Thần Khống Thiên Hạ

Chương 201: Chương 201: Gặp lại Lãnh Xà huynh muội​




- Ta chưa từng nghe nói Lăng Tiếu có bằng hữu gì cả, chỉ biết hắn chọc không ít phiền toái, người khác đều nghĩ cách tiêu diệt hắn, các ngươi nhất định là muốn giả mạo bằng hữu của hắn, sau đó trà trộn vào giết hắn đúng không?

Lăng Duệ khẳng định nói, ánh mắt cũng chưa từng rởi khỏi Vi Đại Nhi.

- Ca, đừng nhiều lời với hắn nữa, chúng ta đi

Vi Đại Nhi phi thường chán ghét ánh mắt Lăng Duệ, lôi kéo tay Lãnh Xà muốn rời đi.

Ai ngờ, Lăng Duệ lần nữa phất phất tay bảo hộ vệ của mình ngăn trước Lãnh Xà và Vi Đại Nhi.

- Nếu như các ngươi không nói rõ ràng, đừng trách ta không khách khí.

Lăng Duệ chỉ vừa tiến giai trung giai Huyền Giả không lâu, nào nhìn ra được tu vị của Lãnh Xà và Vi Đại Nhi, chỉ là ỷ vào ở gia tộc ở gần, lại có hộ vệ ở một bên, muốn đối phó hai người này không phải rất dễ dàng sao.

Ngay khi hiện trường giương cung bạt kiếm thì Lăng Tiếu từ sau đi tới âm trầm nói:

- Lăng Duệ, ngươi sẽ không khách khí với bằng hữu ta thế nào?

Lăng Duệ nghe được tiếng Lăng Tiếu, thân thể khẽ run lên, lúc này quay đầu qua trừng mắt liếc Lăng Tiếu, hừ lạnh một tiếng, tự biết lần này không cách nào đoạt được nàng này rồi, đành mang theo không cam lòng rời đi.

- Đứng lại, ta có cho ngươi đi sao?

Lăng Tiếu quát. Nhớ ngày đó hắn thiếu chút nữa đã bị tiểu tử này ám toán chết rồi, về sau cũng đã giáo huấn hắn một lần, nhưng giờ không giống xưa nữa, hắn dù sao cũng phải đòi lại chút mặt mũi.

- Ngươi còn muốn làm gì?

Lăng Duệ có chút yếu thế hỏi ngược lại. Nhìn Ngũ Hành Sứ Giả sau lưng Lăng Tiếu, đó đều là chấp sự của gia tộc, hắn tự biết mình không có năng lực đối khán với Lăng Tiếu, tự nhiên sẽ không tìm Lăng Tiếu gây phiền toái, chỉ sợ Lăng Tiếu tìm hắn phiền toái thôi.

- Nhớ rõ chưa, bọn hắn đều là bằng hữu của ta, không phải ngươi có thể tùy tiện thét to đâu, nếu để ta lần sau lại thấy ngươi làm vậy với bọn họ, đừng trách ta không khách khí.

Lăng Tiếu giương mắt lạnh lẽo cảnh cáo Lăng Duệ.

Lăng Duệ bị ánh mắt sắc bén kia của Lăng Tiếu nhìn vào khiến không dám nhìn thẳng, cũng không dám tranh luận, quay người xám xịt rời đi. Chỉ là trong lòng hắn không cam lòng oán độc nói:

- Ngươi sẽ không hung hăng càn quấy được lâu nữa đâu, rất nhanh bản thiếu gia sẽ giẫm ngươi như con sâu cái kiến

- Thứ gì chứ, nếu không phải đã nghiêm lệnh không được nội đấu, bản thiếu gia đã phế ngươi rồi.

Lăng Tiếu phi thường khinh thường nói.

Tiếp theo, hắn xoay đầu lại cười nói với Lãnh Xà và Vi Đại Nhi:

- Lãnh đại ca, tỷ tỷ đã lâu không gặp.

- Đã lâu không gặp.

Lãnh Xà nhàn nhạt đáp Lăng Tiếu, mà Vi Đại Nhi một bên lại hừ lạnh một tiếng, sau đó nói với Lãnh Xà:

- Ca, chúng ta đi thôi.

Lăng Tiếu cảm giác được hai người này thấy hắn tựa hồ mất hứng a, nói như thế nào lúc ở sơn mạch còn cứu bọn hắn, sao mau quên như vậy chứ?

- Lãnh đại ca, tỷ tỷ mời không bằng vô tình gặp mặt, ta mời các ngươi đi uống một chén được không?

Lăng Tiếu mỉm cười nói.

- Muốn uống tự ngươi đi uống đi, chúng ta chỉ là dã sơn tiểu dân không dám trèo cao thiếu gia Lăng gia.

Vi Đại Nhi lạnh lùng nói, tiếp theo lôi kéo tay phải Lãnh Xà rời đi.

Lãnh Xà kéo lấy tay Vi Đại Nhi không cho nàng đi, tiếp theo nói với Lăng Tiếu:

- Chúng ta vẫn một mực đợi ngươi, đang tiếc một lần đợi lại mất cả nửa năm, tiểu muội đang giận ngươi thôi.

- Ca, nói với hắn nhiều như vậy làm gì.

Vi Đại Nhi tức giận nói. Tiếp theo gạt cánh tay Lãnh Xà chạy đi.

Lăng Tiếu há có thể để nàng đơn giản rời đi, lập tức liền ngăn ở phía trước Vi Đại Nhi, nói khẽ:

- Tỷ tỷ đừng nóng giận, đệ đệ nửa năm này một mực bế quan, không biết các ngươi đang tìm ta.

- Hừ, ai tìm ngươi, là tự chúng ta bị coi thường.

Vi Đại Nhi phi thường khó chịu nói, trong đôi mắt đẹp dịu dàng còn hiện ra hơi nước ủy khuất.

Ở trong sơn mạch, Lăng Tiếu từng nói qua với bọn họ, nếu như bọn hắn không có nơi nào để đi thì có thể đi tìm hắn. Bọn hắn cũng sớm chán ghét sinh hoạt dong binh chém chém giết giết trước kia, cho nên khi Lăng Tiếu quay về Vẫn Thạch Thành liền định đến đầu nhập hắn.

Ai biết lại như vậy, Vi Đại Nhi trong lòng rất tức giận.

Huống chi trong lòng nàng đã sớm thích nam nhân nhỏ hơn nàng mấy tuổi này, hôm nay lần nữa thấy hắn xuất hiện trong nội tâm ủy khuất, lúc này mới nổi lên tính tình nữ nhân như thế.

- Hảo tỷ tỷ, là đệ đệ không đúng, nếu ngươi chưa hết giận, đệ đệ tùy ngươi làm sao cũng được, chỉ cần ngươi có thể hảo hảo nghe ta giải thích.

Lăng Tiếu như hài tử làm sai chuyện, nghiêm mặt nói với Vi Đại Nhi.

Vi Đại Nhi thấy Lăng Tiếu bộ dáng như vậy, tâm tình có chút chuyển biến tốt đẹp hơn chút, lúc này nói:

- Tùy tiện ta thế nào cũng được sao?

- Đúng vậy, đánh không hoàn thủ, mắng không mắng lại, chỉ cần tỷ tỷ có thể hả giận, cho dù giết ta cũng không có vấn đề gì.

Lăng Tiếu hiên ngang lẫm liệt vỗ ngực nói.

Trong lòng của hắn hò hét, đến đây đi, đánh là thân, mắng là yêu, bản thiếu gia chịu được.

Vi Đại Nhi ra vẻ muốn đánh Lăng Tiếu, ai ngờ Ngũ Hành Sứ Giả lập tức xuất hiện ở bên người Lăng Tiếu, dọa cho Vi Đại Nhi sợ tới mức không dám xằng bậy.

Lăng Tiếu bảo Ngũ Hành Sứ Giả thối lui, sau đó lại nói:

- Tỷ tỷ, Lãnh đại ca, ta thật không biết các ngươi một mực đang đợi ta, nếu như các ngươi thực tin tưởng ta, hãy theo ta đi uống một chén, ta sẽ xin lỗi giải thích cho các ngươi.

Lãnh Xà huynh muội thấy thái độ Lăng Tiếu chân thành tha thiết như thế, vì vậy cũng đáp ứng cùng Lăng Tiếu đến Vị Hương Cư.

Vị Hương Cư hôm nay đã xem như một trong các sản nghiệp Lăng gia bảo hộ, cái này cũng là do Lăng Tiếu bức.

Lăng Tiếu đến Vị Hương Cư hai lần, Vị Hương Cư cũng bị hủy đi hai lần.

Chưởng quầy bất đắc dĩ, chỉ có thể sang tay, khéo sao lại bị chấp sự Lăng gia thu mua.

Đi vào Vị Hương Cư, chưởng quầy tự nhiên nhận ra thiếu gia lừng lẫy nổi danh của gia tộc bọn họ, tranh thủ thời gian vứt bỏ bàn tính trong tay đi ra đón.

- Tiếu thiếu gia mời vào trong.

Chưởng quầy cung nghênh nói.

Lăng Tiếu gật gật đầu, bảo Ngũ Hành Sứ Giả ở bên ngoài trông coi, mang theo Lãnh Xà huynh muội và Độc Ưng lên hai trên lầu.

Lên đến trên lầu, Lăng Tiếu không nói nhảm, lập tức giải thích hắn sau khi quay lại gia tộc vẫn một mực bế quan, thật không biết bọn hắn tìm hắn, bằng không đã sớm gọi người ra đón rồi.

Điểm này Độc Ưng có thể làm chứng cho Lăng Tiếu.

Lãnh Xà và Vi Đại Nhi liếc nhau một cái, sau đó Lãnh Xà mở miệng nói:

- Tiếu đệ, là chúng ta đã hiểu lầm ngươi, rượu này ta uống.

Dứt lời liền cấm lấy chén rượu lớn trên bàn uống sạch sẽ.

- Là tiểu đệ đã làm sai trước, khiến Lãnh đại ca và tỷ tỷ chịu ủy khuất.

Lăng Tiếu nói một câu cũng uống cạn sạch rượu của mình.

- Tiếu đệ, chúng ta đã sớm định đi theo ngươi, không biết ý của ngươi?

Lãnh Xà đi thẳng vào vấn đề nói.

Lăng Tiếu lập tức đáp:

- Đó là cầu còn không được, chỉ cần Lãnh đại ca và tỷ tỷ nguyện ý, chúng ta chính là người một nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.