói:

- Đệ…đệ tử Lăng Tiếu gặp qua trưởng lão, vừa rồi…vừa rồi đệ tử chỉ muốn nói bổn thiếu cần biết là vị trưởng lão nào có năng lực lớn như thế, ngay cả uy áp cũng làm người không chịu nổi mà thôi.

Nếu để cho người quen chứng kiến hắn biến sắc mặt nhanh như vậy, chỉ sợ mọi người đều sẽ chấn động.

Đây vẫn là Lăng Tiếu luôn cường thế bất khuất đó sao?

Trong lòng Lăng Tiếu lại uất ức vô cùng, hắn không nghĩ tới thực lực lão nhân này lại làm cho hắn cảm giác sợ hãi, mặt ngoài nhìn lão giả khòm lưng gầy gò, không hề có chút chân khí, không chút linh lực ba động, nhưng hắn biết thực lực người này tuyệt đối không kém hơn hai vị trưởng lão ở Tụ Linh tháp, thậm chí còn cao minh hơn.

Hiện tại hắn đã biết nguyên lai trong Tử Thiên tông còn có thật nhiều cao thủ ẩn danh không ai biết, mà những vị này đều là trưởng lão đời trước của tông môn đi.

Lăng Tiếu vì không muốn chịu đựng nỗi khổ da thịt, chỉ đành nhanh chóng thay đổi thái độ, trong lòng thầm nhủ:

- Bổn thiếu kính già yêu trẻ, không cùng lão nhân ngươi tính toán mà thôi.

- Ngươi là đệ tử của ngọn núi nào, chẳng lẽ không biết nơi này là cấm địa tông môn hay sao?

Lão giả liếc mắt nhìn Lăng Tiếu thản nhiên nói, trong lòng lại nghi hoặc:

- Tiểu tử này thiên phú không tệ, tính dai lại tuyệt hảo, lại có thể chịu đựng được uy áp của cấm chế trong này.

Lăng Tiếu chắp tay nói:

- Đệ tử là người của Mộc Kỳ phong, Mộc Hòe phong chủ chính là gia sư.

Ngay sau đó lấy ra lệnh bài trưởng lão của mình.

Lão giả liếc mắt nhìn lệnh bài của Lăng Tiếu, đồng tử co rụt lại, phất phất tay nói:

- Ngươi vào đi thôi, ba tầng dưới ngươi có thể tùy tiện lật xem, không cho phép mang sách đi ra.

Lăng Tiếu gật gật đầu đi thẳng vào trong các.

Lão giả mang theo ánh mắt thâm ý nhìn theo Lăng Tiếu, trong lòng thầm hô:

- Tiểu tử này chính là luyện dược sư tứ phẩm tân tấn? Thật sự là một tiểu tử ngốc, sớm lấy ra lệnh bài không phải có thể phá cấm chế sao? Chẳng lẽ tiểu tử này có khuynh hướng chịu ngược đãi? Nhưng thiên phú thật không tệ lắm, xem ra tông môn sắp sửa thịnh vượng ah!

Dứt lời thân ảnh chợt lóe không còn bóng dáng.

Lăng Tiếu đi vào trong Điển Tàng các, một cỗ khí tức thư hương tĩnh mịch tràn tới, chỉ thấy từng dãy sách cổ trưng bày trên giá, sửa sang thập phần chỉnh tề.

Nhìn từng chồng sách đặt nơi này, Lăng Tiếu không khỏi vui vẻ.

Lăng Tiếu đi dạo một vòng lại phát hiện lầu một không đặt huyền công cùng huyền kỹ, chỉ thu nhận một ít bí văn cùng bộ sách truyền thuyết về Huyền Linh đại lục.

Vừa lúc Lăng Tiếu đang cần hấp thu thêm tri thức càng nhiều, phòng ngừa ngày sau khi du lịch đại lục không đến mức tán loạn không mục đích.

Lăng Tiếu tạm thời bỏ qua ý niệm tìm kiếm cầm phổ, tùy ý đi tới một giá sách rút ra một quyển lật xem.

Bản thân Lăng Tiếu cũng không biết mình tìm đọc các quyển sách lại kéo dài suốt ba ngày đêm, hắn hoàn toàn chìm đắm trong bí văn cùng truyền thuyết cổ quái trên đại lục này.

Đồng thời hắn đã hiểu được chỗ trân quý của hai đại dị bảo nằm trong thức hải của chính mình.

Tuy nói trước kia hắn từng nghe Lục Ông nói qua tác dụng của hai đại dị bảo, nhưng hắn thật sự không biết được uy lực chân chính của nó.

Hiện giờ xem tư liệu tương quan, Lăng Tiếu thầm than mình đạt được hai đại dị bảo là chuyện cực kỳ may mắn.

Bởi vì một khi địa phương nào xuất hiện dị châu, sẽ có tuyệt địa hung địa tồn tại, bất kỳ võ giả đê giai nào cũng không thể tới gần, cho dù là võ giả vương cấp cũng không dám dễ dàng tiếp cận, cường giả hoàng cấp cũng không thể nào thu được dị châu.

Dị châu chính là kết tinh năng lượng bổn nguyên, đã có ý thức tự lựa chọn chủ nhân, chỉ có võ giả thích hợp với chúng mới có cơ hội được chúng tuyển chọn.

Căn cứ ghi chép, trong lịch sử từng xuất hiện qua mười ba viên dị châu, mà chủ nhân mười ba viên dị châu đều là đại năng giả, nhưng không biết những đại năng giả kia còn tồn tại trên thế giới này hay không.

Mà trong những dị châu được nhắc tới, có ghi chép về Tiên Thiên Âm Phong Châu, về phần Si Mị Lam Hỏa Châu thì không có ghi chép, có thể thấy được Si Mị Lam Hỏa Châu là viên dị châu thứ mười bốn trong lịch sử mới xuất hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.