Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1186: Chương 1186: Hai tin tức! (2)




- Đối với thiếu gia thì không gì không thể cả!

Bạch Vũ Tích dẫn đầu kiên định nói.

Tàn Báo cũng ở một bên nhẹ gật gật đầu nói:

- Thiếu gia đã sớm là Lục phẩm Luyện Dược Sư rồi, thực lực bây giờ tăng đến Thất phẩm Luyện Dược Sư cũng là chuyện trong dự liệu.

- Tiếu không trở về chính là vì đi tham gia đan bỉ đại hội kia sao?

Phương Tiêm Vận nhàn nhạt hỏi thăm.

Huyền Diệu gật đầu nói:

- Đúng vậy, đại hội này vào ba tháng trước đã xong, tin rằng không bao lâu nữa thiếu gia có thể trở về rồi.

Nghe nói như thế, tam nữ thần sắc rõ ràng đều mừng rỡ.

Thải Hà Nguyệt càng cầm chặt tay Phương Tiêm Vận nói:

- Vận muội, như thế là tốt rồi, Tiếu trở về rồi.

Phương Tiêm Vận nhẹ gật đầu, biểu lộ trên mặt cũng tràn ngập vẻ chờ mong, trên mặt Bạch Vũ Tích ở bên càng không giấu được vui sướng.

. . .

Trong nháy mắt lại qua gần một tháng, Diệp Vân Phong mang theo bọn người Cốc Kiều Kiều, Lưu Quần, Lê Tuyết, Băng Nhược Thủy cùng với Dao Thanh Mẫn rốt cục cũng phong trần mệt mỏi chạy tới được Địa Ngục Thành.

Hôm nay Địa Ngục Thành cũng không có truyền thâu trận chuyên môn, bọn họ sau khi rời khỏi Dược Đô đã đến một tòa thành gần đó, sau đó mới dùng tốc độ cao nhất chạy tới nơi nà.

- Đây là Địa Ngục Thành sao? Sao lại nhìn tàn bại không chịu nổi như thế chứ!

Dao Thanh Mẫn xa xa nhìn thấy Địa Ngục Thành liền nhíu cái mũi tinh xảo lại không tin tưởng nói.

Địa Ngục Thành quanh năm phát sinh chiến đấu, giết người cướp của không thiếu, cho nên tường thành phòng ngự ở bốn phía đều bị tổn hại, thoạt nhìn như một thành trì vừa bị cướp sạch vậy, lộ ra tàn bại không chịu nổi.

- Địa Ngục Thành lại xưng là Tử vong chi thành, ở đây quanh năm có dong binh hoặc giặc cỏ đóng quân, đánh nhau tùy thời phát sinh, suy bại cũng là chuyện rất bình thường, chỉ là không biết thiếu gia sao lại chọn lập nghiệp ở chỗ này, thành chủ các đời ở đây tánh mạng đều rất ngắn ngủi a!

Lưu Quần cau mày nói.

Hắn không rõ Lăng Tiếu vì sao lại lựa chọn tổ kiến thế lực ở đây, hắn nghe Diệp Vân Phong nói có lẽ là do vị "Quân sư" nào đó đề nghị, hắn không thể không hoài nghi dụng ý của "Quân sư" kia.

Bất quá, hắn không tiếp xúc với "Quân sư" nên cũng không dám khẳng định, chỉ cần trong lòng chú ý hơn chút là được.

- Đúng vậy, Lăng thiếu sao lại chọn chỗ này chứ?

Lê Tuyết cũng mở miệng nghi ngờ nói.

Nàng cũng sớm nghe nói qua "Hung danh" của Địa Ngục Thành, trong lòng cũng cực kỳ khó hiểu.

Diệp Vân Phong đáp:

- Quân sư cũng đã sớm nói qua chuyện này, lão đại vốn cũng không muốn tới, về sau hắn vẫn lựa chọn tin lời quân sư, bởi vì quân sư nói rất chuẩn, hắn tin tưởng lão đại nhất định có thể giải quyết vấn đề ở đây, chúng ta cũng đều tin tưởng lão đại có thể làm được.

Diệp Vân Phong lúc nói lời này, trên mặt còn mang theo vài phần sùng bái.

Trước khi diễn ra hoàng bảng chi tranh quân sư đã từng nói qua hắn ở hoàng bảng chi tranh có cơ duyên có thể giải quyết tại họa ngầm của Thăng Linh Quyết, cuối cùng quả nhiên ứng nghiệm rồi, cho nên hắn đối với quân sư cũng rất tín nhiệm.

Mọi người cũng không nói thêm gì nữa, trực tiếp đi vào trong thành.

Lúc bọn hắn tới trước cửa thành, hai gã thảo mãng tráng hán ngủ trên mặt đất liền bắn lên, mang theo vẻ mặt khinh thường nói:

- Muốn vào thành thì giao phí trước đi!

Bọn hắn nói dứt lời, khi nhìn về phía Lê Tuyết, Băng Nhược Thủy, Dao Thanh Mẫn cùng với Cốc Kiều Kiều thì thần sắc liền trở nên đăm đăm.

- Tiểu cô nương đẹp qua, lão đại chúng ta phát đạt rồi!

Trong đó một gã nam tử âm lãnh mặt sẹo liếm đầu lưỡi hoảng sợ nói.

Một tên nam tử đầu trọc khác sờ đầu cười nói:

- Đúng vậy, cũng không hề kém hơn ba vị thành chủ phu nhân, hôm nay thật có phúc!

Bọn người Diệp Vân Phong nhíu mày một cái, ánh mắt nhìn mấy người này đầy chán ghét.

Dao Thanh Mẫn càng nhịn không được mắng:

- Hai tên quái dị các ngươi không tự nhìn lại mình đi, cũng dám đánh chủ ý lên bổn cô nương, không biết chữ chết viết thế nào sao!

- Hắc hắc, Xú nha đầu, bổn đại gia tuy rằng hơi xấu một chút, nhưng khi làm tuyệt đối sẽ khiến ngươi sung sướng, bốn người các ngươi lưu lại đi, nam có thể cút!

Tên mặt thẹo sờ cằm tự kỷ nói.

- Muốn chết! Diệp Vân Phong nhíu mày, thân thể lấn tới hai người, hai kim quyền đánh tới hai người.

- Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!

Mặt sẹo hiện lên hung mang, một thanh đại đao mang theo răng cưa lập tức xuất hiện trong tay, một đạo đao mang đánh tới Diệp Vân Phong.

Vừa rồi tên mặt thẹo này thoạt nhìn chỉ có thực lực đỉnh phong Địa Hoàng, nhưng bây giờ lại bạo phát ra thực lực trung giai Thiên Tôn, hai người này cũng che dấu đủ sâu a!

Diệp Vân Phong cũng bị thực lực đột nhiên tăng mạnh của đối phương dọa cho sợ hãi, bất quá hắn cũng tải qua hoàng bảng chi tranh giết chóc tới Chiến Hoàng, hơn nữa lại đạt được bí quyết có thể tăng lên gấp năm lần chiến lực, toàn bộ thực lực của hắn liền bạo phát ra.

Quyền đao đối oanh với nhau, phát ra tiếng oanh tạc kịch liệt.

Tên mặt thẹo và tên đầu trọc đều là giặc cỏ, bọn họ đều có thực lực trung giai Thiên Tôn, ở chung quanh Địa Ngục Thành coi như là một phương ác bá rồi, cũng là gần một năm nay mới đến Địa Ngục Thành

Hai người biết rõ Địa Ngục Thành có nhiều người ra vào, lại ỷ vào thực lực mạnh mẽ, liền đuổi thủ vệ dong binh trước kia đi, liền ở chỗ này đóng quân thu phí vào thành .

Phí vào thành bọn hắn thu cũng rất tiện nghi, không cho sẽ mạnh mẽ đoạt, gặp phải thực lực mạnh, liền tự động nhường đường không đắc tội.

Huống hồ, người nhập trú phủ thành chủ cũng chẳng quản tới bọn hắn, cái này khiến bọn hắn trong một năm này thu hoạch được tương đối khá, cũng không gặp phải phiền toái gì lớn

Hôm nay gặp phải nữ nhân như hoa như ngọc vào thành, bọn hắn cũng sắc tâm đại động, muốn đoạt lấy mấy nữ nhân này!

Bất quá, bọn hắn lại không biết lần này đã đá phải tấm sắc rồi.

Diệp Vân Phong tuy là đê giai Thiên Tôn tân tấn, nhưng hắn một lần tăng gấp năm lần chiến lực, liều mạng với tên mặt thẹo này hoàn toàn ngang tay, bọn hắn đều lui về phía sau hơn mười bước.

- Có vài phần thực lực, bất quá muốn vào thành còn kém xa!

Mặt sẹo quanh năm chém giết, một thân tu vị cũng cực kỳ cường hãn, huống hồ hắn còn cao hơn Diệp Vân Phong một giai, cũng không có gì phải luống cuống cả.

- Vân Phong, ngươi lui ra đi, hai tên tặc này để ta một chưởng chụp chết!

Lưu Quần tiến lên trước một bước âm trầm nói.

- Lưu thúc ngươi áp trận là được rồi, xem ta làm thịt bọn hắn!

Diệp Vân Phong cực kỳ hiếu chiến, cự tuyệt Lưu Quần hỗ trợ, trong tay nhiều ra một cây kim thương đâm tới tên mặt thẹo kia.

Mà nam tử đầu trọc vốn định động thủ với những người khác, chỉ là vừa rồi Lưu Quần đứng ra một bước kia, khiến hắn cảm thấy tương đối áp lực, hắn phát hiện mình rõ ràng lại không nhìn thấu tu vị Lưu Quần, loại tình huống này chỉ có thể chứng minh thực lực đối phương mạnh mẽ hơn bọn hắn nhiều lắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.